Chương
“Đương nhiên là tôi hy vọng anh ổn rồi, nhưng tôi chỉ sợ anh cố giấu ở trong lòng, cuối cùng sẽ có ngày bùng phát mà thôi. Thế nhưng bây.
giờ tôi không nhịn nổi mà lo lắng cho anh, làm thế nào mới tốt đây”
Nghĩ tới đây, Hà Dĩ Phong đột nhiên nhíu mày lại, còn Lâm Quân vẫn mang dáng vẻ bất cần đời như trước, nhìn thì không thấy chút vẻ buồn chán nào.
“Aiya, Lâm Quân này, rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy? Anh biết bây giờ dáng vẻ của anh khiến người ta sợ lắm không?”
Hà Dĩ Phong cướp tách trà trong tay anh xuống, có hơi lo lắng.
“Vậy tôi nên có dáng vẻ như nào?”
Lâm Quân bị cướp đi tách trà, anh cũng không hề tức giận, mà lười biếng dựa vào ghế sofa.
“Anh nên giận dữ, anh nên tức giận, anh nên chán nản, buồn bã…”
Hà Dĩ Phong nhìn Lâm Quân, còn Lâm Quân cứ nhìn chằm chằm anh ta, giống như đang rất chăm chú lắng nghe, thế nhưng sự nghiêm túc này lại khiến Hà Dĩ Phong không thể nói tiếp được.
“Buồn bã, tức giận, giận dữ, sau đó thì sao?”
Ánh mắt Lâm Quân đột nhiên đỏ lên, anh tiếp tục nhìn Hà Dĩ Phong, gần như là đã nghe thấy điều gì đó buồn cười lắm vậy.
Đúng vậy, sau đó thì sao? Hà Dĩ Phong không trả lời được, anh tự mình bưng một tách trà lên, uống một ngụm lớn.
“Trước đó Nhật Linh xảy ra chuyện nhưng cô ấy vẫn còn ở trước mắt tôi, tôi có thể nhìn thấy cô ấy, tôi có thể nối giận, tôi có thể đau lòng, cũng có thể chán nản, thế nhưng bây giờ Nhật Linh biến mất không tung tích, là biến mất không tung tích đấy, anh biết không? Còn sống hay đã chết tôi cũng không biết, tôi buồn thì có tác dụng gì, anh nói cho tôi biết đi, có tác dụng gì sao?”
Khóe mắt Lâm Quân đỏ lên, anh nắm chặt tay lại, rất chặt, anh cố gắng khống chế sự đau đớn và cảm xúc trong lòng mình.
“tâm Quân!”
Lúc này mới là dáng vẻ vốn có của Lâm Quân, anh ấy đang rất đau khổ, Không biết vì sao khi nhìn thấy Lâm Quân bộc lộ ra hết cảm xúc.
của mình, trong lòng Hà Dĩ Phong lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Nhưng lo lắng thì vẫn có.
“Bây giờ anh quay về có phải là có kế hoạch gì không?”
Với tính cách của Lâm Quân, không đi tìm Lê Nhật Linh mà lại quay về nước, ngoại trừ có dự định khác ra, anh thật sự không nghĩ ra được lí do nào nữa.
“Có, chỉ là tôi không muốn anh can thiệp vào!
Lâm Quân khôi phục lại cảm xúc của bản thân, sau đó anh ngẩng đầu lên nhìn Hà Dĩ Phong một cái, ánh mắt bình tĩnh, lạnh lùng, giống như đã sớm quyết định xong rồi.
“Tại sao?”
Hà Dĩ Phong kinh ngạc nhìn Lâm Quân, lần này anh ta tới đây là để giúp Lâm Quân, hơn nữa trước đó, mỗi khi hành động, anh em bọn họ đều cùng nhau vượt qua khó khăn, bây giờ Lâm Quân lại đi nói như vậy.
“Bởi vì bây giờ Lê Minh Nguyệt mang thai rồi, anh nên dồn hết toàn bộ tâm tư lên người cô ấy, chuyện của tôi tôi có thể tự mình giải quyết được”
Lâm Quân nhàn nhạt nói, dường như mọi thứ xảy ra hiện tại chẳng là gì với anh ấy vậy.
Hơn nữa Lê Minh Nguyệt mang thai rồi, James là kẻ bất chấp thủ đoạn, ra tay không mường tới hậu quả, nhỡ đâu ông ta ra tay với Lê Minh Nguyệt hay đứa con trong bụng cô ấy thì cả đời này anh cũng không thể nào đền bù cho Hà Dĩ Phong được.
Thế nhưng Lâm Quân càng tỏ ra không quan tâm như vậy lại càng khiến ngọn lửa trong lòng Hà Dĩ Phong sục sôi hơn.