Chương
Vừa cúp máy, một số vừa lạ vừa quen gọi đến, nếu anh nhớ không lầm thì chắc là .James.
Lâm Quân ngồi dậy, do dự một lúc rồi nhấn nút trả lời.
“Chào bạn cũ!”
“Jamesl Anh tưởng mình có thể chịu đựng được, nhưng khi thực sự nghe thấy giọng nói của James, gân xanh trên mặt nổi lên và giọng anh khàn đi, như đang cố kìm nén điều gì đó.
“Ồ, chỉ cần nghe giọng nói thôi tôi đã nhận ra ngài Lâm đây quan tâm đến tôi. Anh thế nào rồi? Gần đây tôi ăn ngon ngủ tốt, còn anh thì sao?”
Trong điện thoại phát ra tiếng cười đắc ý tự mãn, Lâm Quân tỏ vẻ bất lực, nhưng là hiện chẳng qua chỉ là giả vờ nhu nhược trong tay James mà thôi, Lâm Quân ngẩng đầu cười.
“Nhờ hồng phúc giám đốc .James mà tôi có một cuộc sống rất tốt.
Cuộc sống của giám đốc .James đây thư thái như vậy, có lẽ nếu không gặp phải tai nạn gì còn có thể sống đến trăm tuổi, nhưng có câu nói không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, giám đốc .James vẫn nên cẩn thận một chút”
Lâm Quân giễu cợt nói “Nhân tiện, tôi quên không nhắc đến một chuyện. Trong chuyến đi Thái Lan vừa rồi, quý công tử Trần Hi Tuấn đã ngã xuống vách núi suýt mất mạng. Tâm của ông cũng thật là lớn, có thể ăn ngon ngủ kĩ. Được rồi, may mà hắn mệnh lớn, nhưng là người, khó nói lắm. Lần này là có phúc của người trước để lại người sau, nhưng lần sau, hắn có thể sẽ không gặp may mắn như vậy đâu. Cho nên giám đốc .James à, nếu làm quá nhiều việc xấu, có thể bị quả báo đấy”
“Cậu, đúng rồi, tôi đã quên mất răng cậu là Lâm Quân, chủ tịch tập đoàn Lâm thị, người đã khiến khu mua sắm ở thành phố Hà Nội nghe đến thôi đã phải sợ mất mật, đúng là hàm răng sắc nhọn”
James giễu cợt nói tiếp: “Nhưng là lại chỉ vì một người phụ nữ mà trở nên thiếu quyết đoán, thật đáng xấu hổi”
“Yên tâm đi, James, sớm muộn gì tôi cũng bắt được nhược điểm của ông, đưa ông ra trước công lý, trả lại tôi cùng Nhật Linh một cái công đạo”
Lâm Quân năm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi.
“Trả lại công đạo cho Nhật Linh cùng anh? Dựa vào đâu mà nói vậy?
Tôi thật không dám nhận trách nhiệm này. Lê Nhật Linh bị làm sao? Liên quan gì đến tôi?”
Một tiếng cười kinh tởm tràn vào tai Lâm Quân.
“Giả bộ làm gì, vệ sĩ của tôi là ông đổi, người cũng là ông cho đụng xuống vách đá” Lâm Quân mím môi, sự trơ trến của James không còn là điều người thường có thể miêu tả.
“Cậu có bằng chứng sao? Tôi có thể kiện cậu vu oan đấy!”
“Chứng cớ, sớm muộn gì cũng sẽ có.”
“Thôi đi, cậu trước tiên nên lo lắng chuyện hiện tại đi!”
Nụ cười của James trở nên vui vẻ hơn.
“Hiện tại? Ông cho rằng không có Nhật Linh, tôi sẽ cam chịu để ông uy hiếp sao?”
“Anh bạn trẻ, tôi nghĩ anh nên xem những thứ này trước khi nói chuyện!”
Một vài bức ảnh được gửi đến điện thoại di động của Lâm Quân, anh biết người trong ảnh, người phụ nữ Lâm Ảnh rất giống Lê Nhật Linh, và người đàn ông đang định hành hung Lâm Ảnh trong bệnh viện.
Nội dung bức ảnh có chút bẩn thỉu, nếu không phải anh biết người phụ nữ trong bức ảnh là Lâm Ảnh thì chắc hẳn cũng đã nghĩ rằng Nhật Linh của mình bị coi thường.
Mặc dù vậy, đơn giản là trên người Lâm Ảnh có bóng dáng Lê Nhật Linh cũng khiến anh khó chịu không thôi.
“Ông gửi cho tôi những thứ này để làm gì? Ông nghĩ tôi sẽ đau lòng vì người phụ nữ đó sao? Ông đã dùng thủ đoạn đê hèn để làm cô ta có khuôn mặt giống Nhật Linh, nhưng không ngờ tôi lại nhìn thấu nó nhanh như vậy!”