Chương
“Em đồng ý giúp anh chứ?” Lâm Quân nhìn Lê Nhật Linh một cách thâm thúy.
Ngược lại Lê Nhật Linh lại ngại ngùng vuốt tóc: “Chuyện này… Chúng ta là bạn mà, nếu như là việc nằm trong khả năng của em, đương nhiên em sẽ giúp anh.”
“Ừm, anh còn chưa ăn cơm tối, hi vọng cô Ly Mạch có thể dùng bữa tối với tôi!
“Chỉ là việc này thôi sao?” Lê Nhật Linh mở to mắt, thể hiện thảc mắc.
“Đúng vậy, không thì sao?” Lâm Quân buông tay ra, cười trong sáng.
Việc mà Ly Mạch đồng ý lúc trước đương nhiên sẽ khó mà nuốt lời, chỉ có thể bị Lâm Quân đưa đến một quán ăn kiếu Nhật Vừa bước vào quán, Lê Nhật Linh đã nhìn đông nhìn tay khắp nơi, vô cùng tò mò: “Này!
Anh thường xuyên đến đây sao? Sao em lại thấy hình như mình đã đến đây qua rồi nhỉ?”
“Ừm, anh thường đến” Lâm Quân gật đầu, nhưng lại không nói ra câu sau, lúc đó đúng là em có đến qua chỗ này, thậm chí còn rất thích.
Năm đó bận đến tối mày tối mặt, có chút thời gian rảnh ở nhà cũng thích ăn đồ do Lê Nhật Linh tự nấu, nhưng cũng sẽ trốn ra đây, dù gì thì Lê Nhật Linh cũng rất thích chỗ này.
“Xin hỏi hai vị cần gì?”
“Sushi cá ngừ và trứng cá muối” Lê Nhật Linh buộc miệng nói ra, sau đó mới nhíu mày, ngay cả thực đơn cô cũng không hề xem, thế thì sao lại có thể quen thuộc các món ăn ở đây như thế chứ?
“Cô đây đúng thật là biết thưởng thức, cả hai món này đều là hai món nổi tiếng nhất của.
quán chúng tôi đấy!” Nhân viên phục vụ cười nói với Lê Nhật Linh.
Lê Nhật Linh càng thêm ngỡ ngàng, không lẽ mình thường xuyên đến đây sao? Nhưng cô không hề nhớ rằng ở Hà Nội có một quán ăn như thế?
Lâm Quân ở bên cạnh thấy cảnh tượng này, xúc động đến mức sắp rơi nước mắt, cô không quên, trong tiềm thức của cô vẫn còn tất cả ký ức của trước kial Nhưng Lâm Quân không nói gì hết, anh không muốn ép cô, cũng không muốn truy hỏi cái gì, chỉ hi vọng cô có thể từ từ nhớ lại tất cả.
Nhớ lại những kỉ niệm hai người từng ở bên nhau, từng li từng tí.
“Mùi vị không tệ, em rất thích chỗ đó” Lê Nhật Linh lau miệng, cùng Lâm Quân đi dạo.
phố, khó mà có được thời gian rảnh như vậy, còn có người ở bên cạnh, cũng không tính là quá nhàm chán.
Còn Lâm Quân càng trân trọng thời gian quý báu này.
“Nhật…Ly Mạch.”
“Hả?
“Em có đồng ý đổi nơi làm việc từ Coler sang .JZ?”
Thấy Lê Nhật Linh không nói gì, Lâm Quân nhanh chóng nói thêm một câu: “Tiền lương sẽ được gấp đôi lương ban đầu của em, chuyện này em không cần phải lo, sau đó anh sẽ cho em cơ hội để phát triển, đãi ngộ tuyệt đối tốt hơn nhiều so với Coler, triển vọng vẫn vậy, anh có thể đưa em trở thành chủ chốt của TÀI Nhưng Lê Nhật Linh vẫn không nói gì, ngược lại Lâm Quân trở nên căng thẳng.
“Nhà thiết kế chủ chốt của JZ, không phải tiếng tăm sẽ trở nên lây lừng sao? Sợ là em không cách nào đảm nhiệm chức vụ này” Một lát sau, Lê Nhật Linh mới chầm chậm nói với Lâm Quân.
Nhưng trong lòng Lâm Quân lại đang gào.
thét, là em đói Em chính là nhà thiết kế thiên tài năm đó, làm sao có thể không đảm nhận được.
“Em đã nghe qua rồi sao?” Lâm Quân nghĩ nghĩ, thở dài một hơi, lên tiếng hỏi cô.
“Đương nhiên em đã nghe qua rồi, cô ấy là nhà thiết kế kiểu mẫu ở Hà Nội, em cũng đã xem qua thiết kế của của cô ấy rồi, thích vô cùng, em cũng thường xuyên mô phỏng lại tác phẩm của cô ấy, cảm giác rất quen thuộc, nhưng không biết vì sao. Kể từ năm năm trước, cô ấy không ra thêm bất kì tác phẩm nào nữa, có vài người nói cô hết thời rồi mới biến mất không có tung tích, nhưng em không tin, chắc chăn cô ấy có lý do của mình” Gương mặt của Ly Mạch mang theo ý cười, giống như thật sự nói về một tiền bối mà cô thích vậy.