Chương
Trong lòng Lâm Quân đau nhói: “Là vợ của anh, Lê Nhật Linh”
“Hả?” Lê Nhật Linh ngoảnh đầu, không hiểu ý của Lâm Quân, nhưng vẫn nhịn không được hỏi năm năm nay cô ấy đã đi đâu rồi? Tại sao không thiết kế nữa, thật tiếc quá!”
“Em nói không sai, đúng là cô ấy có lý do của riêng mình” Lâm Quân không trả lời mà chỉ thở dài.
“Vậy tại sao anh còn muốn đưa tôi đến .JZ, thay thế vị trí của cô ấy, nếu như nói cô ấy là vợ của anh, e là làm như vậy cô ấy sẽ không vui: “Ly Mạch, anh kể cho em nghe chuyện của anh và cô ấy nhé” Lâm Quân mím môi, đột nhiên cười lên, nhìn Lê Nhật Linh, biểu cảm nghiêm túc.
“Hả? Được!”
Là tiền bối mà mình thích, đương nhiên cô muốn biết nhiều hơn về cuộc sống của cô ấy, nói không chừng còn mang đến linh cảm cho thiết kế của cô, Ly Mạch nghĩ.
“Ừm”Lâm Quân gật đầu: “Mối quan hệ của anh và cô ấy là một chuyện ngoài ý muốn của rất lâu về trước, không phải sự kết hợp của công chúa hoàng tử gì cả, ngược lại là bắt đâu bằng sự ghét nhau của hai người, bọn anh cùng nhau trải qua quá nhiều chuyện, cuối cùng mới trở thành như vậy, lần đầu tiên gặp cô ấy, anh chỉ cảm thấy người phụ nữ này…”
“Sau này, anh vì bảo vệ cô ấy, đưa cô ấy đến Thái Lan, hơn nữa còn mời rất nhiều vệ sĩ.
Anh cho rẵng chỉ cần không ở lại Hà Nộ James sẽ không ra tay được, mà những vệ sĩ đó cũng đủ để bảo đảm sự an toàn của cô ấy, anh tự cho rằng đó là điệu hổ ly sơn không.
chê vào đâu được, không ngờ đến cuối cùng lại vì anh tự cho mình thông minh mà cô ấy và Trần Hi Tuấn bị rơi xuống vách núi”
Lâm Quân nói đến đây, thở dài một hơi, giống như đã dùng hết sức lực của mình.
Lê Nhật Linh ở bên cạnh sớm đã không nói gì, cúi thấp đầu, mái tóc dài che hết cải khuôn mặt, không nhìn ra biểu cảm gì.
“Ly Mạch?” Lâm Quân thử gọi cô.
“Ly Mạch!” Không nhận được phản ứng, Lâm Quân lại gọi một lần nữa, cô mới ngẩng đầu lên, trên gương mặt cô toàn là nước mắt, điều này khiến cho Lâm Quân đau lòng đến mức còn chưa kịp phản ứng đã ôm cô vào lòng Cô nhỏ tiếng nức nở, nhưng vẫn không quên tiếp tục giải thích: “Em… em cũng không biết tại sao, em nghe anh nói xong những lời này thì cảm thấy rất buồn!”
“Đồ ngốc” Lâm Quân đưa tay lên vuốt tóc cô, nhẹ nhàng thở một hơi.
“Bây giờ thì sao?”
“Bây giờ cái gì?”
“Bây giờ anh đã tìm thấy cô ấy chưa?” Ly Mạch đưa mắt nhìn Lâm Quân, dáng vẻ mong chờ.
“Ly Mạch, em còn nhớ lần đầu tiên anh gặp em, đã nói với em cái gì không?” Lâm Quân nghiêm mặt, nhìn Lê Nhật Linh hỏi.
“Cái gì?”
“Em chính là vợ của anh Lê Nhật Linh”
“Em?” Lê Nhật Linh nhíu mày: “Không thể nào…
“Tại sao không thể, em và cô ấy giống nhau như đúc, thời gian em tỉnh lại rồi bị mất trí nhớ ở Thái Lan cũng là lúc đó, cộng thêm với em và và cô ấy đều có cùng thiên phú thiết kế!” Lâm Quân cố gắng thuyết phục cô.
“Nhưng… nhưng lỡ như tất cả những thứ này chẳng qua chỉ là trùng hợp thôi thì sao?”
“Cứ cho tất cả những thứ này đều là trùng hợp, vậy tại sao lúc nấy em lại gọi sushi cá ngừ, đây là món mà em thích nhất năm đó.
Rồi tại sao em lại khóc sau khi nghe xong chuyện của cô ấy?” Lâm Quân càng nói càng trở nên kích động, lông ngực rắn chắc của anh khẽ phập phồng.
“Nhật Linh, theo anh về đi, anh và các con đều cần em, không lẽ em không muốn gặp người nhà của em sao? Họ đều đang đợi em trở về” Lâm Quân bất ngờ năm lấy tay của Lê Nhật Linh, sau đó nhìn vào mắt của cô. Trong ánh mắt anh có mong đợi, có buồn bã, cũng Có áy náy.