Chương : Cục cưng lớn và cục cưng nhỏ
“Lần này, chúng ta đến nước Pháp. Em phải chăm sóc bản thân thật tốt. Ba con gấu của Lâm Quân không dễ nuôi. Nếu thấy không ổn, em có thể nhờ quản gia giúp đỡ. Đừng để mình quá mệt mỏi”
Hà Dĩ Phong không thể không dặn dò cô ấy, dù sao cũng phải rời đi một lúc. Anh ta không còn biết mình bắt đầu coi Lê Minh Nguyệt là một phần của cuộc đời mình từ khi nào, lúc nào anh cũng muốn có cô bên cạnh, thật khó mà từ bỏ.
“Tôi biết, mọi người cứ an tâm đi đi”
“Ai nói ba bảo bối của tôi không ngoan, bọn chúng ngoan lắm”
Lê Nhật Linh bĩu môi ra bộ không bằng lòng.
“Ngoan lắm, ngoan lắm, đừng lộn xôn”
Lâm Quân mỉm cười kéo Lê Nhật Linh vào lòng rồi bước đi “Này, đang làm gì thế?”
“Đôi trẻ nói lời chia tay trước khi từ biệt, anh còn dính vào.”
“Ờ, cũng đúng”
“Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Vẽ nhà “Vẽ nhà làm gì?
“Nhìn ba đứa cục cưng của em, không thì lúc đến nước Pháp, em sẽ không nhớ chúng sao?”
“Ba con yêu của em? Chẳng lẽ không phải của anh à?”
“Không”
“Là của hai chúng ta”
“Cũng như nhau mà.
Hai người vừa cười vừa nói, thanh âm truyền đến tai Hà Dĩ Phong và Lê Minh Nguyệt ngày càng nhỏ.
Hai người nhìn Lê Nhật Linh và Lâm Quân rời đi, nghe đối thoại giữa bọn họ, nhẹ mỉm cười.
“Chúng ta cũng đi thôi”
Hà Dĩ Phong nắm lấy tay Lê Minh Nguyệt, ánh mắt đầy dịu dàng.
“Sao thế? Chúng ta có cục cưng nhỏ sao?”
Lý Nguyệt nói xong liền cười tủm tỉm.
“Chúng ta có một cục cưng lớn”
Hà Dĩ Phong tự hào giơ tay của Lê Minh Nguyệt, tỏ ý anh ta muốn nói gì.
“Muốn ăn đập có phải không?”
Lê Minh Nguyệt nhìn xung quanh những người đang nhìn mình, xấu hổ không nói nên lời Hà Dĩ Phong không hỗ là hoa giữa trăm hoa, và sự lãng mạn trong xương luôn khiến người ta cảm thấy ấm lòng trước những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống.
Một trong những chuyện may mắn lớn nhất trong cuộc đời là gặp được người có thể khiến tim mình đập thình thịch bất cứ lúc nào.
Nhưng Lê Minh Nguyệt có lẽ vẫn nghĩ rằng Hà Dĩ Phong chỉ đang diễn trò.
Ngày thứ hai đến thật nhanh, bốn người đã đến sân bay, Lê Minh Nguyệt tiễn ba người lên máy bay.
Trước khi Hà Dĩ Phong rời đi, không ngừng dặn dò Lê Minh Nguyệt, Lê Nhật Linh và Lâm Quân ở bên cạnh cứ không ngừng cười trộm.
“Uầy, được rồi được rồi, tôi nhớ mà, tôi cũng dâu phải là đứa trẻ ba tuổi. Anh yên tâm đi. Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ”
Lê Minh Nguyệt liếc nhìn hai người đang cười trộm bên kia, nói chuyện với Hà Dĩ Phong cũng có chút ngượng ngùng.
“Hà Dĩ Phong, tôi không ngờ anh lải nhải nhiều vậy đấy”
Lâm Quân bước đến võ vai anh ta, sau đó đi vào trong phi trường.
“Này chờ tôi, Minh Nguyệt nhớ đó, không ăn lạnh, không ăn cứng, buổi tối ngủ sớm, nhớ đắp chăn”
Hà Dĩ Phong chạy vào phi trương Pháp đuổi theo Lâm Quân và Lê Nhật Linh, đồng thời quay đầu tiếp tục lặp lại mấy lời dặn lúc nấy.
Lê Minh Nguyệt rướn cổ đứng ngoài lan can nhìn anh ta “Nhớ chăm sóc bản thân”
Khi đi qua chỗ kiểm tra an ninh, chỉ thấy được một chút bóng dáng của họ, Lê Minh Nguyệt mới hét lên.
Ba giờ mười tám phút sau khi máy bay cất cánh, họ hạ cánh an toàn xuống vùng ngoại ô thành phố Marseille nơi đặt trụ sở của công ty LX của nước Pháp.
Lê Nhật Linh đi ở phía trước, ánh mặt trời có chút chói mắt, cô đeo kính râm, gió vén tóc cô lên, tỏa ra mấy phần phong tình “Hôm nay em thật đẹp. Sắp đến rồi: Lâm Quân bước tới, nói nhỏ vào tai cô.
“Tại sao?”
“Bởi vì anh sợ người nước ngoài vừa mắt em, không đưa em về được thì phải làm sao?”
“Thôi, lo làm chính sự đi”
Lê Nhật Linh đưa tay vén tóc, nhìn về Hà Dĩ Phong đi phía sau.
“Hai người tiếp tục, tiếp tục, khinh thường tôi không có ai để show ân ái chứ gì.”
Hà Dĩ Phong đưa tay ra hiệu họ đừng để ý đến anh ấy.
“Không biết ba giờ trước ai ở sân bay cùng Lê Minh Nguyệt dính như keo ấy nhỉ.”
Lâm Quân khinh thường nhìn anh ta “Được rồi, đừng làm rộn nữa, lại đây, chúng ta bàn chuyện công việc”
Lê Nhật Linh nhìn hai người, có phần bất lực.
“Ông chủ, cậu không hiểu chuyện này, chúng tôi gọi là vợ chồng ân ái”
Hà Dĩ Phong đắc ý giải thích, cùng nhau tụ họp lại với Lê Nhật Linh.
“Hừ!”
Lâm Quân khinh khinh khịt mũi, nhìn Lê Nhật Linh.
Hiện tại chúng ta đang ở nước Pháp ngoại ô thành phố Marseille, còn công ty LX thì ở trung tâm thành phố. Mọi người thấy đấy, từ ngoại ô vào thành phố. Trung tâm thành phố cách đó bảy tám km. Vì vậy, nếu bây giờ chúng ta đi qua, rất có thể đến chiều sẽ gặp được người mà ta muốn gấp”
Lê Nhật Linh đặt bản đồ vào điện thoại giữa ba người, trình bày chỉ tiết suy nghĩ của mình với sự phấn khích trên mặt.
“Điều cô vừa nói không sai. Chúng ta quả thực chỉ cách LX vài km, nhưng đừng quên LX cũng chiếm địa vị lớn ở thành phố Marseille.
Người đàn ông mà chúng ta muốn gặp rất thần bí Bây giờ chúng ta phải đi ngay, có gặp được người hay không còn chưa biết chắc, hơn nữa muốn gặp ai thì cũng phải có lý do chứ. Không người ta lại nói mình đến mở tiệc đoàn viên”
Khi chậu nước lạnh của Hà Dĩ Phong đố xuống, vẻ mặt của Lê Nhật Linh chuyển từ vui mừng sang lo lắng.
“Không sao đâu, tôi đã lên kế hoạch cho việc này từ lâu. Tôi đã lập hợp đồng hợp tác làm việc trước khi đến. Tôi sẽ lấy lý do đến bàn công việc đế gặp quản lý cấp cao của họ, sau đó thuận tiện nói một chút chắc sẽ không sao đâu. “
Lâm Quân nâng hồ sơ nấy giờ không ai để ý trên tay phải của mình lên.
“Vâng, đại ca, quả đúng là lợi hại. Thì ra cậu sớm đã có chuẩn bị, như thế thì sẽ không có vấn đề gì”
Khi Lê Nhật Linh nhìn thấy thứ mà Lâm Quân đang cầm, ánh mắt của cô tràn đầy sự tán thưởng. Lâm Quân luôn chuẩn bị mọi thứ chu toàn, luôn có khả năng giải quyết vấn đề khi gặp khó khăn.