Chương
“Thật sự xin lỗi Chủ tịch!”
Cửa kính ghế sau từ từ hạ xuống, khuôn mặt một người đàn ông chậm rãi hiện rõ trước mắt hai người.
Lâm Quân và Hà Dĩ Phong đều hít một hơi khí lạnh. Người này… Bọn họ đã từng xác nhận người này trong ảnh hàng trăm, hàng ngàn lần. Mặc dù chưa bao giờ gặp mặt trực tiếp, nhưng bọn họ đều rất quen thuộc, đây không phải Lê Vân Hàng thì là ai nữa?
Đúng là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi tìm được chẳng tốn công!
“Thật sự xin lỗi! Vừa rồi, tài xế của tôi đã xúc phạm hai vị rồi, mong hai vị tha thứ!”
Lâm Quân quan sát người này một cách tỉ mỉ, từ lời nói cử chỉ, đến từng đường nét trên khuôn mặt, còn cả khí thế nên có trên người một ông trùm kinh doanh.
Chính là người này, không thể nào sai được!
Anh nhìn qua Hà Dĩ Phong, sau đó giành lên tiếng trước.
“Đợi một chút! Chuyện này là do chúng tôi có lỗi trước, chúng tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm. Ngược lại, trông ngài rất quen, rất giống một người bạn mà chúng tôi đang tìm kiếm”
“Ồ? Hình như hai vị từ Việt Nam đi một quãng đường xa đến đây. Tại sao sẽ quen biết một người bạn ở nước Pháp, chẳng lẽ vì giá bồi thường nên cố ý viện cớ từ chối?”
Ánh mắt ông chuyển qua Hà Dĩ Phong, ông không biết Lâm Quân, nhưng thật ra ông lại cảm thấy Hà Dĩ Phong hơi quen mắt.
“Xin hỏi ngài có phải là ngài Lê Vân Hàng, Chủ tịch Công ty LX không?” Lâm Quân thấy trên mặt ông ta đầy vẻ nghi ngờ nên dứt khoát đi thẳng vào vấn đề.
“Đúng vậy!”
“Tôi nói thẳng đi, bây giờ chúng tôi cần sự trợ giúp của ngài. Thật ra chúng tôi đến nước Pháp bởi vì đặc biệt đến tìm ngài, hơn nữa chúng tôi đã đợi ở đây nhiều ngày rồi!”
“Đúng là càn quấy! Chẳng lẽ các anh lại muốn ỷ lại vào tôi à”
Ban ngày ở trên đường, xe của mình bị một xe khác đụng, sau đó người gây tai nạn nói cho mình là đúng lúc bọn họ đang đi tìm mình, trên thế giới thật sự có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Đổi lại bất cứ người có nào đầu óc bình thường, cũng sẽ cảm thấy những người này là lưu manh côn đồ, huống chỉ là một chủ tịch của một doanh nghiệp.
Có rất nhiều người mơ ước tiền bạc của những người như ông, mỗi ngày cũng có rất nhiều người muốn bắt cóc ông để vơ vét tài sản.
Ông không thể không đề phòng người khác.
“Văn Thắng! Chúng ta đi thôi!”
“Vâng!”
“Ngài Lê Vân Hàng! Xin đợi một lát! Nếu bây giờ ngài rời đi, ngài sẽ không thấy được đứa con gái mà ngài vẫn luôn tìm kiếm!”
Hà Dĩ Phong vội vàng gõ cửa xe, đúng là chiêu này đã có tác dụng.
“Đợi đã! Mau dừng xe!”
Lê Vân Hàng giống như bị điện giật, kích động mở cửa xe xuống xe: “Các cậu mới vừa nói gì? Con gái của tôi sao?”
Vị Chủ tịch này lập tức từ bỏ vẻ uy nghiêm trong công, ông kích động dùng ngón tay chỉ vào ngực mình, trên mặt đầy vẻ mong đợi nhìn Hà Dĩ Phong và Lâm Quân.
“Vâng! Là con gái lớn của ngài, chính là đứa con gái lớn đã bị ngài vứt bỏ từ nhiều năm trước, cô ấy vẫn luôn tìm ngài”
“Không! Tôi không hề vứt bỏ con bé!”