Chương
Lâm Quân cũng không nói gì thêm, anh đặt bút ký tên mình vào bản hợp đồng.
Nhìn thấy dòng chữ ký rõ ràng, Jackson vô cùng thỏa mãn.
Bây giờ đã có giấy trắng mực đen, mặc cho họ có kéo dài thời gian thế nào cũng chẳng giở trò gì ra được.
“Đúng là anh Lâm rất có thành ý, tôi tin chắc rằng chúng ta sẽ ngày càng hợp tác vui vẻ.”
Jackson thu lại bản hợp đồng, đưa cho thư ký bên cạnh, nhỏ giọng căn dặn phải giữ gìn cẩn thận.
“Nghe nói hôm nay anh sẽ chuyển đi, tôi tiễn anh nhé!”
“Nghe ai nói thế?”
“Ai nói không quan trọng” Hạ Linh lén liếc nhìn Jackson, điều này chính cô ta cho .Jackson biết, muốn có được lòng tin của Jackson, cô ta buộc phải làm điều gì đó.
“Không cần, trước đây tôi từng nói với ông là sẽ tìm một nơi ở khác ở Marseille, nhưng tôi không mong hai người nhúng tay vào, tôi cho rằng vợ tôi cũng nghĩ như vậy. Mong ông hiểu cho”
“Quả là hiếm thấy người nào yêu thương vợ như anh Lâm đây. Đã vậy thì tôi xin phép về trước. Có yêu cầu gì anh cứ lên tiếng” Jackson nhìn Lâm Quân đăm đăm, anh đã nói sẽ đứng về phía lão ta mà lúc này lại từ chối sự giúp đỡ của lão, rõ ràng là vẫn chưa tin tưởng lão.
Nhưng không sao hết, lão còn rất nhiều thời gian, nay bản hợp đồng đã về tay, người nên sốt sắng là Lê Vân Hàng mới phải.
“Cảm ơn ông”
“Chú ơi, chú định về à?” Hạ Linh tỏ vẻ ngây thơ, cất giọng hỏi còn làm bộ hụt hãng và lưu luyến.
“Linh, công việc của chú bận rộn lắm, cháu phải ngoan, nhớ chăm sóc cho cha cháu nhé”
Lới mời mang ý ngầm ra hiệu cho Hạ Linh hãy theo dõi Lê Vân Hàng.
“Dạ, cháu chào chú” Hạ Linh gật đầu, vẫy tay chào Jackson.
Cuối cùng đã đợi được .Jackson đi khỏi, áp suất không khí trong căn phòng giảm đi rõ rệt.
“Linh, hôm nay con rất hư nhé”
“Cha ơi, sao thế ạ?” Hiện tại, Hạ Linh không thể thành thực cho Lê Vân Hàng biết mình đã biết hết tất cả, mà ngược lại, để màn kịch phía sau diễn cho giống thật, cô ta đành phải tỏ thái độ ngang bướng với cha mình, tuy rằng cô ta cũng cảm thấy khó chịu khi phải tranh cãi với cha mình vì Jackson.
“Con nói xem là làm sao? Cha đang bàn chuyện làm ăn, đã bào con ở yên trong phòng sách rồi cơ mà? Con ra ngoài làm gì”
Lê Vân Hàng nào đâu hay biết suy nghĩ của cô con gái, trái lại vì muốn bảo vệ Hạ Linh nên ông buộc phải tỏ ra nghiêm khắc. Ông không muốn Hạ Linh tiếp xúc quá nhiều với Jackson, lão ta như một con rắn độc nấp trong góc tối, chơi quá thân với lão ta thì sớm muộn gì cũng sơ ý bị cắn.
“Lâu rồi con cũng không gặp chú .Jackson, ban nãy con ra ngoài chỉ vì muốn chào chị một câu thôi. Cha ơi, cha chưa dữ với con như thế này bao giờ, sao hôm nay lại như thế, hơn nữa, chú Jackson biết con từ nhỏ đến lớn, con chào chú ấy thì đã sao?”
Hạ Linh vừa nói vừa nghẹn ngào, cô ta biết nỗi khổ và hoàn cảnh khốn khó của cha mình, hiện giờ phải quay lưng lại với ông, dĩ nhiêu cảm thấy đau buồn.