Chương
“Con…”
Lê Vân Hàng còn định nói gì đó nhưng Lâm Quân đã lắc đầu can ngăn ông.
Lúc này Lê Vân Hàng mới sực tỉnh và nhận ra thái độ của mình đã hơi quá quắt.
“Ô, chuyện gì đây thế này? Sao sôi động thế?”
Hà Dĩ Phong bước vào, Lê Minh Nguyệt ở phía sau vẫn còn bỡ ngỡ. Bởi ngoài Lâm Quân và Hà Dĩ Phong ra thì còn có hai người không quen biết có mặt ở đó. Nhưng cô ấy thấy Lê Vân Hàng khá quen.
Ba người trong phòng khách đồng loạt quay ra nhìn về phía hai người. Trông thấy Hà Dĩ Phong, Hạ Linh điều chỉnh lại cảm xúc của mình. Còn cô gái phía sau lưng anh ta trông có vẻ khôn ngoan lanh lợi.
Thì ra cô ấy chính là người mà Hà Dĩ Phong thích. Không biết vì sao mà nhìn vào cô ấy lại có cảm giác cả đời này mình đã bỏ lỡ mất Hà Dĩ Phong.
Không phải vì mình không xinh đẹp, dễ thương bằng cô ấy.
Mà là vì ở cô ấy toát lên cảm giác khiến người ta yên lòng mà lâu nay Hà Dĩ Phong vẫn hằng mong muốn.
“Hello”
Lê Minh Nguyệt đứng sau Hà Dĩ Phong ra dấu tay với Lâm Quân, giống như được tiếp sức cũng hoạt bát hẳn lên.
“Sao cô cũng đến đây, ba đứa giặc giời ở nhà làm thế nào?”
Lâm Quân bước tới đấm vào ngực Hà Dĩ Phong, hai người nhìn nhau cười rồi cùng nhìn Lê Minh Nguyệt.
“Ê êê, sao tôi lại không đến được hả, đã có má Trương rồi còn gì? Mà anh nhẹ tay chút được không hả?”
Lê Minh Nguyệt xót xa xoa dịu chỗ Lâm Quân vừa đấm lên Hà Dĩ Phong.
“Chỉ có vợ thương anh thôi” Hà Dĩ Phong toét miệng cười với Lê Minh Nguyệt, lọt vào trong mắt Hạ Linh lại trở thành cảnh tượng chướng tai gai mắt.
“Tới là tốt rồi” Lâm Quân cười cười, nhìn thấy Hà Dĩ Phong tới, anh thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm xúc dồn nén mấy ngày qua nhẹ bớt đi không ít.
Hà Dĩ Phong có vẻ vô cùng nghiêm túc, nhíu mày nói với Lâm Quân: “Vừa rồi tôi nghe nói mấy người muốn dọn đi sao?”
“Đúng vậy, quấy rầy chú Hàng cũng lâu rồi, nếu còn không dọn đi thì ngại lắm”
Chú Hàng? Hà Dĩ Phong nghe thấy từ này hơi khó hiểu, kết quả xét nghiệm đã có từ lâu mà Lâm Quân vẫn gọi Lê Vân Hàng là chú cứ như không biết ông chính là cha ruột của Lê Nhật Linh vậy.
Có điều nếu như ông ấy đã không phải cha Lê Nhật Linh rồi, Lâm Quân còn ở lại nước Pháp làm gì cơ chứ?
Thành phố Hà Nội vẫn còn đống việc chờ anh xử lý, Lâm Quân rời đi đã lâu khiến cho nhân viên của Tập đoàn Lâm Thị đều lo lắng, cha Lâm Quân cũng không thể không đích thân tới để xử lý công việc của công ty.
€ó điều dù sao cũng rất kỳ lạ, Lâm Quân đi lâu như vậy bác Hoàng Ánh và cha Lâm Quân cũng không hề chất vấn Hà Dĩ Phong cái gì, chỉ đơn giản hỏi anh ta là Lâm Quân đi đâu.