Chương
“Nói gì thì nói, đây là lời khuyên cuối cùng rồi, nên cô tự nghĩ kỷ lựa chọn thế nào đi” Jackson lạnh lùng nói rồi cúp điện thoại.
“Alo… Hạ Linh lo lắng dậm chân, nhưng trong điện thoại đã kêu lên tiếng bíp bíp bíp cúp máy, Hạ Linh nhẹ nhàng dựa vào cột đá bên cạnh.
Gô ấy ôm lấy cột đá, rồi dựa đầu vào cột, nước mắt tuôn rơi, cả người run lên: “Tôi phải làm sao đây, tôi phải làm sao đây?”
Giọng nói cô ấy trở nên nghẹn ngào, cô ấy bắt đầu nói với chính mình, Jackson làm việc mờ ám, nếu mình nói chân tướng cho họ biết, thế thì rất có khả năng lão ta sẽ làm ra chuyện bất lợi cho cha.
Nhưng nếu không nói cho họ biết mình không phải con gái ruột của cha, ngay khi biết tin, đến lúc đó Jackson sẽ lợi dụng việc cha hôn mê, mượn cớ công ty như rắn mất đầu mà tiếp quản công ty.
LX là tâm huyết cả đời của cha, nếu như rơi vào tay kẻ khác thì sau khi cha tỉnh lại, mình biết giải thích với ông ấy thế nào đây!
Trái tim Hạ Linh như một mớ hỗn độn, nhất thời không biết phải làm sao mới tốt.
“Hạ Linh!”
Giọng nói của Lê Nhật Linh vọng đến, Hạ Linh đang đứng dựa vào cột đá che khuất người cô ấy, nhanh chóng lau đi nước mắt, hít mấy hơi thật sâu rồi bước ra ngoài, giả vờ cười với vẻ thoải mái: “Sao vậy?”
“Thấy nửa ngày rồi mà cô chưa qua, nên tôi qua đây thăm cô. Cô sao thế, mắt cô đỏ hoe kìa, vừa khóc sao? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không?” Giác quan thứ sáu của một người phụ nữ đã mách bảo cô, chắc chắn Hạ Linh đã có chuyện gì đó mà không nói với mọi người.
Lê Nhật Linh đặt tay lên vai cô ấy để cố gắng an ủi.
Nhưng chuyện này không an ủi thì không được, có được sự an ủi rồi, thì nước mắt của Hạ Linh lại chợt dâng trào, cô ấy khóc rối rít.
“Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Nhìn thấy tình cảnh này, Lê Nhật Linh rất kinh hãi, xem ra chuyện này không nhỏ đâu? Nên mới khiến cho Hạ Linh khóc thành ra thế này.
Hạ Linh không lên tiếng, mà cứ ngồi xổm xuống, tiếng huhuhu khiến người ta cảm thấy không khỏi xót xa.
“Đừng khóc nữa” Lê Nhật Linh mềm lòng, nhưng không biết an ủi người khác, nghĩ đến lần trước mình khóc trong vườn hoa, Hạ Linh đã ôm lấy mình, nên cô đã bắt chước, ôm nhẹ lấy đầu cô ấy rồi nhẹ nhàng vỗ về, trông bộ dạng càng ngày càng giống một người chị lớn.
Hạ Linh ôm chân, cơ thể vô cùng run rẩy, đã kiềm chế quá lâu, khóc một trận là xong rồi.
Lê Nhật Linh cũng biết điều này, cô có thể hiểu nỗi đau hiện tại của Hạ Linh, một cô gái lớn lên được chiều chuộng dưới đôi cánh như cô ấy, nơi kia cô ấy đã chống chọi với sự tàn phá của sóng gió cuộc đời.
Huống chỉ năm ấy khi cô ấy đột nhiên biết rằng cha mẹ của mình lại không phải là người thân thật sự của mình, cô có thể tưởng tượng ra nỗi thất vọng tràn trề này.
Nhưng điều mà cô không biết là những nỗi đau mà Hạ Linh phải chịu, chỉ là một nửa trong số những gì cô biết thôi.
Con người thực sự là một loài sinh vật vĩ đại, và mỗi cơ thể đều mang trong mình những bí mật hoặc nỗi đau mà người ngoài không biết được.
Nhưng những cơ thể trông có vẻ mỏng manh mà bạn và tôi nhìn thấy được thì trên thực tế có thể thường mang lại cho.
mọi người những bất ngờ lớn, nội tâm của họ có thể chứa một †âm hồn kiên định, và chứa đầy những điều mà người ta không ngờ tới.
Khóc được khoảng mười phút, thì tiếng nức nở dần dần kết thúc, Hạ Linh dựa vào Lê Nhật Linh mà không nói gì.
Thấy cô ấy đã ngừng khóc, thì Lê Nhật Linh ngồi xổm xuống.