Chương
Lâm Quân quan sát kỹ vẻ mặt của Lê Nhật linh, gật đầu: “Đúng vậy, anh đang đói lắm rồi đây”
“Vậy thì còn không mau ăn cơm?!” Lê Nhật Linh đưa cho.
Lâm Quân đôi đũa, cô đặc biệt làm một số món rau xào Việt Nam, vì suy cho cùng Lâm Quân ở Pháp cũng khá lâu rồi, chắc chắn đã ăn chán ngấy đồ ăn bên này.
“Anh không phải đói bụng” Lâm Quân cười nhẹ, ánh mắt lưu luyến đảo quanh vòng eo của Lê Nhật Linh.
Lê Nhật Linh còn không biết ý đồ của anh nữa sao?
“Đừng nghịch!”
Vừa dứt lời, chuông cửa vang lên, Lâm Quân lập tức ngừng trêu đùa Lê Nhật Linh, điều chỉnh lại nét mặt, anh biết người của .Jackson đến rồi.
Thật không ngờ bọn họ lại hành động nhanh như vậy, xem ra Jackson đang rất sốt ruột, muốn nhanh chóng đối phó với công ty LX.
“Anh ra mở cửa” Lâm Quân cho Lê Nhật Linh một ánh mắt yên tâm, đứng lên đi ra mở cửa.
Quả nhiên, ngoài cửa là người đàn ông vừa theo dõi anh, còn có thêm một vài trợ lý của Jackson.
“Chào anh Quân”
“Ừ” Lâm Quân thờ ơ đáp, nhưng lại không có ý định cho bọn họ vào.
“Ngài Jackson phái chúng tôi tới hỏi thăm anh, hẳn đã nói trước với anh rồi”
“Đúng là đã nói trước rồi” Lâm Quân không vui gật đầu, trước mặt Jackson anh chẳng bao giờ thể hiện mặt hòa nhã, chứ huống chỉ là mấy người này: “Nhưng nhà của tôi là nơi người khác có thể tùy tiện vào hay sao?”
“Anh Quân, không phải ngài Jackson đã đàm phán với anh rồi hay sao?”
Mấy tên cấp dưới nhìn nhau, trong chốc lát không nghĩ ra biện pháp nào.
“Tôi đã đồng ý, nhưng là đồng ý cho ông ta vào, chứ không phải các người!” Lâm Quân cười lạnh, nhìn đám người bên ngoài đang không biết phải làm sao, anh cười thầm.
“Anh Quân, xin đừng làm chúng tôi khó xử. Ngài Jackson bận trăm công nghìn việc, không có thời gian để đích thân đến đây. ” Người đàn ông theo dõi anh nhíu mày bắt đầu giải thích.
Lâm Quân cũng không phải cố ý để .Jackson đến tìm tài liệu, chỉ là mỗi khi nhớ đến hôm nay anh bị theo dõi, điều đó khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Ồ, quả là bận rộn! Bận rộn giết người cướp của!”
Nghĩ đến việc Jackson hạ độc Lê Nhật Linh, Lâm Quân càng thêm căm hận ông ta.
“Điều này, anh Quân, tôi nghĩ anh và ngài Jackson đã có chút hiểu lâm!”
“Hiểu lâm?”
Lâm Quân nhìn mấy tên này đứng phờ phạc bên ngoài, vốn định nói gì đó, nhưng nghĩ lại, anh làm khó bọn họ thì cũng chẳng được lợi ích gì.
“Thôi bỏ đi, các người cũng coi như trung thành, vào đi, nhưng kiểm tra xong lập tức cuốn xéo khỏi đây”
“Cảm ơn anh Quân”
Bọn họ thấy Lâm Quân đồng ý cho vào nhà, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lê Nhật Linh đi đến kéo Lâm Quân ngồi xuống ghế sô pha.
Mấy người kiêng ky sự có mặt của Lâm Quân, lúc kiểm tra phòng khách thỉnh thoảng lại liếc nhìn anh. Lâm Quân vắt chân, tay cầm chén trà như đang muốn uống, nhưng thực chất anh cũng đang quan sát những người này.
Jackson là một người giảo hoạt, bây giờ đang trong thời kỳ đặc biệt, phải đặc biệt đề phòng. Nếu ông ta nhân cơ hội này làm loạn, anh cũng sẽ bị mất cảnh giác, may mắn ở căn nhà này không có giấy tờ quan trọng, những thứ quan trọng anh đã gửi sang nhà Lê Vân Hàng hết rồi.
“Anh Quân, chúng tôi có thể vào phòng ngủ chứ?”
Người đàn ông theo dõi anh đi đến cúi chào.