Sắc trời tối xuống, khi Tuế Hòa hoàn toàn khôi phục lại, đúng lúc A Hương đi ra ngoài tìm hiểu tin tức trở về lấy hai cây sáp ong trong tủ gỗ lớn đưa tới trước mặt nàng.
Tuế Hòa đứng dậy tiếp nhận nhưng không có bỏ vào miệng nhai: “Bọn họ tìm được đồ vật kia rồi sao?”
A Hương lắc đầu, viết hết những gì nàng mới vừa nghe ngóng chứng kiến được vào lòng bàn tay.
Thì ra là Cao Dã bảo nha sai lão Lưu tổ chức bạch dịch, sau khi nhóm hương dân vào núi, liên tiếp lục soát mấy canh giờ không có chỗ nào mà không kiểm tra, chính hắn lại đi thôn Hành Tri thám thính chuyện phần mộ bị quật trộm, tâm lực phân tán, kết quả hai đầu việc đều tiến triển rất chậm.
Tuế Hòa như suy tư gì đó ừ một tiếng, nhai sáp tự hỏi có nên lại giúp bọn họ một phen hay không.
Bất quá, ban đêm hôm qua, nàng từ chỗ A Hương nghe tường tận hành tung dị thường của Triệu Đức không lâu sau liền nhân lúc A Hương vào thành giấu dụng cụ gõ mõ cầm canh của Tả Nhị Lang, một mình đi cản Triệu Đức, khi đó hắn đã vào núi hoang trở về thành.
Ban ngày ở công đường theo như lời phụ nhân làm chứng thì vải bố trắng tay nải cũng không mang theo trên người, nghĩa là sau khi hắn vào núi hoang đã thuận thế giấu ở nơi nào đó hoặc là đã bị tiêu hủy rồi sao?
Nếu là trường hợp sau, vậy quan phủ muốn phá án sẽ khó càng thêm khó.
Chống cằm suy nghĩ một trận, bỗng nhiên Tuế Hòa ngồi thẳng thân thể, nghiêm trang hỏi: “A Hương, trong làng chài nhỏ này có nhà nuôi chó sao?”
……
……
Màn đêm buông xuống, từng nhà trong làng chài nhỏ đều thắp ngọn đèn dầu.
A Hương ôm cái bao tải nơm nớp lo sợ đi về phía nhà Lý đại nương cạnh cửa thôn.
Trong lòng ngực là xương cốt thịt chuột tẩm bả độc Tuế Hòa đưa.
Lý đại nương thương nàng, đối xử với hai mẹ con nàng rất tốt, hiện giờ lại phải ra tay tàn nhẫn với chó nhà bà ấy, trong lòng A Hương thật sự có chút run rẩy.
Nhưng dù sao chó là thứ yếu, nếu bị người phát hiện nàng trộm cắp, chỉ sợ càng khó dung thân ở cái làng chài nhỏ này.
Rón ra rón rén đi vào cửa thôn, A Hương ở ngoài nhà Lý đại nương bồi hồi một hồi lâu, rốt cuộc yêu cầu của Tuế Hòa chiến thắng tất cả sợ hãi, lúc chuẩn bị đem xương cốt ném vào trong viện, lại có một đám người cầm đuốc đột nhiên xuất hiện ở cửa thôn.
Nàng vội vàng lấy cỏ đắp lên người, sau đó trốn vào khe giữa tường viện xem xét tình huống.
Thấy rõ đám người cầm đuốc phía trước là ai, nàng không dám há to miệng.
Chỉ thấy Cao Dã cùng kia mấy cái nha dịch dẫn đầu một đám thôn dân khác hùng hổ đi vào trong thôn.
Xem phương hướng bọn họ muốn đi là hướng Tây Bắc chỗ nhà của nàng.
Nơi đó bao gồm nhà nàng, tổng cộng có bốn hộ, chỉ sợ Cao Dã đúng là phát hiện cái gì, muốn đi tìm Tuế Hòa gây phiền toái, A Hương làm gì còn tâm tình lo chuyện con chó nữa, ném bao xương cốt xuống rồi chạy theo phía sau về nhà.
Nhưng đoàn người Cao Dã không có đi tới nhà các nàng.
Thịch thịch thịch- tiếng gõ cửa vang lên, bên trong cánh cửa thò ra cái đầu của một phụ nhân, chính là hàng xóm gần nhà A Hương nhất, là mẹ của Tiểu Ngư- Lưu Đắc Ngọc.
Lưu Đắc Ngọc hoài nghi ló đầu ra, nhìn thấy một đám người chưa từng gặp, còn có quan sai, sợ tới mức nói chuyện có chút lắp bắp.
“Quan…… Quan gia…… Đã trễ thế này rồi, có chuyện gì sao?”
Tần Lãng trượng phu của Lưu Đắc Ngọc nghe tiếng cũng bước nhanh đi đến cạnh cửa, phía sau còn có mẹ già Tần Diệp thị cỡ tuổi.
Nha sai lão Lưu hỏi: “Chúng ta tìm Tần Tiểu Ngư, hắn có ở nhà không?”
Tần Lãng chưa từng gặp tình cảnh như bây giờ, nói chuyện cũng bắt đầu nói lắp: “Tiểu……Tiểu Ngư? Không biết quan gia ngài tìm hắn làm gì? Hắn chính là đứa… đứa trẻ thành thật nha.
”
Vốn dĩ Tần Diệp thị còn đang cảm thấy không vui vì đã ban đêm rồi mà những người này còn quấy nhiễu dân, cảm thấy cho dù là quan phủ cũng phải theo quy củ làm việc nhưng vừa nghe thấy tên cháu trai nhà mình, trong lòng nàng tức khắc lộp bộp một chút, run run rẩy rẩy không nói hai lời đi vào trong phòng.
Cao Dã không có quanh co lòng vòng với bọn họ, xoay tay chỉ chỉ mấy cái đầu nhỏ nhỏ trong đám người thôn Hành Tri, mấy cậu bé cỡ - tuổi nói: “Đám nhóc này nói rằng Tần Tiểu Ngư nhà các ngươi thường xuyên cùng hắn quật mồ trộm mộ đúng không?”
Vợ chồng Tần Lãng liếc mắt nhìn nhau một cái, không tự chủ nuốt ngụm nước miếng, không có lập tức đáp lời.
Cao Dã hiểu rõ giương khóe miệng lên: “Xem ra không phải các ngươi không biết? Người ở đâu, bổn bộ đầu có chuyện muốn hỏi!”
Các bá tánh thôn Hành Tri thấy hai vợ chồng chột dạ, biểu tình trở nên càng thêm xúc động phẫn nộ nhưng ngại mặt mũi quan phủ, không tốt trực tiếp ra tay xách Tần Tiểu Ngư ra đánh một trận.
Ngày thường Lưu Đắc Ngọc nói chuyện chanh chua, giờ phút này đối mặt với “Bộ đầu” cùng hương dân tựa như muốn ăn thịt người, nàng đã sớm không có lá gan đối nghịch, yếu ớt thưa dạ ứng hai tiếng rồi về phòng kêu con trai nhà mình ra.
Tim nàng đã mau nhảy tới cổ họng, bước chân lướt nhẹ, thanh âm đứt quãng run rẩy gọi.
Nhưng vừa đi vào thì chẳng thấy Tần Tiểu Ngư đâu, một chút càng làm cho nàng hoang mang lo sợ, xoay quanh không dám đi ra ngoài ứng lời nói.
Mẹ chồng của nàng Tần Diệp thị vừa lúc từ phòng đi ra, thấy bộ dáng con dâu hoảng loạn, không nói gì, cầm một cái hộp biểu tình nghiêm túc đi ra bên ngoài.
“Các vị quan gia, chư vị phụ lão thôn Hành Tri, cháu trai nhà ta còn nhỏ, không hiểu chuyện, tạo chút ác nghiệp, bà lão tôi hôm nay quỳ gối nhận lỗi với mọi người, mong các vị đại nhân đại lượng, tha cho nó một con đường sống!
Hắn chính là đứa ham chơi cũng không có ý gì xấu, đồ vật trộm về những năm gần đây, ta đều giữ thật tốt, không cho hắn cầm đi bán, nay hoàn trả cho mọi người, xin chư vị thương xót, xin quan gia thương xót, không cần bắt hắn ngồi tù! Tần gia chúng ta chỉ có một đứa cháu trai duy nhất này thôi!”
Tần Lãng thấy mẹ của mình quỳ trên mặt đất, khóc đến rối tinh rối mù, cũng quỳ xuống không ngừng dập đầu trước mọi người đang vây quanh ở cửa.
Trong lúc nhất thời, nghi ngờ, tức giận, trách cứ, thanh âm trào phúng hết đợt này đến đợt khác vang lên.
Bởi vì bọn họ náo nhiệt trước cửa, bá tánh làng chài nhỏ cũng hầu như vây quanh lại đây.
Cao Dã cắt ngang thanh âm ồn ào của đám người Tần gia cùng các thôn dân, nói lão Lưu mở cái hộp Tần Diệp thị đưa nhưng bên trong trừ bỏ một ít đồ châu báu linh tinh cũng không có đồ vật bọn họ muốn tìm.
Vì thế xoay người hỏi đứa nhỏ trộm đồ: “Ngươi xác định, đêm hôm qua các người có trộm tay nải vải bố trắng mới được chôn sao?”
Cậu bé gật đầu thật mạnh: “Lúc ấy chúng ta nhìn thấy người râu xồm kia chôn cho nên không có sai……”
Râu xồm tự nhiên là chỉ Triệu Đức đã chết, Cao Dã nhíu mày suy nghĩ một hồi lại thấy Tần Diệp thị quỳ trên mặt đất không ngừng nhận sai cầu tình, không kiên nhẫn hỏi: “Tất cả đồ Tần Tiểu Ngư trộm về đều ở chỗ này sao?”
Tần Diệp thị lấy tay áo lau nước mắt, liên tục nói phải, Tần Lãng một bên cũng gật đầu theo, mày Cao Dã nhăn càng sâu, suy nghĩ một lát rồi lại phân phó lão Lưu: “Đi vào lục soát.
”
Tiếng nói vừa dứt, ba cái nha sai khác đi ngang qua hai mẹ con, rút đao ra chọt đông chọt tây, không bao lâu đã xáo trộn đồ đạc trong nhà lộn xộn hết lên.
Nhưng bọn họ lục soát mỗi gian nhà ở bao gồm hậu viện cũng không tìm được đồ mà cậu nhóc kia nói.
Mặc dù Cao Dã tự mình đi vào tìm kiếm cũng không có thu hoạch.
Cho đến khi lạnh giọng cảnh cáo cuối cùng: “Nếu có tư tàng lại không giao ra thì bắt hết cả nhà các ngươi vào tù.
”, Lưu Đắc Ngọc mới như vừa nhớ ra, vội vàng chạy đến hậu viện, gỡ áo váy màu trắng xanh còn đang ướt từ trên sào phơi đồ xuống, ôm ra tới đưa tới trước mặt Cao Dã.
“Quan…… Quan gia…… Các ngươi muốn tìm cái này sao?”
Cao Dã nhướng mày, đẩy áo váy ra liếc mắt một cái.
Thấy váy này tuy rằng đã được giặt nhưng vạt sau có vết sơn đen rõ ràng như cũ, sắc mặt hắn mới có chút hòa hoãn.
Thấy mấy người Tần gia đều âm thầm thở phào một hơi, Cao Dã bỗng nhiên mở miệng hỏi tiếp: “Trừ cái này ra, còn có thứ khác nữa không?”
……
……
Hôm sau.
Còn chưa tới giờ Mẹo, vợ chồng tri phủ Hách Minh Đường lại lần nữa bị tiếng gõ cửa dồn dập vang lên làm cho bừng tỉnh.
Hắn ôm ngực, nhắm mắt chân trần mở cửa, nhìn cũng không nhìn là người nào tới liền quát mắng: “Đã nói với các ngươi bao nhiêu lần rồi! Làm việc không cần hấp tấp như vậy! Sao các ngươi không chịu nghe lời vậy! Có tin bản quan cách chức điều tra các ngươi không nhả?”