Tri phủ Hách Minh Đường mắng mấy người tới gõ cửa xong cũng không có giống lần trước trực tiếp đóng cửa lại, trừng mở một con mắt, ngửa đầu nhìn Cao Dã nói: “Án tử có tiến triển sao?”
Biểu tình hơi uể oải Cao Dã nhếch môi gật gật đầu, ôm túm cổ áo Hoàng Tam qua, đẩy lên cao giọng bẩm: “Đại nhân, lần này không thể bỏ qua công lao của tiểu tử này nha! Ngài thăng cho hắn đến chức phó bộ đầu đấy! Còn có bọn họ nữa……”
Vừa nói, Cao Dã lui xuống để mấy người nha sai Lưu lão cũng tiến lên một bước, mấy người đó đỏ mặt lộ vẻ e thẹn, cảm kích lại chờ mong mà ngó qua ngó lại trên mặt Cao Dã cùng Hách Minh Đường.
Hách Minh Đường chép chép miệng tựa hồ còn dư vị đồ ăn ngon đêm qua, nghe thấy Cao Dã vì mọi người thỉnh công, không có lập tức đồng ý, ho nhẹ một tiếng cố ý trầm mặt xuống: “Có nên thưởng hay không, vậy phải xem các người làm được đến đâu đã!”
……
……
Sau nửa canh giờ, nha môn mở công đường.
Hôm nay người vây quanh công đường không biết nhiều hơn hôm qua đến bao nhiêu lần, bá tánh bên trong thành hương dân thôn Hành Tri, thôn hộ làng chài nhỏ cùng với mấy đại hương phụ lão khác, động tác nhất trí vọt tới, cơ hồ bao vây toàn bộ Nha phủ chật như nêm cối.
Hôm nay Tuế Hòa A Hương vẫn chưa xuất hiện.
Trong công đường bọn nha dịch phân sang hai bên, đem phạm phụ Hà Yến còn có mấy người sắp sửa làm chứng nhân chứng sang một bên.
Một bên khác là bày biện ba thi thể chỉnh chỉnh tề tề đã phát ra mùi tanh tưởi.
Các bá tánh không rõ tình huống nhìn thấy lại có thêm một cái thi thể nữ không khỏi hít ngụm khí lạnh, hoảng sợ nhỏ giọng nghị luận.
Có một vài người biết thì hiện vẻ phức tạp không biết nên bi thương hay là vui sướng.
Tri phủ Hách Minh Đường ngồi xuống cũng không lòng vòng, vỗ án hỏi Hà Yến: “Ngươi có nhận ra khối thi thể nữ này không?”
Bị bắt giữ ngắn ngủn một ngày lại giống như bị bắt một năm mà tinh thần Hà Yến hoảng hốt, khi bị áp giải vào công đường liền thấy phát hiện thi thể mới, mấy câu giảo biện sắp nói lập tức quên không còn một mảnh, bả vai không ngừng co rúm lại giống như đang khụt khịt, lại như vì sắp đã đến phán quyết mà căng thẳng.
Thấy nàng không có đáp lại, Hách Minh Đường lại lần nữa chụp gõ cây gỗ xuống bàn thúc giục nhắc nhở.
Cao Dã Hoàng Tam nhìn nhau, không cảm xúc.
“Bẩm…… Bẩm đại nhân, người này là chị gái Hà Đình của dân nữ.
”
“Tốt mà nay bản quan nhận được bằng chứng và xác nhận nói ngươi cùng Triệu Đức, hợp mưu git chết Hà Đình cùng phu canh Tả Nhị Lang, ngươi có nhận tội không?”
Hà Yến thút tha thút thít, nhìn ba cái thi thể ở bên, dập đầu xuống, chậm rãi nói: “Dân nữ…… Nhận tội……”
……
……
Án kiện được thẩm tra xong, phạm phụ Hà Yến bộc trực thú nhận tội nghiệt sâu nặng mà mình tạo, định tội ngày sau trảm đầu, cũng tức ngày mười chín tháng chín năm mười tám Cao Hòa hành hình.
Bộ đầu Cao Dã hạ công lớn trong vụ án mạng liên hoàn đặc biệt thăng lên làm tổng bộ, bộ khoái Hoàng Tam thăng làm bộ đầu, còn lại có công nha và bách tính bạch dịch cũng theo công luận thưởng, bạc, lụa, …
Xử lý xong các hạng mục công việc còn lại, Cao Dã bị tri phủ Hách Minh Đường kêu vào nội thất đơn độc gặp mặt.
“Cao Dã, án tử lần này tuy rằng đã được giải quyết, Hà Yến xác thật thừa nhận là nàng cùng Triệu Đức tham tài, mới dùng lụa trắng siết cổ chị gái Hà Đình đến chét; mà hai người nhân lúc nửa đêm đi vứt xác thì bị phu canh Tả Nhị Lang gặp được, để tránh sự tình bại lộ mới git chết hắn ……
Nhân chứng, vật chứng, mọi thứ đầy đủ hết, cũng tuyệt đối không phán sai oan tình, nhưng……”
Hách Minh Đường nhìn Cao Dã đoan đoan chính chính đứng đằng trước mình, bất đắc dĩ thở dài nói: “Nhưng bản quan cảm thấy, chuyện này không đơn giản như vậy!
Chưa nói tới mấy lời trước khi chết Tả Nhị Lang kêu gào ở trên phố, tình trạng tử vong của Triệu Đức làm bản quan thực sự khiếp sợ hốt hoảng!
Ngay cả Hà Đình…… cũng có quan hệ không ít tới Kiều Kim Thư hoặc là nói con rể trưởng tôn Kiều gia Trần Văn Hào? Trên đời này, thực sự có chuyện trùng hợp như vậy sao?”
Sau khi trượng phu của Hà Đình bất hạnh lâm nạn vào năm trước, vốn vẫn luôn ở goá một góc tại Nghi Lan Thành.
Ai mà ngờ, sau lần tình cờ gặp gỡ lại quen biết hiểu nhau với tỷ phu thích rượu Trần Văn Hào của Kiều Kim Thư, bọn họ nảy sinh tình yêu lén lút mấy năm cuối cùng cũng ngầm có thai.
Một năm trước, lúc Kiều phủ phát sinh ra vụ bi kịch kia cốt nhục trong bụng Hà Đình không đủ tháng.
Vì để đứa bé thuận lợi ra đời, Trần Văn Hào vừa biết được tin “Hỉ” liền lén đưa Hà Đình tới thành lân cận dưỡng thai.
Nhưng sau đó, Trần Văn Hào vẫn luôn không xuất hiện mà đứa con sau khi được sinh ra của nàng qua nửa tháng cũng bị bệnh chết.
Hà Đình từ cảm giác bị vứt bỏ vốn đã bi thống không thôi lại mất con càng là cả ngày khóc lóc nỉ non, hơn nữa chôn đứa bé gây ra động tĩnh không nhỏ, cuối cùng gian tình hoàn toàn bại lộ.
Bên thành này không ngừng thóa mạ chỉ trích thậm chí còn muốn bắt nàng bỏ vào lồ ng heo dìm chết.
Rơi vào đường cùng, Hà Đình chỉ phải thu thập vàng bạc đồ đạc rồi trốn về Nghi Lan Thành, ở chị ruột Hà Yến ở tạm trong phủ.
Nhưng lần này không bao lâu lại gây ra một cọc thảm kịch……
Cao Dã hiểu ý của Hách Minh Đường nhưng hắn không có đem tin tức thám thính được ở thôn Hành Tri báo cho tri phủ, chỉ nói:
“Đại nhân, ngài cần gì phải nghĩ nhiều, phạm phụ Hà Yến cũng nói các nàng chế ra tình cảnh oan quỷ lấy mạng giả dối chính là để dời ánh mắt của mọi người đi, giảm bớt hiềm nghi trên người mình.
Nguyên nhân chính là vì tất cả đều hướng về tiểu thư Kiều gia, mới không thể tin là không có khả nghi.
Nếu là Kiều Kim Thư ở sau lưng phá rối, nàng cần gì phải tìm mọi cách mà đem mọi việc hướng vào bản thân mình? Nếu ngu không ai bằng như thế thì sao có thể nói nàng có bản lĩnh âm thầm trù tính hơn người?”
Nghe vậy, Hách Minh Đường bừng tỉnh gật gật đầu, sắc mặt cuối cùng cũng hòa hoãn: “Nói có lý! Nói có lý! Bất quá, Triệu Đức kia chết rất kỳ quặc, hơn nữa, bản quan tựa hồ đã từng gặp qua hắn……”
“Đại nhân, Triệu Đức kia làm nhiều việc ác, tham tài lại háo sắc, còn coi mạng người như cỏ rác, người đại ác như thế chết chưa hết tội! Cứ coi như ông trời công đạo mới thu mệnh của hắn, việc đại khoái nhân tâm như vậy, ngài cần gì phải canh cánh trong lòng?”
Nghe Cao Dã nói lời lẽ chính nghĩa chém đinh chặt sắt, Hách Minh Đường trầm ngâm thật lâu sau mới hốt hoảng không ngừng niệm “Mệnh nãi thiên định”.
Thấy thế, Cao Dã không có nói thêm nữa, chỉ lặng im đứng ở một bên suy nghĩ.
Có chút lời nói, hắn lấy ra để trấn an hoặc là nói qua loa lấy lệ với tri phủ nhưng không có cách này khiến bản thân không để ý được.
Nghe rằng một năm trước, sau khi tiểu thư Kim Thư Kiều gia tự sát, chuyện nháo lên quan phủ nhưng tri phủ lại chỉ đánh mấy tên lưu manh sòng bạc mấy chục bản tử rồi thả đi.
Mà Triệu Đức lúc này tâm khí cao ngạo tính nết táo bạo, hận quan phủ trượng hình, cùng với đòi nợ không xong nháo ra mạng người bị sòng bạc sỉ nhục đuổi đi, tất cả đều phát tit lên trên người chết Kiều Kim Thư, bạo hành thi thể, làm nhục thi thể……
Cho nên so với oán linh lấy mạng, Cao Dã càng nguyện ý tin tưởng Triệu Đức là bị quả báo.
Nhưng thôn Hành Tri, làng chài nhỏ kia, hai đứa nhỏ trộm mộ quật mồ, còn có Tả gia nương tử mơ hồ không rõ lý do thoái thác tới xem, phu canh Tả Nhị Lang quả nhiên cũng từng làm chuyện có lỗi với nhị tiểu thư Kiều gia.
Mà hai người Trần Văn Hào, Hà Đình tựa hồ cũng có thiên ti vạn lũ liên hệ với Kiều Kim Thư đã chết.
Đủ loại chi tiết như thế khiến Cao Dã càng suy nghĩ càng thấy phức tạp.
Hắn tự nhận không tin quái lực loạn thần, mọi việc kỳ quặc cho nên khi nắm giữ chứng cứ thiết thực chứng minh suy đoán lúc trước của mình, hắn cũng không bẩm báo cho tri phủ.
Nhưng nếu…… Hết thảy đều là thật sự……
Đang lúc Cao Dã tưởng tượng kết quả xấu nhất, tri phủ Hách Minh Đường đột nhiên đứng dậy, nghi hoặc mở miệng nói:
“Bản quan, còn có ba cái nghi vấn.
Thứ nhất, phạm phụ Hà Yến rõ ràng đã ba mươi mấy, người xung quanh nàng cũng chứng thực nàng có trượng phu đi xa chưa về nhưng vì sao mỗi lần nàng tự xưng lại đều là dân nữ?
Thứ hai, ngươi còn nhớ rõ, nàng nói trừ bỏ việc lấy đồ lau chùi dấu vết trên cửa, nàng chưa từng nhớ rõ trước đó có người nào đã sơn cửa viện?
Thứ ba, Tả Nhị Lang đến tột cùng đã nhìn thấy gì? Nếu nhìn tình hình án mạng thì vì sao hắn lại gào lên nội dung không hề liên quan là “Kiều Nhị tiểu thư…… Hoàn hồn!”