Giang Phong Nguyệt nghĩ, hiện tại là ứng với câu nói “nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến”, không chút miễn cưỡng.
Hắn sở dĩ phán định mấy người kia là Tào Tháo, tất nhiên do trong sáu người này có hai người hắn nhận thức —— Nguyệt Hạ Tiểu Lâu và Nam Phong Thụ.
Một giây trước đàm luận với Tiếu Khinh Trần đi đoạt Hắc Mộc hạp bên Hoàng Triều, ngay sau đó liền gặp được ngoạn gia Hoàng Triều, đây không phải là duyên phận sao?
Bất quá, dùng lời Nguyệt Hạ Tiểu Lâu cùng Nam Phong Thụ mà nói, chính là oan gia ngõ hẹp.
So với dáng vẻ gọn gàng sạch sẽ của Giang Phong Nguyệt và Tiếu Khinh Trần, vài người bên Hoàng Triều có vẻ chật vật không thành hình dạng, tóc tai tán loạn, quần áo dính đầy bụi đất, còn có hai tên đang đi tới như mới chui ra từ vũng bùn, toàn thân dơ bẩn.
Lại nói, trong trò chơi không phải sau hai phút sẽ đúng lúc xoát tân ngoạn gia sao? Tiếu Khinh Trần nghi hoặc nghĩ.
“Trừ con đường chúng ta đi, phụ cần đều là đầm lầy.” Giang Phong Nguyệt vui sướng khi người gặp họa, kề tài nói nhỏ với Tiếu Khinh Trần.
Cho nên bọn họ mới có bộ dáng chật vật như vậy sao?
“Ngươi đang làm gì?”
“Chụp lại a.” Trước khi Nguyệt Hạ Tiểu Lâu xông tới trước, Giang Phong Nguyệt chụp hình lưu trữ dáng vẻ lương khô của hắn ta lại, Nguyệt Hạ Tiểu Lâu sớm đã cùng hắn kết thành một mối thù oán, hơn nữa mối thù oán này tùy thời có thể bắt hắn lại đập chết.
“…” Tên này nhất định rất phúc hắc.
Nhìn thấy Giang Phong Nguyệt, kí ức đã lâu Nguyệt Hạ Tiểu Lâu được khơi gợi lên, mấy việc như có thể rời Mê Thất Sơn Cốc hay không, có thể tìm thấy Hắc Mộc hạp hay không không còn ở trong phạm vi tự hỏi của hắn ta nữa, hắn ta bây giờ chỉ có một loại xúc động —— giết Quân Lâm Thiên Hạ.
Nam Phong Thụ và mấy ngoạn gia khác lý trí vẫn còn, tuy Nam Phong Thụ cũng hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng mức độ vẫn chưa bằng Nguyệt Hạ Tiểu Lâu.
“Phó bang bình tĩnh một chút, Tiếu Khinh Trần cũng ở đây.” Nam Phong Thụ hận không phải Giang Phong Nguyệt, mà là Tiếu Khinh Trần, lúc trước hắn bị Giang Phong Nguyệt giết chết đều do một tay Tiếu Khinh Trần tạo thành.
“Ta muốn giết tên chết tiệt kia!!!” Nguyệt Hạ Tiểu Lâu đã đỏ mắt, bộ dáng kia căn bản là muốn đem Giang Phong Nguyệt nuốt sống.
Nam Phong Thụ và bốn người khác đồng thời ôm chặt Nguyệt Hạ Tiểu Lâu, ân oán Hoàng Triều và Dự Chiến Thiên Hạ hai ngày trước lại thăng cấp thêm, hiện tai hai bang như nước với lửa, chỉ cần có một biến động nhỏ thì sẽ gây chiến, nóng bỏng đến nỗi có thể ở trong thành đánh lộn với nhau. Bởi vậy, mấy ngày nay ngoạn gia bị giam trong đại lao càng nhiều thêm.
Trước mắt, ngoạn gia hai bang đánh nhau không phải là chuyện mới mẻ gì, cho dù hiện tai có người bị giết cũng sẽ không cố ý đi báo thù, cơ bản là gặp người bên đối phương liền chém.
Nhưng hiện tại đối mặt là Tiếu Khinh Trần, sáu người bọn họ chỉ sợ không phải đối thủ của y, trong Mê Thất Sơn Cốc này, bọn họ không có thể trốn đi đâu.
Bị giết là việc nhỏ, rụng kinh nghiệm lạc đường là việc lớn.
Dưới sự lôi kéo của Nam Phong Thụ và bốn ngoạn gia kia, Nguyệt Hạ Tiểu Lâu cuối cùng bình tĩnh trở lại.
Hắn không một khắc nào không nghĩ tới làm thịt Quân Lâm Thiên Hạ, thậm chí buổi tối ngủ nằm mơ cũng mơ thấy đem tên đó chặt thành tám khúc. Chỉ bằng thực lực mà nói, Quân Lâm Thiên Hạ tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn, dù hắn muốn giết tên đó trăm lần ngàn lần cũng không thành vấn đề.
Nhưng!
Bên người Giang Phong Nguyệt có Tiếu Khinh Trần che chở.
Hiện tại tất cả mọi người đều biết, Tiếu Khinh Trần và Quân Lâm Thiên Hạ quan hệ không bình thường, có Tiếu Khinh Trần bảo vệ, cho dù đang ở Phong Châu thành, ngoạn gia Dự Chiến Thiên Hạ cũng không dám thay Hoàng Thái Tử báo thù.
Gian phu phu này…
“Tiếu Khinh Trần, đây là ân oán giữa ta với Quân Lâm Thiên Hạ, không có quan hệ gì tới ngươi.” Mấy người Nguyệt Hạ Tiểu Lâu đã được xoát tân hình tượng, cho dù hắn ta có khuôn mặt không tồi, nhưng giờ phút này phi thường thối tha.
Tiếu Khinh Trần nhướng mày cười cười, “Ta chưa nói có liên quan tới ta.”
“Nói như vậy, cho dù ta giết hắn, ngươi sẽ không hỏi tới phải không?” Nguyệt Hạ Tiểu Lâu nắm chặt vũ khí trong tay, song mâu gắt gao nhìn chằm chằm Giang Phong Nguyệt, tựa hồ tùy thời đều có thể xông lên lấy mạng của hắn.
“Ta sao lại hỏi tới? Nhiều nhất cũng chỉ giết ngươi bồi thường tính mạng hắn một chút mà thôi.” Tiếu Khinh Trần nói từng chữ từng chữ.
“Ngươi…” Nguyệt Hạ Tiểu Lâu cảm giác như bị y đùa giỡn, tức giận đến nỗi muốn giậm chân.
“Phó bang bình tĩnh, bình tĩnh.”
“Ngươi mẹ nó bảo ta như thế nào bình tĩnh?!” Nguyệt Hạ Tiểu Lâu nổi giận rống lên một tiếng, hắn ta giơ kiếm chỉ vào Tiếu Khinh Trần, “Tiếu Khinh Trần, ý ngươi là bảo vệ hắn gây khó dễ ta phải không?”
“Bây giờ là ngươi đang gây khó dễ ta đi?” Tiếu Khinh Trần cười lạnh, tay nhấc lên, đàn cổ liền xuất hiện trong tay y.
Sáng nay Mặc Thanh Ca phi hai con bồ câu cho y, bảo Hoàng Triều đoạt BOSS bang bọn họ, cơ hồ bang bọn họ tới địa phương nào, mấy tên Hoàng Triều sẽ xía một chân vào. Hoàng Triều tuy ít nhưng công kích cường đại, đoạt BOSS thì không nói, lại còn giết rất nhiều người. Trong đó là tên Nguyệt Hạ Tiểu Lâu giết người không chớp mắt cầm đầu.
Y tuy không hỏi đến sự vụ bang phái, nhưng tốt xấu gì cũng mang danh Phó bang đệ nhất, làm sao cũng phải thay mặt bang chúng một phen.
Việc chủ động đi tìm người tính sổ y không muốn làm, nhưng người khác tự động đưa tới cửa, y không bao giờ biết khách khí.
Tiếu Khinh Trần vừa xuất vũ khí, năm người Hoàng Triều kia cũng không bảo trì tình trạng thuyết phục, vũ khí Tiếu Khinh Trần sáng lên, tỏ vẻ y bắt đầu động thủ. Hoàng Triều bọn họ tuy kiêng kị Tiếu Khinh Trần nhưng không phải dân hiền lành gì, không đứng yên để mặc người khác chém giết.
Hai đối sáu, thắng bại khó phân.
Dưới sự cầm đầu của Nguyệt Hạ Tiểu Lâu, năm người Hoàng Triều không nắm chắc khả năng có thể thắng được Tiếu Khinh Trần, nhưng Giang Phong Nguyệt bên cạnh y không phải là cao thủ, tuy hắn là Quân Lâm Thiên Hạ tiếng tăm lừng lẫy, dù vậy chỉ là dược sư cấp , thực lực có cường thịnh cũng không giúp được gì.
Đối với tràng chiến này, Giang Phong Nguyệt tựa hồ là tên không ở trạng thái nhất, hắn không xuất vũ khí ra, cũng không có tư thế công kích, cứ đứng như thế đến một phút đồng hồ sau…
“Mỹ nhân, trời sắp tối.” Giang Phong Nguyệt nói với Tiếu Khinh Trần.
Tiếu Khinh Trần trong lúc nhất thời không kịp phản ứng ý tứ lời hắn, Giang Phong Nguyệt bổ sung thêm: “Buổi tối, trong núi rất nguy hiểm.”
Lúc này Tiếu Khinh Trần mới nhớ tới, trước khi bọn họ tới tìm Châm Cứu Kinh, Long Bá đã dặn dò qua, phải rời khỏi trước khi trời lặn, nếu không chính là đi tìm chết.
Nam Phong Thụ bị nhắc nhở Giang Phong Nguyệt cũng nhớ tới dự tính ban đầu của bọn họ khi vào trong cốc, thấp giọng nói với Nguyệt Hạ Tiểu Lâu: “Phó bang, chúng ta vào Mê Thất Sơn Cốc đã ba ngày, lại không tìm thấy Hắc Mộc hạp trở về, chúng ta nên…”
Thanh âm của hắn ta đủ để cho mấy người Hoàng Triều khác nghe được, vừa nghe xong, bốn người họ đều biến sắc.
Bọn họ tiến vào Mê Thất Sơn Cốc không phải tìm bảo tàng, nhưng cũng có liên quan đến bảo tàng —— mục đích bọn họ chính là Hắc Mộc hạp, vật phẩm cần thiết đầu tiên để mở ra bào tàng.
Từ tám giờ sáng đến sáu giờ tối, sáu người họ một mực trong sơn cốc quanh quẩn tìm đường, ngẫu nhiên bị dã thú cỡ lớn tập kích, ba ngày ngắn ngủi đã khiến người mệt mỏi về tinh thần lẫn thể xác, cảm giác này tương đối khổ sở.
Nguyên bản bọn họ nghĩ tới buổi tối rồi tìm tiếp, nhưng sau khi trời tối đen, Mê Thất Sơn Cốc không có ánh sáng, bọn họ cũng không chuẩn bị đầy đủ vật phẩm để chiếu sáng, còn có vài sinh vật hoạt động ban đêm qua lại… Trời tối trong Mê Thất Sơn Cốc càng khủng bố hơn.
Không nói tới việc có thể tìm thấy Hắc Mộc hạp hay không, bọn họ phải tìm đường ra ngoài, Mê Thất Sơn Cốc này chính là địa điểm lừa đảo trong Giang Hồ.
“Phó bang, bọn họ từ trong phòng đi ra, Hắc Mộc hạp có thể đã…” Một tên thích khách hắc y đứng phía sau Nguyệt Hạ Tiểu Lâu phía sau, mở miệng dự đoán.
Nguyệt Hạ Tiểu Lâu lộp bộp trong lòng, bang bọn họ và Dự Chiến Thiên Hạ cùng phát động nhiệm vụ bảo tàng Mê Thất Sơn Cốc, nhưng đầu mối trong Mê Thất Sơn Cốc có một cái Hắc Mộc hạp, Tiếu Khinh Trần hẳn là không biết…đi?
Nhìn thấy đám người Hoàng Triều đang dần khẩn trương, Tiếu Khinh Trần đại khái đoán được bọn họ đang nghĩ gì.
“Sư phụ ngươi bảo ngươi trước mặt trời lặn rời khỏi mê thấy sơn cốc, cho nên, đi thôi.” Tiếu Khinh Trần ý vị sâu sa liếc nhìn sáu người nọ, tay vừa lật, thu đàn cổ trở về.
“Đi thật sao?” Hắn còn muốn giết chết Nguyệt Hạ Tiểu Lâu lần nữa.
“Không đi, ngươi muốn chờ bị dã thú ăn hay muốn bị bọn họ giết?” Tiếu Khinh Trần hỏi lại, một bên đã vận dụng khinh công mà bay đi.
“Không phải có ngươi ở đây sao, bọn họ không giết được ta.” Nói vậy, Giang Phong Nguyệt đành phải dùng khinh công đuổi theo.
Giang Phong Nguyệt vận dụng khinh công phi thường không tự nhiên, tư thế kia như bị đại bàng chọc cúc hoa, không có chút điệu bộ khinh công nào, lộn ngược tứ phía như nghệ nhân hài trình diễn.
Nguyệt Hạ Tiểu Lâu cùng Nam Phong Thụ mặt biến sắc, nếu Hắc Mộc hạp thực sự trong tay Tiếu Khinh Trần, vậy nhóm người hắn vất vả ba ngày nay đã uổng phí rồi.
“Đuổi theo!” Nguyệt Hạ Tiểu Lâu ra lệnh.
Không cần hắn nói, nhạc sĩ và thích khách trong đội ngũ đã thi triển khinh công trác tuyệt đuổi theo, ở trong Mê Thất Sơn Cốc tìm kiếm hơn ba ngày, thật vất vả tìm được địa phương chứa Hắc Mộc hạp, sao lại có thể để người nhanh chân đến trước?
Khinh công Giang Phong Nguyệt tất nhiên thấp nhất, dù cho hắn dồn hết sức thì khoảng cách giữa hắn và đám bên Hoàng Triều càng kéo gần hơn.
May mắn, thời điểm hắn bị đuổi theo, Tiếu Khinh Trần vung ta ra, dùng tơ lụa kéo hắn lại.
Giang Phong Nguyệt tận dụng thời cơ ôm lấy Tiếu Khinh Trần, muốn ăn đậu hủ cũng cần phải có trình độ phải không?
“Ngươi biết làm gì chưa?” Tiếu Khinh Trần thừa cơ đẩy hắn hai lần, nhưng không làm hắn buông ra, đành phải kiềm chế, chờ sau khi đem mấy tên phía sau giải quyết xong rồi tính sổ với hắn.
“Hiểu được.” Giang Phong Nguyệt giảo hoạt mỉm cười.
Sáu người Hoàng Triều phía sau đồng thời rùng mình một cái, bất quá không ai để ý dự cảm bất hảo này sẽ mang đến bi kịch như thế nào.
Việc Giang Phong Nguyệt thực hiện kỳ thật rất đơn giản, là chỉ đường cho Tiếu Khinh Trần.
Khinh công Tiếu Khinh Trần ở trạng thái đỉnh phong, mặc dù khinh công của vị nhạc sĩ hơn tám mươi cấp kia cũng tương đối tốt nhưng địch không lại Tiếu Khinh Trần. Càng không nói tới kiếm khách và đao khách cung thủ.
“Mỹ nhân, không sai biệt lắm.” Mười phút sau, Giang Phong Nguyệt nói với Tiếu Khinh Trần.
“Đi bên nào?” Đi vài vòng, Tiếu Khinh Trần không còn nhận ra phương hướng.
“Bên kia,” Giang Phong Nguyệt chỉ một hướng, “Bên kia có ba đường, đi đường bên trái, có thể bỏ lại bọn họ.”
Thiên Hạ hắn, có bản đồ trong tay.
Vì thế, sau khi kiến thức được khinh công Tiếu Khinh Trần, sáu người Hoàng Triều chỉ còn nhỉn thấy bóng trắng biến mắt trong tầm mắt bọn họ. Ba con đường, / khả năng.
Nguyệt Hạ Tiểu Lâu tức giận, trực tiếp bổ xuống một thân cây.
Động tĩnh thật lớn quấy nhiễu đám sinh vật đang nghỉ ngơi, một đôi mắt màu lục xuất hiện trong đêm tối.
“Phó bang, chúng ta bị bọn họ đùa giỡn!”
Phắc, bọn họ bây giờ đang ở đâu đây?!