Ba ngày sau, bảng treo thưởng có thêm hai cái tên —— Tiếu Khinh Trần, Quân Lâm Thiên Hạ.
Ra giá: một vạn kim, hai vạn kim.
Người treo thưởng: Nguyệt Hạ Tiểu Lâu.
Nếu không phải bị chọc giận tới cực điểm, Nguyệt Hạ Tiểu Lâu tuyệt đối sẽ không đi treo thưởng.
Trong Giang Hồ, để treo giải thưởng chỉ cần có tiền, tương ứng, người có thể nhìn đến bảng treo thưởng cũng nhiều, kiếm thêm khoản thu nhập dễ dàng hơn. Nhưng mà, người tiếp nhiệm vụ sẽ lưu lại ID, nếu không sợ bị trả thù, có thể đi tiếp nhận.
Bởi vậy, tên Tiếu Khinh Trần từ trước đến giờ chỉ xuất hiện trên bảng treo thưởng của sát thủ, mà không phải trên bảng treo thưởng đại chúng ở Giang Hồ.
Sáng sớm, tên của Tiếu Khinh Trần và Quân Lâm Giang Hồ xuất hiện trên bảng treo thưởng Giang Hồ, đông đảo ngoạn gia bị chấn kinh rồi.
Đầu óc tên Nguyệt Hạ Tiểu Lâu này bị chó gặm hay sao, ngươi có tiền thì đi treo thưởng ở bảng liên minh sát thủ a, sát thủ chuyên nghiệp hơn ngoạn gia bọn họ nhiều, đang yên đang lành chạy tới đây làm gì, kéo giá trị cừu hận sao?
Cái này xem như Hoàng Triều chính thức tuyên chiến với Dự Chiến Thiên Hạ sao?
“Mỹ nhân, vì sao ta treo giải còn cao hơn cả ngươi?” Giang Phong Nguyệt cùng Tiếu Khinh Trần nhìn bảng treo thưởng nhật báo Giang Hồ, Giang Phong Nguyệt hắc tuyến hỏi Tiếu Khinh Trần.
Tiếu Khinh Trần ngược lại không chút kỳ quái, “Ngươi nói xem?”
“…”
Được rồi, cừu hận giữa hắn và Nguyệt Hạ Tiểu Lâu mới là đại cừu hận, hắn giết Nguyệt Hạ Tiểu Lâu một lần, đoạt đi Hồng Loan kiếm đã là kết oán rất sâu rồi, sau đó còn xảy ra vài sự kiện nho nhỏ, tính luôn việc Âm Thư cũng coi như… Sau đó ba ngày trước lại cùng Tiếu Khinh Tràn đùa giỡn bọn Nguyệt Hạ Tiểu Lâu và Nam Phong Thụ một lần, để cho bọn họ ba ngày sau mới ra khỏi Mê Thất Sơn Cốc được…
Nguyệt Hạ Tiểu Lâu lần này phỏng chừng muốn lăng trì hắn đến chết.
“Được rồi, đừng động đến hắn.” Tiếu Khinh Trần không nhìn đến bảng treo thưởng trên nhật báo Giang Hồ nữa, y không có tự tin không ai dám động tới y, nhưng mà nếu thực sự có người dám, y rất có hứng thú tự xử lý một phen.
Giang Phong Nguyệt đang muốn hỏi y kế tiếp đi làm cái gì, Tiểu Bạch Lang Cam Sắc và hai người khác đã tìm tới.
“Tiếu Phó bang, chúng ta đi thôi!” Tiểu Bạch Lang Cam Sắc trước sau như một vẫn sôi nổi, trừ lúc đối mặt với Mộ Dung Bất Lưu Hạ, cả người hắn giống như ăn thuốc nổ.
Sao ngươi lại tới đây? Ánh mắt Giang Phong Nguyệt ý bảo.
Tiểu Bạch Lang Cam Sắc không tiếp thu được tin tức của hắn.
Yên Chi Triều Tuyết Như như lần đầu tiên nhìn thấy Giang Phong Nguyệt, lại cao thấp đánh giá hắn một phen, cuối cùng vươn tay ra: “Chính thức giới thiệu một chút, Yên Chi Triều Tuyết, đồng dạng với Tiếu hồ ly, đều là Dự Chiến Thiên Hạ Phó bang chủ. Bất quá Thiên Hạ ngươi có thể gọi ta là Tuyết tỷ.”
“Yên Chi…” Tiếu Khinh Trần nhìn nàng, hơi hơi nhíu mắt lại.
“Được rồi được rồi, ta không chiếm tiện nghi người yêu ngươi.” Yên Chi Triều Tuyết bĩu môi.
“…” Tuy rằng ngữ khí Yên Chi Triều Tuyết làm Giang Phong Nguyệt thực bất đắc dĩ, nhưng câu “người yêu” này hắn rất hưởng thụ.
“Tiếu Phó bang, ngươi sao không trở về trợ giúp bang hội, gần đây hoạt động rất nhiều, xoát BOSS luôn tuôn ra không ít đồ tốt.” Một vị ngoạn gia khác Thỏ Bảo Bảo dường như không thấy Giang Phong Nguyệt, nguyên nhân nàng tới đây là Tiếu Khinh Trần.
“Ta dẫn hắn thăng cấp.” Tiếu Khinh Trần ra hiệu với Giang Phong Nguyệt một thoáng.
Thỏ Bảo Bảo nghiêng đầu, tầm mắt dừng trên mặt Giang Phong Nguyệt, Giang Phong Nguyệt phản xạ có điều kiện đối nàng nở nụ cười, bất quá bị người ta không chút hữu hảo trừng mắt lại.
Giang Phong Nguyệt đoán không ra địch ý của Thỏ Bảo Bảo đối với hắn, tuy nàng có che dấu nhưng trong lúc lơ đãng tỏa ra sự chán ghét rất rõ ràng. Lại nói, có thời gian trước có ngoạn gia kêu Thỏ Bảo Bảo phi cho hắn một con bồ câu, trên đó viết cái gì ấy nhỉ?
Hình như là hồ, ly, tinh…
Để ý thấy lực chú ý của nàng đều dừng trên người Tiếu Khinh Trần, liên tục nói chuyện với y, Giang Phong Nguyệt ngộ ra, cô nàng này là tình địch, đến đây đoạt nam nhân với hắn.
“Đại Tổng Quản sao không tới?” Giang Phong Nguyệt hỏi Tiểu Bạch Lang Cam Sắc.
“Hắn rất bận a, hai ngày trước chúng ta đánh nhau với Hoàng Triều khí thế ngất trời, rất nhiều tài vụ cần Đại Tổng Quản tới xử lý.” Tiểu Bạch Lang Cam Sắc trả lời thực thẳng thắn, “Có điều chúng ta dạo này không có việc gì làm, liền nhận lời Phó bang đến giúp ngươi xoát phó bản. Ê, ta nói này…” Nói xong hắn tới bên người Giang Phong Nguyệt, vẻ mặt ái muội, “Ngươi chừng nào có thể bắt được Phó bang của chúng ta a?”
Vừa lúc tầm mắt Giang Phong Nguyệt chạm với của Tiếu Khinh Trần, tim đập nhanh hơn, sau đó dời tầm mắt vỗ vỗ bả vai Tiểu Bạch Lang Cam Sắc, khẽ cười nói: “Chờ ta giải quyết tình địch ngươi mang đến đã.”
Tình… địch…
Thỏ Bảo Bảo? Tiểu Bạch Lang Cam Sắc mở to hai mắt nhìn.
Mặc kệ có tình địch hay không, tóm lại đội ngũ này tổ hợp lại rồi.
Giang Phong Nguyệt đã lên tới cấp , học tập Châm Cứu Kinh cấp , so với loại sách kỹ năng mà tiểu quái rớt ra, sách Long Bá truyền cho hắn uy lực đề cao không ít.
Hắn cùng Tiếu Khinh Trần tỏ vẻ, làm nhiệm vụ chủ tuyến quá chậm, kinh nghiệm quá ít, cho nên, ý tứ của hắn là trực tiếp đi làm nhiệm vụ phó bản.
Tiếu Khinh Trần cũng không phản đối, nhiệm vụ chủ tuyến thăng cấp quả thật rất chậm.
Bọn họ bái biệt Long Bá, trở về Phong Châu thành, Tiếu Khinh Trần dẫn hắn đi tiệm may làm vài bộ quần áo, sau đó tới chỗ đoán tạo sư đi khảm vài cục bảo thạch. Tuy Giang Phong Nguyệt nói hắn bây giờ mới cấp , về sau còn phải làm cái khác, nhưng Tiếu Khinh Trần kiên trì, hắn sẽ không từ chối y. Nhưng hắn khăng khăng muốn tự mình trả tiền.
Tiếu Khinh Trần lúc ấy nói một cậu: “Ngươi không phải đang được ta bao dưỡng sao? Ngươi có nghe qua kim chủ để tình nhi mình bao dưỡng xuất tiền túi sao?”
Vì thế, Giang Phong Nguyệt hợp tình hợp lý tiếp nhận tiền kim chủ cho hắn mua quần áo.
…
Giang Phong Nguyệt cấp , bây giờ có thể đi phó bản dưới cấp. Đại đa số phỏ bản là phó bản nhiệm vụ chủ tuyến, nhưng bình thường ngoạn gia không có hứng thú với nội dung vở kịch, có thể trực tiếp tiếp thu nhiệm vụ của NPC phó bản nơi đó.
Giang Phong Nguyệt nhìn trúng điểm này.
Phó bản thứ hai của hắn là Lang Quật cấp , Lang Quật phó bản ở phụ cận Hoàng Kim thôn phía bắc Phong Châu thành, Lang đầu lĩnh là một con bạch lang cao gần một trượng, chỉ cần một cái đuôi là có thể đánh bay Giang Phong Nguyệt.
Lang Quật tứ phương bát đạt (thông cả bốn mặt suốt cả tám phía), tùy thời đều có tiểu lang chui ra từ trong động, Giang Phong Nguyệt và Thỏ Bảo Bảo là dược sư trong đội, nhưng hiển nhiên ngay cả bản thân Giang Phong Nguyệt hắn cũng không bảo vệ được, càng miễn bàn với chuyện thêm máu cho đội hữu.
Cho nên, Giang Phong Nguyệt bị Thỏ Bảo Bảo chế nhạo.
Nhìn nụ cười chế giễu của nàng, Giang Phong Nguyệt không có nửa điểm xấu hổ và bất mãn, hắn vòng qua một con hôi lang, vận dụng khinh công nhảy ra phía sau Tiếu Khinh Trần, sau đó phóng ngân châm tới, hôi lang nhất thời quay đầu lại đến cắn hắn.
Ngân châm cứ vậy phóng ra, không chỉ tập kích đến một đầu hôi lang này mà ba con hôi lang khác cũng bị hắn kéo giá trị cừu hận.
“Ngươi làm cái gì?” Tiếu Khinh Trần xách gáy Giang Phong Nguyệt ném hắn ra phía sau mình, gảy huyền cầm một cái, nhất thời mấy con lang ngã xuống đất nằm ngay đơ.
“Mỹ nhân, ngươi nói xem, khi ta đến cấp bậc như ngươi thì có thể miểu sát hôi lang như ngươi sao?” Giang Phong Nguyệt một bên kéo giá trị cừu hận, một bên để Tiếu Khinh Trần giải quyết phiền toái cho hắn, nháo đến nỗi Tiếu Khinh Trần hận không thể làm thịt hắn cho hắn đi địa phủ ăn canh.
“Chờ ngươi có bản lĩnh thăng tới cấp bậc như Tiếu phó bang rồi nói sau!” Thỏ Bảo Bảo không cam lòng xen vào, đương nhiên, nàng chạy tới đây thật ra là thay Giang Phong Nguyệt và Tiếu Khinh Trần giải quyết cừu hận chung quanh.
Đích xác, trong Giang Hồ muốn mãn cấp như Tiếu Khinh Trần, không dễ dàng, tuyệt đối không dễ dàng. Nếu không, toàn trò chơi tới bây giờ sẽ không chỉ có một người mãn cấp.
Tiếu Khinh Trần cũng định nói câu đó nhưng bị Thỏ Bảo Bảo giành trước. Ấn tượng y đối Thỏ Bảo Bảo không sâu sắc lắm, nhưng biết danh tự, trước kia không chú ý tới nữ hài tử này bao nhiêu, nhưng hiện tại…
“Hồ ly các ngươi có thể chém xong rồi nói sau được không, BOSS sắp xuất hiện rồi.” Yên Chi Triều Tuyết cùng Tiểu Bạch Lang Cam Sắc cố gắng giết tiểu quái, tiểu quái bên bọn họ còn đông hơn bên Giang Phong Nguyệt.
Tiểu Bạch Lang Cam Sắc giận mà không dám nói gì, Yên Chi Triều Tuyết là thuần túy nhìn JQ, đó cũng là nguyên nhân chủ yếu nàng đi giúp Giang Phong Nguyệt xoát phó bản.
“Nắm chặt đồ vật bên người…”
Yên Chi Triều Tuyết đang nói xong, toàn bộ Lang Quật liền xảy ra địa chấn mãnh liệt.
Giang Phong Nguyệt chỉ thấy Thỏ Bảo Bảo do đột nhiên động đất đứng không vững mà nhào về phía Tiếu Khinh Trần, khoảng cách nàng với Tiếu Khinh Trần không xa, hơn nữa động đất xảy ra rất đột ngột, cho nên từ bên trái do quán tính nhào qua Tiếu Khinh Trần bên phải là cực kỳ tự nhiên.
Nhưng!
Giang Phong Nguyệt làm sao có thể để Thỏ Bảo Bảo thực hiện được?
Thân thể tuy rất khó bảo trì cân bằng, nhưng muốn kéo lại Tiếu Khinh Trần không phải là việc khó.
Cho nên, Tiếu Khinh Trần có thể bảo trì cân bằng lại bởi vì Giang Phong Nguyệt lôi kéo mà không đứng vững, toàn bộ đánh lên ngực Giang Phong Nguyệt, trước mắt y tối lại một chút, ngay sau đó làn môi bỗng nóng lên, y chưa kịp phản ứng thì trước mắt lại sáng trở lại.
Kéo Tiếu Khinh Trần qua xong vụng trộm hôn một cái rồi đứng vững mất gần giây, tốc độ nhanh đến nỗi Tiếu Khinh Trần còn cho rằng trong giây này không phát sinh ra chuyện gì.
Lang Quật yên tĩnh trở lại, Thỏ Bảo Bảo vì không nhào vào ngực Tiếu Khinh Trần được mà ngã xuống đất, vì thế, nàng không nhìn đến một màn Giang Phong Nguyệt trộm hôn Tiếu Khinh Trần. Nếu nàng nhìn thấy, chỉ sợ lửa giận bốc lên trực tiếp xông tới bóp chết Giang Phong Nguyệt.
Xúc cảm mềm mại mà lạnh lẽo trên môi nhắc nhở Giang Phong Nguyệt đây không phải là nằm mơ, giây đồng hồ trước hắn đã làm một sự tình to gan lớn mật.
“Ngươi…” Tiếu Khinh Trần giật mình ngốc lăng hơn nửa phút, rốt cuộc thần trí kéo lại, song mâu nhìn thẳng Giang Phong Nguyệt, trong mắt hình như có hai ngọn lửa nhỏ.
“Mỹ nhân, lát nữa rồi nói, làm nhiệm vụ trước.” Giang Phong Nguyệt thực bình tĩnh nói, nhưng tâm tình hắn đã nhảy lên như nổi trống, việc hôn trộm này… là do hắn nhất thời hứng khởi, nhưng hắn tuyệt không hối hận.
“Hồ ly, đừng ngẩn người, mau tới đây!” Giọng nói Yên Chi Triều Tuyết tạm thời cứu Giang Phong Nguyệt một mạng.