Giang Phong Nguyệt cùng Tiếu Khinh Trần báo ID, Diệp Thanh Y rất vui vẻ chiêu đãi bọn họ, mời Giang Phong Nguyệt cùng Tiếu Khinh Trần vào phòng cha mình.
Diệp Minh ngồi trên một chiếc xe lăn, đối mặt với khung cửa sổ mở, tay đang cầm một cái hộp màu đỏ có hoa văn điêu khắc rất phức tạp, hộp này, chính là đồ Giang Phong Nguyệt giao cho lão cùng với một cái lọ nhỏ màu xanh lá cây.
“Cha.” Diệp Thanh Y đến bên người Diệp Minh, ngồi xổm xuống, nắm chặt tay Diệp Minh.
Diệp Minh mới hơn bốn mươi nhưng thoạt nhìn như lão nhân sáu mươi, tóc đã xám trắng.
Bàn tay thô ráp nắm chặt bàn tay mềm trắng noãn của Diệp Thanh Y, “Thanh nhi, con trước ra ngoài với Tằng bá, cha có chuyện nói với hai vị công tử.”
“Thành chủ?” Lão nhân, cũng chính là Tằng bá, mí mắt nâng lên, có chút không vui nhìn Diệp Minh.
“Tằng bá, ra ngoài đi.” Thanh âm Diệp Minh mang theo chút nghiêm nghị không giận mà uy.
“Cha, con ở đây không được sao?” Diệp Thanh Y mắt chớp chớp nhìn cha nó, đáng tiếc, từ khi nó được sinh ra, ông không nhìn nó nhiều lắm.
“Thanh nhi, ngoan, đi ra ngoài trước.” Diệp Minh yêu quý sờ sờ đầu Diệp Thanh Y.
Diệp Thanh Y nhìn Diệp Minh, lại nhìn Giang Phong Nguyệt cùng Tiếu Khinh Trần, cuối cùng bị Tằng bá thúc giục rời khỏi phòng.
Trong phòng nhỏ, chỉ có ba người.
“Hắn… Có khỏe không?” Thật lâu sau, Diệp Minh mới mở miệng trước.
Giang Phong Nguyệt cùng Tiếu Khinh Trần nhìn nhau, Giang Phong Nguyệt do dự có nên nói cho lão biết Chung Chấn Sinh đã chết rồi hay không, suy ngẫm lại một chút, phó bản mang tính chất tuần hoàn, bọn họ ra phó bản có thể được thiết lập xoát tân lại, Chung Chấn Sinh có thể sống.
“Hắn đã chết.” Tiếu Khinh Trần trả lời trước Giang Phong Nguyệt.
“Mỹ nhân…”
“Nhận được nhiệm vụ ẩn tàng, phó bản sẽ đóng cửa.” Tiếu Khinh Trần thản nhiên nói, dừng một chút, lại nói: “Ngươi không chú ý phó bản Hắc Phong trại đã đóng cửa rồi sao?”
“…” Hắn thật không để ý tới.
Diệp Minh rất lâu không nói, lời đến bên miệng đều hóa thành một tiếng thở dài.
Giang Phong Nguyệt cùng Tiếu Khinh Trần cũng không nói gì, âm thanh nhiệm vụ gợi ý hoàn thành đã vang lên. Một đống kinh nghiệm rớt xuống, Giang Phong Nguyệt nhất thời thăng lên cấp .
“Hai vị công tử, tại hạ có một chuyện muốn nhờ…” Diệp Minh lần thứ hai mở miệng.
Diệp Minh có nhiệm vụ, nhưng rất kỳ quái, yêu cầu của gã còn chưa nói, Giang Phong Nguyệt và Tiếu Khinh Trần nhận được nhiệm vụ trước một bước ——
[Nhiệm vụ nhắc nhở]: Diệp Minh có việc muốn nhờ, có tiếp nhận thỉnh cầu hay không?
“Nhận không?” Giang Phong Nguyệt hỏi Tiếu Khinh Trần.
Tiếu Khinh Trần lần đầu tiên thấy nhiệm vụ kiểu này, chưa nói yêu cầu nhiệm vụ đã nhận nhiệm vụ trước, cảm thấy có chút kì quái, càng nghĩ càng thấy như đang có bẫy rập đang chờ bọn họ.
…
“Mỹ nhân, ta có thể bỏ nhiệm vụ này được không?” Trên đường cái, Giang Phong Nguyệt vẻ mặt cầu xin hỏi Tiếu Khinh Trần.
Tiếu Khinh Trần cũng đen mặt, nếu nhiệm vụ này có thể bỏ, y sau khi nghe đến chuyện Diệp Minh muốn nhờ liền nghĩ bỏ nhiệm vụ luôn, nhưng đáng tiếc, nhiệm vụ này không có lựa chọn vứt bỏ.
Chuẩn xác mà nói, nhiệm vụ đã hoàn thành, sủng vật đã buộc định, về phần buộc định vào tài khoản ai… Giang Phong Nguyệt cảm thấy may mắn không phải buộc định vào mình, nếu không mỹ nhân sẽ vứt bỏ hắn QAQ
“Tiếu đại ca, Quân đại ca, ta đói bụng, chúng ta đi ăn cơm được không?” Thanh âm trong trẻo vui vẻ truyền từ phía sau lưng hai người, sau đó thân thể nhỏ nhắn của người kia liền cường thế chen vào giữa hai người, song mâu sáng như tuyết.
—— Yêu cầu Diệp Minh là nhờ bọn họ chiếu cố con gã, Diệp Thanh Y.
Bọn họ rõ ràng không phải cha mẹ, vì sao phải phó thác đứa nhỏ cho bọn họ? Lại còn không có kỳ hạn!
Nhưng nhiệm vụ tiếp nhận rồi, bọn họ không thể bỏ lại Diệp Thanh Y, ném Diệp Thanh Y đi, sẽ tự động trở về —— nó là một sủng vật hình người.
Sủng vật hình người duy nhất trong trò chơi, hơn nữa còn là sủng vật hình người có kỹ năng cao cấp, hơn nữa là một trong những sủng vật dưới tình huống đặc thù mới bỏ vào được cột sủng vật.
Về phần tình huống đặc thù, chính là ngủ và nghỉ ngơi.
Nói cách khác, Diệp Thanh Y thoạt nhìn không khác ngoạn gia, nhưng nó không có lực công kích như ngoạn gia khác, cũng không có quyền tự chủ.
Các ngoạn gia có ấn tượng về Diệp Thanh Y trong phủ thành chủ năm nay chính là đứa con ác ma trong truyền thuyết, bảo nó bộ dáng đen hơn than, ánh mắt huyết tinh tàn khốc như mãnh thú, là một quái vật ăn thịt người.
Cho nên, tiểu shota trắng trắng sạch sẽ trước mặt này, vô pháp đứng ngang hàng với ác ma thượng đẳng trong truyền thuyết.
“Mỹ nhân, về sau nó cứ thế mà theo sau chúng ta?” Giang Phong Nguyệt cùng Tiếu Khinh Trần chen vào bên cạnh, Giang Phong Nguyệt nhìn Diệp Thanh Ý đang dựa vào lan can nhìn quanh bốn phía, hắc tuyến hỏi Tiếu Khinh Trần.
“Bằng không thì sao?” Tiếu Khinh Trần âm dương quái khí hỏi lại.
“Có nó ở rất bất tiện a!” Giang Phong Nguyệt rối rắm, “Chúng ta mới yêu nhau một tuần thôi, ta không muốn có người đến phá đám thế giới hai người chúng ta!”
“…” Tiếu Khinh Trần nhất thời không nói gì.
“Mỹ nhân, chúng ta quăng nó đi?” Giang Phong Nguyệt nắm tay Tiếu Khinh Trần, vẻ mặt nghiêm túc.
“Quân đại ca, nơi này thật khá.” Tiếu Khinh Trần chưa kịp phát biểu ý kiến, Diệp Thanh Y dạo chơi một vòng vui tươi hớn hở trở về, nụ cười vô cùng thuần khiết.
Đến phiên Giang Phong Nguyệt không nói gì, đối mặt với cặp mặt vô tội tiểu bạch thỏ này, thật sự hắn không dậy nổi bất luận cái tà niệm gì.
“Ngồi xuống.” Tiếu Khinh Trần đẩy Giang Phong Nguyệt một phen, kế bên có một cái bàn vuông bốn cạnh, một người một ghế còn dư một cái, hai người đứng dồn đống ở đây làm gì?
Lại nói tiếp, từ khi hai người bắt đầu kết giao, cho đến khi cùng một chỗ như hiện tại, luôn bị người khác dùng ánh mắt khác thường đến nỗi có thể bình tĩnh tự nhiên đối mặt, tâm lý Tiếu Khinh Trần có không ít thay đổi. Không ai biết, y lúc đầu luôn không bước qua được cánh cửa trong lòng mình, mỗi lần gặp đều chạy trối chết.
Quân Lâm Thiên Hạ là một tên kỳ lạ, Tiếu Khinh Trần gần đây khi ngủ đều nghĩ, như thế nào lại thích một người như vậy?
Diện mạo sao, xem như vạn người có một, cái này không chiếm phần nhiều, y thích hắn tuyệt đối không phải lý do đó. Thật ra, y thích nam nhân có tướng mạo bình thường hơn.
Tính cách sao, tính cách Quân Lâm Thiên Hạ săn sóc ôn nhu không phải loại y thích, so sánh mà nói, ngược lại tính cách Hoàng Thái Tử y thưởng thức nhiều hơn, tuy người có lạnh lùng đôi chút nhưng có thể bổ sung cho y.
Nhưng thực đáng tiếc, y không có cảm giác với Hoàng Thái Tử, mỗi lần đều cố gắng đem bản thân dung hòa vào bầu không khí, nhưng khi tới gần lại nhịn không được giật ra khoảng cách với gã.
“Mỹ nhân, ngươi thích ăn sườn lợn, ăn nhiều một chút.” Đang lúc Tiếu Khinh Trần như đi vào cõi thần tiên, Giang Phong Nguyệt gắp mấy miếng sườn lợn nóng hôi hổi đặt vào bát của y.
Trừ cái đó ra, Giang Phong Nguyệt lấy đũa gắp thức ăn cho y đều dùng nước nóng rửa qua, cam đoan an toàn vệ sinh = =
Được rồi, từ điểm đó mà nói, Tiếu Khinh Trần rất hài lòng.
“Xương sườn không ngon như Tằng bá làm.” Giang Phong Nguyệt cùng Tiếu Khinh Trần vừa tiến vào trạng thái, Diệp Thanh Y bên kia bắt đầu phát biểu ý kiến, “Chân giò kho không đủ lửa, phiến ngó sen vẫn bla bla bla…”
Động tác Giang Phong Nguyệt và Tiếu Khinh Trần đồng thời cứng ngắc, “Câm miệng cho ta!”
“Ự..c?” Diệp Thanh Y lời nói mắc trong cổ họng, con ngươi chớp chớp vô tội nhìn hai người.
Giang Phong Nguyệt trong lòng xoắn xuýt một phen, sau đó gầm nhẹ với tiểu bạch thỏ nào đó: “Không ăn thì nằm trong cột sủng vật đợi đi, bằng không ta đạp ngươi về chỗ cha ngươi đó!”
“Này này…” Tiếu Khinh Trần đá đá Giang Phong Nguyệt.
Giang Phong Nguyệt đánh mắt an tâm với y, hắn rất không thích thế giới hai người bị quấy rầy, mặc dù tiểu bạch thỏ rất làm người khác đau lòng, không đành trách cứ.
Tiểu bạch thỏ Diệp Thanh Y nhìn Giang Phong Nguyệt, lại nhìn Tiếu Khinh Trần, cuối cùng chôn đầu xuống, thấp giọng nói: “… Ta ăn.”
Trông thấy ánh mắt tiểu bạch thỏ ủy khuất cô đơn, nội tâm Giang Phong Nguyệt sinh ra cảm giác tội lỗi, cái loại đại nhân khi dễ tiểu hài tử rồi chột dạ.
Tiếu Khinh Trần trừng mắt nhìn hắn một cái, cái nhìn này làm điểm áy nát trong lòng Giang Phong Nguyệt tiêu thất vô tung.
“Mỹ nhân, chiều hôm nay chúng ta không xoát phó bản, đi chơi được không?” Giang Phong Nguyệt ghé sát vào y, nói.
“Xoát phó bản chán rồi?” Tiếu Khinh Trần buồn cười hỏi.
“Chúng ta đang kết giao, phải làm một ít việc người yêu hay làm.” Giang Phong Nguyệt hợp lý hợp tình nói.
“Ví dụ như?” Tiếu Khinh Trần nhướng mày.
“Hẹn hò.”
“Một ngày hai mươi bốn giờ, hơn mười bốn mấy giờ cùng ngươi xoát phó bản trong trò chơi, hẹn hò, hẹn hò cái gì nữa?” Tiếu Khinh Trần xem độ thân mật giữa hai người, không còn muốn nói thêm cái gì nữa.
Buổi sáng chín giờ thượng tuyến, buổi tối mười một giờ hạ tuyến đi ngủ, ngón tay tính tính, là đúng hơn mười bốn mấy giờ.
Nhưng hắn cảm thấy không đủ!
“Nếu không, ngươi hôm nay qua đêm trong trò chơi đi, đừng hạ tuyến.” Tiểu tâm tư trong lòng Giang Phong Nguyệt trực tiếp nhảy ra ngoài, nụ cười tủm tỉm trên mặt kiểu gì cũng thấy đáng khinh.
Tiếu Khinh Trần mí mắt nhảy nhảy, sau đó lấy hình ảnh trên bản đồ chia sẻ với Giang Phong Nguyệt: “Hai mươi người, giết chết bọn họ, ta trụ một đêm trong trò chơi.”
Việc này có lần một sẽ có lần hai.
“Xem như là điều kiện giao dịch sao?” Giang Phong Nguyệt u buồn nhìn y.
“Đây không phải điều kiện giao dịch, mà là trừng phạt ta hồi trước đưa ngươi chưa làm xong.” Tiếu Khinh Trần tự tiếu phi tiếu nói, tiện thể vươn tay nâng cằm Giang Phong Nguyệt lên: “Ngày đó ở Kinh Hồng Lâu, nhớ chưa?”
Kéo giá trị… cừu hận?
“Được rồi, mỹ nhân.” Giang Phong Nguyệt một tay nắm lấy tay Tiếu Khinh Trần, “Ta hẳn nên tiếp tục luyện tập kỹ thuật, bằng không sau này đánh nhau với Hoàng Thái Tử, ta sẽ trở thành bại tướng dưới tay gã.”
“Quân đại ca, ngươi muốn đi luận võ sao? Ta có thể giúp ngươi, cha ta dạy ta rất nhiều công phu, võ công ta rất lợi hai!” Diệp Thanh Y rất nhanh dịch chuyển đến bên cạnh Giang Phong Nguyệt, đôi mắt to sáng sáng như tuyết nhìn hắn chăm chú.
“… Mỹ nhân, chúng ta đi tìm mục tiêu thứ nhất, Mộ Dung Bất Lưu Hạ.” Giang Phong Nguyệt quyết đoán lôi kéo Tiếu Khinh Trần đứng dậy rời đi.