Tiếu Khinh Trần tuyệt đối không biết khi cùng với người yêu thì cụ thể nên làm cái gì, cho nên y liền đưa Giang Phong Nguỵệt một chuỗi danh sách, cho hắn đi kéo cừu hận. Muốn nói đây có phải là trả thù kéo dài từ khi gặp nhau bị “đùa giỡn” ở Kinh Hồng Lâu hay không, hắn chỉ có thể an ủi mình: y xem ra đã quên rồi.
Người yêu với nhau cũng chỉ làm mấy việc bình thường như: ăn, uống, chơi, ca hát.
Tiếu Khinh Trần cùng Giang Phong Nguyệt mười ngày gần đây toàn ăn với uống, về phần chơi đùa… Nếu tính giết người, mà giải trí thì… nếu tính việc theo sau Diệp Thanh Y thu thập cục diện rối rắm của nó.
Diệp Thanh Y là một thần sủng, nó không theo chủ nhân chiến đấu mà thăng cấp, chỉ theo chiến đấu mà tăng tỉ lệ trúng mục tiêu.
Như lời nó nói lúc trước ở phủ thành chủ, võ công nó cực kỳ lợi hại, thông thường một chiêu chế địch, nhưng mà… đánh trên hai trăm chiêu, sát chiêu của nó mới có cơ hội xuất hiện.
Giang Phong Nguyệt tính toán qua, phải liên tục xuất ra chiêu thứ thì Diệp Thanh Y mới có thể trúng mục tiêu một lần, xác suất là .%.
Giang Phong Nguyệt may mắn, Diệp Thanh Y buộc định vào tài khoản Tiếu Khinh Trần, nếu buộc vào hắn, phỏng chừng hắn phải đập nồi bán sắt dưỡng tổ tông này. Lúc đi xoát phó bản, Diệp Thanh Y kéo giá trị cừu hận còn hung ác hơn cả hắn và Tiếu Khinh Trần, bởi nó tiến phó bản sẽ chạy tán loạn khắp nơi, mỗi góc quái đều dẫn tới.
Tiếu Khinh Trần mới đầu áp dụng chính sách không nhìn nó, kết quả Diệp Thanh Y bị giết, muốn hồi sinh nó phải dùng đan phục sinh sủng vật chuyên môn. Nếu không hồi sinh nó mà trực tiếp nhét vào cột sủng vật, sủng vật sẽ có nguyền rủa.
Tiếu Khinh Trần quả thực muốn lật bàn hét lớn một tiếng: Nhân viên thiết kế trò chơi ngươi muội bị não tàn đi!
Rơi vào đường cùng, Tiếu Khinh Trần đành phải đen mặt thu thập cục diện rối rắm cho tên làm liên lụy kia, lúc này, Giang Phong Nguyệt tuyệt đối không dám bước tới nhận xui xẻo, Diệp Thanh Y biết rõ mình gặp rắc rối đoạt giải làm người mất hứng, khúm núm theo sau Tiếu Khinh Trần, bưng trà dâng nước, vô cùng chân chó.
Giang Phong Nguyệt mặc cảm.
Vừa ra phó bản, Giang Phong Nguyệt bị người cản đường.
“Quân Lâm Thiên Hạ!!!” Nguyệt Hạ Tiểu Lâu cầm kiếm, nổi giận đùng đùng vọt tới trước mặt Giang Phong Nguyệt, ngăn cản đường đi của hắn.
Đi theo Nguyệt Hạ Tiểu Lâu còn có Âm Thư, Mộ Dung Bất Lưu Hạ và Sở Đại Ca.
Kiếm trong tay Nguyệt Hạ Tiểu Lâu là Hồng Loan kiếm, đương nhiên, không phải là Hồng Loan kiếm thứ hai, Giang Phong Nguyệt từ đầu đến cuối cũng chưa ném kiếm đi, hắn chỉ lấy thanh kiếm bán cho anh trai hắn lấy tiền mà thôi = =
“Sao thế?” Giang Phong Nguyệt thờ ơ hỏi.
“Sao thế? Ngươi còn không biết xấu hổ hỏi ta sao thế?” Nguyệt Hạ Tiểu Lâu giống như ăn phải bom, một chút thì bùng nổ.
“Tiểu Lâu Lâu, bình tĩnh bình tĩnh một chút, đừng tức giận, có hại cho thân thể.” Sở Đại Ca nói, đôi mắt xẹt qua người Giang Phong Nguyệt, lại cao thấp đánh giá Tiếu Khinh Trần, nụ cười kia nhìn kiểu gì cũng thấy rất hèn mọn.
“Ngươi con mẹ nó có ý gì, chúng ta nể mặt lão đại không so đo ngươi chuyện ngươi giết chết lão đại, bây giờ ngươi giết Mộ Dung là có ý gì?” Nguyệt Hạ Tiểu Lâu không thèm nghe Sở Đại Ca, lửa giận của gã ngược lại bị lời nói Sở Đại Ca làm cháy mạnh thêm, “Ngươi đừng quên, ngươi hiện tại cũng là người Hoàng Triều, không phải Dự Chiến Thiên Hạ!”
Nửa câu sau hiển nhiên nhằm vào Tiếu Khinh Trần, ý tứ hàm xúc này không cần nói cũng hiểu.
“Vậy thì thế nào?” Giang Phong Nguyệt hất cằm, khóe miệng nhếch lên được xem là cười khiêu khích.
Nguyệt Hạ Tiểu Lâu nghiến răng nghiến lợi, gã không chỉ một lần muốn đá Giang Phong Nguyệt ra bang phái, nhưng bất đắc dĩ, Giang Phong Nguyệt là em trai lão đại Hoàng Triều, toàn bang nhân Hoàng Triều đều biết Cửu Triều Phong Hoa là một đệ khống, ai động đến em trai anh, anh sẽ lấy mạng người đó.
Vấn đề hiện tại là, em trai Cửu Triều Phong Hoa là Quân Lâm Thiên Hạ, là phần tử bạo lực lấy “Giết người làm vui” Quân Lâm Thiên Hạ!!!
Giang Phong Nguyệt rất không phúc hậu nói một câu, % người Hoàng Triều đều có trên danh sách của hắn, cho nên Nguyệt Hạ Tiểu Lâu oán giận cũng vô dụng, bởi đây không phải là người đầu tiên, cũng không phải là người cuối cùng.
Điều duy nhất có thể an ủi người Hoàng Triều chính là, Quân Lâm Thiên Hạ không chỉ lấy bang chúng bọn họ làm đối tượng công kích, cao thủ bên Dự Chiến Thiên Hạ cũng chết trên tay hắn, hơn nữa còn có xu thế tăng thêm.
“Quân Lâm Thiên Hạ, ngươi gây khó dễ cho ta phải không?” Nguyệt Hạ Tiểu Lâu mặt âm trầm, từ trong răng nanh hầm hè ra vài chữ.
Giang Phong Nguyệt nhíu mày, khẽ cười nói: “Thì sao, muốn đánh nhau một trận? Ta liền phụng bồi, các ngươi bốn, chúng ta hai, thế nào?”
Nghe vậy Nguyệt Hạ Tiểu Lâu mặt càng âm trầm, Tiếu Khinh Trần căn bản là một phần tử gian lận, đừng nói không thêm Quân Lâm Thiên Hạ, dù bốn người bọn họ đánh với Tiếu Khinh Trần thì cũng khó làm đối thủ với y.
Hắn cố ý, tuyệt đối cố ý!
“Nếu không đánh, chúng ta còn có việc, phiền ngươi nhường đường” Giang Phong Nguyệt bỡn cợt nói, rồi quay sang Tiếu Khinh Trần: “Mỹ nhân, ta lại thăng một cấp, có thể đi phó bên Thiên Địa Minh cấp rồi.”
“Còn đánh a?” Tiếu Khinh Trần chưa kịp đáp lại, Diệp Thanh Y mặt mày khổ sở bu tới, “Quân đại ca, ta mệt mỏi quá, hôm nay đừng đánh nữa được không, đi nghỉ ngơi a!” Nói xong, cậu nhóc còn cố ý gõ gõ hai chân, vẻ mặt chờ mong nhìn Giang Phong Nguyệt.
Thiếu niên mặt shota ở xã hội hiện đại không chỉ được nữ hài tử thích mà còn là đối tượng của đông đảo trạch nam, chuẩn xác mà nói, là loại hình nhóm “công” thích nhất.
Có người vô cảm với mặt shota, tỷ như Giang Phong Nguyệt, Tiếu Khinh Trần, Âm Thư; cũng có người vô sức chống đỡ, tỷ như Sở Đại Ca và Nguyệt Hạ Tiểu Lâu; Mộ Dung Bất Lưu Hạ là thuộc về loại khác, là cái loại bình thường nhất… Gặp lần đầu sẽ bởi vì vẻ ngoài mà kinh diễm, nhưng dần dần sẽ khôi phục.
Nguyệt Hạ Tiểu Lâu… mặt đỏ đáng ngờ, dáng vẻ giương nanh múa vuốt lúc nãy bây giờ tiêu thất không chút tung tích.
“Mỹ nhân…” Nhất cử nhất động của Nguyệt Hạ Tiểu Lâu đều thu vào trong mắt Giang Phong Nguyệt, con mắt Nguyệt Hạ Tiểu Lâu vừa động hắn đã biết gã suy nghĩ gì, chuyện tình thú vị như vậy, hắn tất nhiên sẽ chia sẻ với Tiếu Khinh Trần.
Tiếu Khinh Trần không có hứng thú gì với phản ứng của Nguyệt Hạ Tiểu Lâu, y không vui chính là, Âm Thư tới đây, ánh mắt tên đó cứ dán vào người Giang Phong Nguyệt, có lẽ không rõ ràng nhưng y nhạy bén nhận ra được.
Đương nhiên, Âm Thư cũng nhận ra Tiếu Khinh Trần đang nhìn chằm chằm vào cậu ta, cậu ta không chút lùi bước nào nhìn thẳng vào y.
Lời Giang Phong Nguyệt đánh gãy tầm mắt đánh giá giữa Tiếu Khinh Trần và Âm Thư, Tiếu Khinh Trần tà mị mỉm cười, nói với Giang Phong Nguyệt: “Chúng ta về nhà trước, ngày mai đi phó bản.”
Ánh mắt câu dẫn kia nháy mắt làm toàn thân Giang Phong Nguyệt mềm đi, lâng lâng theo sau Tiếu Khinh Trần, dùng hai chữ đơn giản để hình dung, chính là trung khuyển.
Diệp Thanh Y nghe Tiếu Khinh Trần nói về nhà trong lòng cũng nhạc khai liễu hoa, hôm nay không cần đánh quái tiếp, quá tốt!
Lướt qua người Nguyệt Hạ Tiểu Lâu, Diệp Thanh Y mơ hồ cho gã một nụ cười tươi rói, sau đó… huyết lượng Nguyệt Hạ Tiểu Lâu rụng mất một nửa.
Thời điểm Giang Phong Nguyệt bước qua Âm Thư, Âm Thư đã mở miệng: “Ngươi khi nào có thời gian, ta muốn mời ngươi làm sư phụ ta lần nữa.”
“Cái gì?” Giang Phong Nguyệt dừng bước lại, khó hiểu hỏi.
Âm Thư trầm mặc không lên tiếng, lấy vài tờ giấy từ trong ba lô đưa cho Giang Phong Nguyệt.
Giang Phong Nguyệt do dự một chút nhận lấy, hắn tiếp xúc với Âm Thư mới ba lần, lần thứ hai là Âm Thư cứu hắn thoát khỏi bị đuổi giết, sau đó hắn báo ơn, dạy Âm Thư khống chế lực đạo như thế nào, vẽ phác họa đường cong như thế nào.
Sau đó, Âm Thư có thành tựu hôm nay.
“Oa, Tiểu Âm Thư, ta nói ngươi mấy ngày nay lén lút mân mê cái gì, nguyên lai là hắc hắc hắc hắc…” Sở Đại Ca nhìn bức vẽ trong tay Giang Phong Nguyệt, phát ra thanh âm cực không cua đồng.
Âm Thư không phải vẽ Tiểu X Thư, không có chút quan hệ nào với Tiểu X Thư, nhưng có chút quan hệ với Giang Phong Nguyệt —— Q bản Giang Phong Nguyệt.
Trí nhớ Tiếu Khinh Trần vô cùng tốt, y liếc mắt một cái liền nhìn ra trên bản vẽ kia là người nhỏ dạng Q bản, là dạng hình tượng nhân vật Giang Phong Nguyệt thường hay vẽ y, người nhỏ đang nhảy né tránh đòn, nhưng bức vẽ này còn thiếu một nửa.
Nói cách khác, Âm Thư dựa theo trí nhớ lúc trước mà vẽ lại Giang Phong Nguyệt, không hề động chạm tới Tiếu Khinh Trần.
Tiếu Khinh Trần biểu tình vi diệu nhìn về phía Giang Phong Nguyệt.
Giang Phong Nguyệt ngược lại phi thường trấn định, hắn trả lại trang giấy cho Âm Thư, sau đó nói: “Ngươi rất lợi hại, trong thời gian ngắn ngủi có thể làm được như vậy, ta rất bội phục. Cho nên, ta không còn gì để dạy ngươi.”
Những lời này chợt nghe như nói cho có lệ, nhưng Giang Phong Nguyệt phát thệ, hắn nói đều là sự thật.
Hai bức Q đồ của Âm Thư vô luận là phác họa hay phối màu đều không thế bắt bẻ, lời này bản thân hắn cảm thấy áy náy không thôi, lúc hắn vẽ còn không có nghiêm túc như Âm Thư, phối màu cũng không đều đặn như vậy. So với tác phẩm của Âm Thư, hắn ngược lại kém một đoạn.
“Tiểu Quân Quân, Tiểu Âm Thư nhà ta từ nhỏ đã thích vẽ, nhưng không có thời gian, bây giờ thật vất vả mới có thời gian rảnh, nó lại rất ngượng ngùng, không chịu để thầy giáo đến dạy. Dù sao ngươi không vội lắm, giúp một chút được không?” Miệng mồm Sở Đại Ca hơn hẳn Âm Thư miệng vụng về, Âm Thư bởi vì Giang Phong Nguyệt cự tuyệt không biết đáp lại như thế nào, nhưng Sở Đại Ca không giống. Cháu trai gã khó lắm mới thích một người, sao có thể để hắn chạy dễ dàng như vậy?
“Cái này là vẽ cái gì, sao lại là lạ vậy?” Đầu Diệp Thanh Y chen vào phát biểu bình luận, a, quên nói, cậu nhóc trước khi gặp Giang Phong Nguyệt và Tiếu Khinh Trần là một “người cổ đại” chính hạng, chưa thấy Q đồ phong cách hiện đại bao giờ.
“Đầu lớn như vậy, thân thể nhỏ như vậy, tay cùng chân chỉ là một vòng tròn tròn, thật xấu.” Diệp Thanh Y tiếp tục phát biểu bình luận, vẻ mặt chán ghét.
Giang Phong Nguyệt & Tiếu Khinh Trần: “…”
“Nha, đây là đứa nhỏ nhà ai, thật phấn điêu ngọc mài [] … Quân Lâm Thiên Hạ, là tình…” Sở Đại Ca điện hạ e sợ thiên hạ bất loạn, tính cách của gã rất dễ đắc tội với người khác.
Chủ thành thì thế nào, Tiếu Khinh Trần muốn giết người, nhất định sẽ làm thịt ngay!
Cho nên, Sở Đại Ca lại lần nữa đi địa phủ ăn canh.
Vài người bị một chiêu bất thình lình của Tiếu Khinh Trần làm hoảng sợ, Sở Đại Ca mới nói vài câu y đã giết chết người, đây là cái thế đạo gì đây a?
Giang Phong Nguyệt khoảng ba giây mới kịp phản ứng, triệu hồi tọa kỵ, kéo Tiếu Khinh Trần lên ngựa, thúc ngựa đi… Xuyên qua linh hồn Sở Đại Ca, thuận tiện giẫm lên thi thể gã.
Diệp Thanh Y phản ứng chậm nửa nhịp: “Quân đại ca, chờ ta một chút a —— “
Chú thích:
[] Phấn điêu ngọc mài: gương mặt đẹp tựa như điêu khắc, da mịn như viên ngọc được mài giũa