Âm Thư và Nguyệt Hạ Tiểu Lâu đuổi theo Giang Phong Nguyệt cùng Tiếu Khinh Trần ra khỏi thành, đến vùng ngoại ô.
Hiện giờ Giang Phong Nguyệt đã quen thuộc với tuyến đường đi, hơn nữa còn nắm chắc thời gian bộ khoái xuất hiện cùng lộ tuyến đuổi theo, nhóm bộ khoái ngay cả bóng dáng bọn họ cũng chưa nhìn thấy được.
Bất quá, giết người trốn đi, mất vài ngày không được vào thành.
“Từ từ.” Tiếu Khinh Trần đột nhiên nói với Giang Phong Nguyệt.
Giang Phong Nguyệt dừng lại nhìn y, Tiếu Khinh Trần xoay người, tầm mắt dừng ở Âm Thư, khóe miệng gợi lên độ cung tà mị mà châm chọc.
Y nói: “Âm Thư, chưa ai nói với ngươi, không được tơ tưởng đến đồ của người khác sao?”
Nghe vậy Âm Thư hơi hơi nhíu mày, lạnh lùng đáp: “Hắn không phải đồ vật.” Ánh mắt như có như không đảo qua mặt Giang Phong Nguyệt
“Ta đây đổi cách nói khác, người của người khác, không được ngấp nghé tới.” Tiếu Khinh Trần gằn từng tiếng rõ ràng nói với cậu ta.
“Tiếu Khinh Trần ngươi có biết xấu hổ hay không, cái gì mà người của ngươi, trên người hắn có khắc tên của ngươi sao?” Nguyệt Hạ Tiểu Lâu bất mãn thay Âm Thư, những lời này hoàn toàn không đi qua đại não mà nhảy ra luôn từ miệng.
Tiếu Khinh Trần hơi hơi híp mắt, không nóng không lạnh hỏi lại: “Ý ngươi là, chỉ cần ta khắc tên ta lên người hắn, hắn chính là của ta, phải không?”
Nguyệt Hạ Tiểu Lâu bị một câu đánh trả lại, yên lặng suy nghĩ: chẳng lẽ là y thật muốn khắc trên người Quân Lâm Thiên Hạ ba chữ Tiếu Khinh Trần? Nếu Quân Lâm Thiên Hạ bị thương, đầu sỏ gây tội sẽ là gã, lão đại sẽ đem gã băm chả!
“Mỹ nhân, không cần khắc tên ngươi lên người ta, toàn bộ thân thể ta đều là của ngươi.” Giang Phong Nguyệt chạy tới bên cạnh Tiếu Khinh Trần, “thẹn thùng” ném y cái mị nhãn.
Nguyệt Hạ Tiểu Lâu thiếu chút nữa phun hết cơm đêm qua, nếu không phải Diệp Thanh Y thở hổn hển chạy tới thu hút lực chú ý của gã.
Trán Tiếu Khinh Trần nổi lên mấy sợi gân xanh, thiếu chút nữa không khống chế được tiễn Giang Phong Nguyệt xuống địa phủ ăn canh.
Âm Thư đứng đối diện trong mắt hiện lên vài tia ghen tị khó thấy, lạnh lùng nói: “Đây là trò chơi.”
Là trò chơi, cho nên dù có kết giao, cũng chỉ trong trò chơi mà thôi.
Ánh mắt Tiếu Khinh Trần nháy mắt trở nên nguy hiểm, xuất ra thất huyền cầm. Đấu nước miếng với người khác không phù hợp với phong cách của y, nhìn không vừa mắt, giết!
“Chậm đã chậm đã, Tiếu Khinh Trần, ngươi không thể ỷ cấp cao mà khi dễ Tiểu Âm Thư nhà chúng ta được.” Sở Đại Ca xuất hiện từ phía sau Âm Thư, ngăn trở Âm Thư đang muốn nghênh địch, cắt ngang xuất thủ của Tiếu Khinh Trần.
“Ta vui lòng.” Tiếu Khinh Trần hai tay đặt trên huyền cầm, gảy.
Mộ Dung Bất Lưu Hạ cuối cùng chạy tới lúc này sử dụng kỹ năng phòng ngự, âm công Tiếu Khinh Trần đã đạt tới cấp bậc cao nhất, Mộ Dung Bất Lưu Hạ tất nhiên không phải đối thủ, bởi vậy, sau khi Sở Đại Ca oán giận một tiếng cũng bắt đầu công kích, Âm Thư đã lắp dây cung, nhắm Tiếu Khinh Trần.
Chỉ có Nguyệt Hạ Tiểu Lâu, manh vật Diệp Thanh Y hoàn toàn thu hút sự chú ý của gã, khuôn mặt tuấn tú nhuộm đầy hồng vân. Cho đến khi gã bị Diệp Thanh Y công kích mới hoảng hoảng thu hồi thần trí.
Trong lúc nhất thời, đường từ cửa thành đến ngoại ô đều bị ngăn chặn, người muốn vào thành hay muốn ra thành đều bị ngăn ở lộ khẩu. Có vài người muốn tiến lên, kết quả đều thảnh vong hồn, cuối cùng trở thành cảnh tượng một đám người vây xem.
Bang chúng Hoàng Triều cùng Dự Chiến Thiên Hạ đi ngang qua từ vây xem cũng biến thành đánh nhau, ứng với câu nói —— cừu nhân gặp mặt, hết sức đỏ mắt!
Giang Phong Nguyệt bên cạnh Tiếu Khinh Trần, Âm Thư ra tay có vài phần kiêng kị.
Giang Phong Nguyệt không phải hoa hoa công tử, tâm địa không gian xảo lắm, nhưng rất mẫn cảm việc nam nhân yêu đương, Âm Thư người này không biểu đạt nhiều, ngôn hành cử chỉ đơn giản, muốn thấy manh mối gì cũng khó. Nhưng phản ứng của cậu ta và lời nói của Tiếu Khinh Trần làm hắn hiểu được tình huống bây giờ là tình huống nào.
Hắn cao hứng nhất không phải có một người coi trọng hắn, mà là Tiếu Khinh Trần ghen tị!
Mỹ nhân ăn dấm, trong lòng hắn không cần nói có bao nhiêu vui vẻ a.
“Ngươi phát ngốc cái gì?” Tiếu Khinh Trần kéo Giang Phong Nguyệt suýt nữa bị ám khí gây thương tích sang một bên, thấp giọng mắng một tiếng.
Giang Phong Nguyệt định mở miệng, chợt nghe vài tiếng “boong boong tranh”, hắn vội rụt chân, nếu không chân hắn sẽ bị ngân châm đâm thành tổ ong.
“Lão đại!!!” Nguyệt Hạ Tiểu Lâu và Mộ Dung Bất Lưu Hạ nhất thời kinh ngạc.
“Ai nha, nguy hiểm thật nguy hiểm thật, Tiểu Phong em không sao chứ? Có bị thương gì hay không? Nhanh để ca ca nhìn xem…” Từ lúc biết đệ đệ là ai, Giang ca lên trò chơi chỉ có một mục đích.
Cho nên, Nguyệt Hạ Tiểu Lâu, Mộ Dung Bất Lưu Hạ vân vân, anh đều không quan tâm.
Giang ca mới giở trò trên người Giang Phong Nguyệt hai giây, Giang tiểu đệ đã bị người nào đó kéo lại.
Tiếu Khinh Trần kéo Giang Phong Nguyệt ra phía sau mình, nói với Giang ca: “Có chuyện từ từ nói, đừng có động tay động chạn.”
Ngoại trừ cư xử với em trai mình và các tiểu đệ quen thuộc, đại biểu Nguyệt Hạ Tiểu Lâu, Giang ca phi thường uy vũ ngang ngược.
“Ta động tay động chân đấy, làm gì nhau?” Giang ca khiêu khích hất cằm lên, nếu không phải vóc dáng anh xấp xỉ với Tiếu Khinh Trần, anh đã sớm dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn y. Có điều bây giờ cũng không kém lắm.
Giang ca có thái độ không tốt với Tiếu Khinh Trần, có thể vì nguyên nhân gì? Tất nhiên em trai âu yếm của anh bị người câu dẫn đi rồi, càng làm cho anh khó chịu chính là, em trai bảo bối của anh vì chuyện cùng một chỗ với Tiếu Khinh Trần mà ra tay giết anh một lần!
Giang ca ghen tị, em trai của anh không yêu anh. Giang ca trong lòng khóc lóc không thôi, nhưng vẻ mặt tỏ ra trấn định vô cùng.
Vì thế, Giang ca cùng Tiếu Khinh Trần không hề nghi ngờ đối đầu nhau.
Giang Phong Nguyệt đứng sau lưng Tiếu Khinh Trần, nhìn ca ca nhà mình, lại nhìn mái tóc Tiếu Khinh Trần, sau đó hé miệng nở nụ cười.
Tiếu Khinh Trần căm tức quay đầu trừng hắn một cái, hành động kia làm Giang Phong Nguyệt hài lòng cực kỳ, cho nên Giang Phong Nguyệt không thèm để ý nhiều người xung quanh, còn có anh trai của hắn, ôm lấy Tiếu Khinh Trần, sau đó… hôn xuống thật mạnh.
Mấy ngày nay, Tiếu Khinh Trần cùng Giang Phong Nguyệt hôn môi không chỉ một hai lần, nhưng chỉ trong giới hạn hôn môi mà thôi. Trong quá trình hôn môi, y dần dần phát hiện ra, Quân Lâm Thiên Hạ là lính mới, mỗi khi hôn, y đều cảm thấy hắn rất khẩn trương.
Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm lúc trước hai người hôn môi đều tại nơi không có người, loại hôn nhau trước công chúng như thế này là lần đầu tiên!
Tiếu Khinh Trần vừa thẹn vừa giận, tròng mắt Giang ca thiếu chút văng ra, anh thật ưu tang ngồi xổm xuống đất vẽ vẽ vòng tròn, thỉnh thoảng còn liếc sang em trai một cái, biểu tình kia làm Nguyệt Hạ Tiểu Lâu nội thương.
Mà hành động kiềm lòng không nổi này của Giang Phong Nguyệt làm chấn động biết bao ngoạn gia Hoàng Triều và Dự Chiến Thiên Hạ, trên diễn đàn cộng đồng Giang Hồ, một bài viết mới được ấn dấu đỏ.
—— Hôn nhau kích tình mãnh liệt bắn ra bốn phía!
…
… …
“Thiếu gia…” Lâm Siêu đứng phía sau Hoàng Thái Tử, ánh mắt có chút né tránh.
Hoàng Thái Tử gắt gao nhìn chằm chằm một đống ảnh chụp trên bài viết, hình ảnh cơ hồ có mọi góc độ, có thể nhìn thấy rõ ràng biểu tình của hai người, hơn nữa… Tiếu Khinh Trần đỏ mặt rất rõ rệt.
Quân Lâm Thiên Hạ…
Ba phút đồng hồ sau, Hoàng Thái Tử rời khỏi diễn đàn, xoay người lạnh lùng nhìn Lâm Siêu.
Lâm Siêu cảm giác cả người lạnh từ chân đến đầu, lông tơ trên người đều dựng thẳng cả lên, dù cho đây là trò chơi, căn bản không có khả năng có nhiều cảm giác như vậy.
“Tư liệu đâu?” Hoàng Thái Tử rốt cục mở miệng.
Lâm Siêu lại run lên, khẽ cúi đầu, không dám nhìn ánh mắt của gã.
“Thiếu gia, tư liệu Quân Lâm Thiên Hạ…” Lâm Siêu có chút do dự.
“Nói!”
“… Thiếu gia, tư liệu Quân Lâm Thiên Hạ được bảo vệ nghiêm khắc, ta điều tra không được.” Lâm Siêu áy náy nói, đầu cúi càng thấp.
“Điều tra không được, có ý gì?” Hoàng Thái Tử nhướng mày.
“Thiếu gia, tư liệu Quân Lâm Thiên Hạ được bên du hý thiết trí bảo hộ, có khả năng hắn có quan hệ với cao tầng du hý.” Lâm Siêu cũng không xác định lắm, không biết là người phía dưới chính thức điều tra không đủ gắng hay sao, nhưng tư liệu về Quân Lâm Thiên Hạ, hắn không tra ra được một chút gì.
“Điều tra IP thì sao?” Hoàng Thái Tử hỏi.
Lâm Siêu gật gật đầu, “Đã tra qua, nhưng đều có nhân viên chuyên nghiệp động tay động chân.”
Hoàng Thái Tử trầm mặc, tay trái hữu ý vô ý gãy gãy ngón út mang nhẫn bên tay phải.
“Tra thêm một lần nữa, nếu không được thì đi câu thông với Giang thị một chút.” Hai phút sau, Hoàng Thái Tử phân phó Lâm Siêu.
Lâm Siêu lên tiếng trả lời, nhưng do dự một chút, hỏi: “Thiếu gia, chúng ta không lui tới nhiều với Giang thị, vì một người không liên quan mà tới Giang thị, có phải hay không…” làm lớn chuyện lên. Bốn chữ sau Lâm Siêu không nói ra.
Hoàng Thái Tử hừ lạnh một tiếng, “Ngươi không cần phải xen vào, lấy danh nghĩa của ta, nếu không được, đưa điện thoại cho ta, ta tự mình tới. Mặt khác…” Gã xoay người, “Ba ngày sau Tiểu Tỉnh đi ghi âm, theo dõi Quân Lâm Thiên Hạ, nhận được chỉ thị của ta, đưa hắn tới chỗ ta.”
“Vâng, thiếu gia.”
…
“Hắt xì!” Giang Phong Nguyệt mặt đủ màu sắc, hắt hơi một cái.
Tiếu Khinh Trần thản nhiên nhìn hắn, khuôn mặt hắn liền trở thành mặt lấy lòng.
“Mỹ nhân, tha thứ ta đi, lần sau ta không dám.” Giang Phong Nguyệt thấy y tươi cười, lập tức bạo gan lên, bổ nhào về phía y.
Tiếu Khinh Trần thu hồi tươi cười, “Ngày mốt ta phả tới N thị, ở N thị một hai ngày.”
Vừa nghe lời này, Giang Phong Nguyệt mặt xụ xuống, “Mỹ nhân, ngươi để ta lại một mình sao?”
Tiếu Khinh Trần không nói gì, cười lạnh hỏi: “Ngươi là đứa nhỏ không dứt sữa sao?” Thượng tuyến chậm một phút đồng hồ sẽ bị hắn lải nhải, thật sự làm cho y có cảm giác là bảo mẫu.
“Ta không phải luyến tiếc ngươi sao!” Giang Phong Nguyệt sờ sờ cái mũi, đầy hứng thú hỏi: “Mỹ nhân, ngươi làm việc gì?”
“Ngươi hỏi để làm gì?”
“Muốn biết thêm về ngươi.” Giang Phong Nguyệt thực thành thực nói.
Tiếu Khinh Trần không khỏi nghĩ lời Âm Thư nói, đây chính là trò chơi, trò chơi mà thôi.
“Sau đó? Ngươi sẽ để ta hiểu thêm về ngươi không?” Tiếu Khinh Trần cười khẽ, “Ngươi sao, làm cái gì, tại sao mỗi ngày đều có thời gian thượng tuyến?” Không chỉ mỗi ngày đều thượng tuyến, hơn nữa một ngày ngâm mình giờ trong trò chơi, cho dù điên cuồng chơi cũng không nên điên cuồng như thế đi? Huống chi, y nhận thức hắn lâu rồi, không thấy hắn si mê nhiều thứ cho lắm.
“Ta là họa sĩ chuyên nghiệp, bán tranh kiếm tiền. Một bức tranh bán được không ít, có thể nuôi sống bản thân, nuôi thêm một người cũng không thành vấn đề.” Giang Phong Nguyệt nghiêm túc bắt đầu giới thiệu bản thân, chính yếu chính là nửa câu sau, rất có ý tứ ám chỉ hàm xúc.
Tiếu Khinh Trần khóe miệng co rút, “Hiện tại? Kiếm tiền đủ xài cả đời rồi?”
“Còn chưa đủ, ” Giang Phong Nguyệt lắc đầu, “Mấy tháng trước tay ta bị thương…”
“Cái gì bị thương?” Tiếu Khinh Trần kịp thời hỏi.
“Mỹ nhân đừng lo lắng, hiện tại sắp khôi phục rồi.” Giang Phong Nguyệt đối với khẩn trương của Tiếu Khinh Trần ấm áp trong lòng, “Ta tối hôm qua thử, đã có thể cử động được, chờ ta hồi phục hoàn toàn sẽ vẽ cho ngươi một bức.”
“… Ta không tự kỷ như vậy, không cần vẽ cho ta.” Tiếu Khinh Trần hắc tuyến cự tuyệt, tầm mắt liếc về phía tay hắn.
“Mỹ nhân, có phải muốn đến nhìn ta hay không, ta có thể đưa ngươi địa chỉ nha ~” Giang Phong Nguyệt giống như bà ngoại lang, lấy kẹo ra dụ dỗ.
Tiếu Khinh Trần nguýt hắn một cái, Giang Phong Nguyệt cũng không trông mong việc y có thể nhanh chóng đồng ý lắm, nhưng lúc này, Tiếu Khinh Trần cho hắn một cái ngoài ý muốn ——
“Được, đưa địa chỉ cho ta.”