Võng Du Chi Họa Thủy Tam Thiên

chương 58-59

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

: Liễu Rủ Hoa Thắm Lại Một Xẻng

Yêu nghiệt khán tiện không cam lòng rơi xuống hố sâu vạn trượng ra đi, cậu chàng bám theo bước chân của đại thần mà đi.

Đám người may mắn còn sống sót không có nhìn thấy tư thái oai hùng lúc rơi xuống của cậu ta, chỉ có thể tập chung nhìn vào thanh huyết trên đầu biểu tượng nhân vật.

Phải cách vài giây mới thấy thanh huyết nháy mắt về không.

Ồ, cái hố này khá sâu nha.

Mọi người rất ăn ý cùng lùi về sau một bước, tránh trường hợp theo gót chân của Yêu nghiệt khán tiện.

Một vấn đề cực kì nghiêm trọng đang bày ra trước mắt -- hai tên dưới đáy hố phải làm sao bây giờ? Nếu hai người họ lựa chọn hồi sinh về chủ thành thì không vào phó bản lại được nữa.

Nhưng cái hố này sâu như vậy, đi xuống nhất định sẽ chết theo, ngay cả Mộ Nha cũng không cứu nổi bọn họ.

(Đội ngũ) Nhất thoa yên vũ: Hai người có ai mang theo Đại hoàn đan không?

Đúng nha, còn có thần dược có thể khởi tử hồi sinh là Đại hoàn đan mà, mặc dù nói nó rất đắt, nhưng bon họ đều không phải loại người thiếu tiền.

(Đội ngũ) Yêu nghiệt khán tiện: Không nên coi thường tôi! Cậu thấy tôi là kiểu người cần sử dụng tới Đại hoàn đan sao?!

(Đội ngũ) Văn tử tuyệt sát : Đừng có bốc phét nữa, còn không phải vì hôm qua cậu vừa đúng lúc dùng hết hay sao.

(Đội ngũ) Yêu nghiệt khán tiện: Không bóc mẽ tôi cậu sẽ chết sao!

(Đội ngũ) Văn tử tuyệt sát : Sẽ.

(Đội ngũ) Thiên địa kiếp hồi: (đập bàn cười điên dại)

(Đội ngũ) Yêu nghiệt khán tiện: Tôi không muốn sống nữa!!!

(Đội ngũ) Thiên địa kiếp hồi: Bạn nhỏ cậu sớm đã không còn là người của thế giới này nữa rồi.

(Đội ngũ) Yêu nghiệt khán tiện: Các người đều bắt nạt tui......!Tui muốn trở về tố cáo với Bà nội Cúc phân!

(Đội ngũ) Văn tử tuyệt sát : Được rồi, tôi có Đại hoàn đan, lập tức cứu cậu.

Nói xong, Văn tử tuyệt sát quan sát mặt đất, chọn một vị trí có vẻ khá chắc chắn, đứng ngay bên cạnh miệng hố rồi đem Đại hoàn đan trong hành trang ném xuống.

Nhưng là...!Đại hoàn đan sống chết chỉ rớt xuống dưới chân Văn tử, cũng chính là ngay cạnh miệng hố, làm thế nào cũng không chịu rơi vào trong hố, ương ngạnh tới bất thường.

Văn tử đổi vài vị trí thử nghiệm đều chỉ có thể ném đến bên cạnh thân mình.

(Đội ngũ) Diệp lạc ô đề: Văn tử, dùng khinh công, chia thành hai bước nhảy, lúc nhảy qua miệng hố thì vứt đồ giữa không trung.

Đại thần ngài là góc nhìn của thượng đế sao?! Làm thế nào biết được bọn họ đang làm cái gì chứ.

Sự thực chứng minh, đại thần không chỉ có góc nhìn của thượng đế, còn biết thuật đọc tâm.

(Đội ngũ) Diệp lạc ô đề: Không cần kinh ngạc, mấy người muốn cứu người chỉ có phương pháp đem Đại hoàn đan ném vào không trung.

(Đội ngũ) Nhất thoa yên vũ: Tại sao cái game này lại thiết kế theo kiểu người chết cũng có thể nói chuyện chứ, quá không khoa học.

Đại thần trâu bò dứt khoát bị người ta ghét bỏ, mà bên kia Văn tử tuyệt sát đã bắt đầu cứu người.

Lúc văn tử tuyệt sát vẫn còn là Phong hỏa liên thành, kĩ thuật chính là tiêu chuẩn, được mệnh danh là lá chắn tốt nhất của đội, đội hữu tuyệt vời nhất năm, mặc dù trang bị hiện tại không bằng khi đó, nhưng kĩ thuật của cậu ta vẫn còn, thực hiện theo các bước Diệp lạc ô đề nói cuối cùng cũng thuận lợi đem Đại hoàn đan ném xuống.

Diệp lạc ô đề và Yêu nghiệt khán tiện nhặt được thuốc cũng thuận lợi sống lại.

Sau đó...!vấn đề lại đến rồi.

Cứ cho là được cứu sống, bọn họ bò lên bằng cách nào? Diệp lạc ô đề thử triệu hồi Đại bạch điểu của anh ta, nhưng hệ thống nhắc nhở: Không gian quá nhỏ hẹp không thể triệu hồi.

Em gái mi.

(Đội ngũ) Yêu nghiệt khán tiện: Óa ha ha ha ha (đạp bàn cười điên dại) Diệp thần anh đã làm ra chuyện nhân thần phẫn hận gì mà để Hệ thống đố kị hận với anh đến mức này a ha ha ha ha ha ha tại sao cậu đây cũng phải chịu trừng phạt cùng anh ta cơ chứ a mẹ nó (rớt nước mắt)(rớt nước mắt)

Nhìn thảm kịch kiểu này, Tạ Phi rốt cuộc cũng không giữ được thái độ im lặng nữa.

(Đội ngũ) Mộ Nha: Hai người ngồi trong đó nghỉ ngơi một lúc đi, chúng tôi tiếp tục đào bảo.

Từ đầu tới cuối chỉ có mình cậu đào bảo có được không?! Trong lòng quần chúng đồng loạt lóe lên câu này, nhưng rất có ý thức không nói ra miệng.

Văn tử tuyệt sát ; Thiên địa kiếp hồi; Nhất thoa yên vũ ba người dứt khoát xoay người rời đi, bám theo sau Mộ Nha.

Đi theo phu nhân đại thần mới có thịt để ăn.

Còn về hai tên hàng dỏm dưới hố kia, bọn này căn bản không có quen biết hai kẻ đó.

(Đội ngũ) Yêu nghiệt khán tiện: Diệp thần làm sao giờ? Bọn họ bỏ rơi chúng ta rồi......!hay là tôi đập anh một cái anh đập tôi một cái, chúng ta tự sát trở về?

(Đội ngũ) Diệp lạc ô đề: Yêu nghiệt, làm người không nên dễ dàng buông bỏ như vậy, giáo viên nhà trẻ của cậu không có dạy cậu sao?

(Đội ngũ) Yêu nghiệt khán tiện: Không có a.

(Đội ngũ) Diệp lạc ô đề: Vậy cậu có biết có câu thơ là xe đến trước núi ắt có đường, liễu rủ hoa thắm lại có thôn không?

Yêu nghiệt khán tiện túm tóc mình, hình như...!là có câu nói như vậy đi, Nhưng vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng nhỉ...!hai câu này được phối hợp như vậy thật sao? Aishh thôi kệ nó đi, chỉ cần biết là có hai câu đó là được rồi, không thể biểu thị bản thân không có văn hóa được.

(Đội ngũ) Yêu nghiệt khán tiện: Biết a, tôi khẳng định biết nha.

Núi trùng sông khuất ngờ tắt lối, liễu rủ hoa thắm lại có thôn, tên La Khanh này chắc chắn đang cố ý.

Tạ Phi thầm nhẩm lại trong lòng câu thơ chính xác, một xẻng đi xuống, một bộ trang sức kim quang sáng láng vào tay.

(Đội ngũ) Diệp lạc ô đề: Cho nên chúng ta lên nhìn về phía trước, hi vọng đẹp đẽ đang chờ đợi chúng ta ở phía trước.

Một bên giảng dạy cuộc sống nhân sinh cho Yêu nghiệt, một bên Diệp lạc ô đề lại đổi về chiếc xẻng qúy báu của anh ta.

Yêu nghiệt nhìn thấy anh ta lôi xẻng ra liền bị dọa sợ, lập tức kinh ngạc gào lên:

(Đội ngũ) Yêu nghiệt khán tiện: Diệp thần anh muốn làm gì! Thực ra tự sát có rất nhiều cách, anh không cần dùng cái cách bi thảm như vậy đâu! Vẫn là tôi một đập anh một đập nhanh hơn, thật đó!

(Đội ngũ) Diệp lạc ô đề: Ít phí lời.

Lúc này kênh đội ngũ một mảng yên tĩnh, chỉ có tổ hợp lừa đảo hai người Diệp lạc ô đề cùng Yêu nghiệt khán tiện đang nói chuyện, trong không khí âm u quỷ dị này, muốn có bao nhiêu quỷ dị có bấy nhiêu quỷ dị.

Thực ra bốn người khác không nói chuyện không có nghĩa bọn họ không quan tâm tới động tĩnh của hai tên dưới đáy hố kia.

Ngược lại, bọn họ thời thời khắc khắc đều đang lo lắng cho hai người đó nè! Diệp thần mau hạ xẻng a, nhanh hạ xẻng a nhanh đi mà ~~~~~~

Làm cho bọn này lĩnh hội thêm một lần nữa cách chết cao lãnh của ngài đi!

Hệ thống đại thần không làm họ thất vọng, không đến vài giây, chỉ nghe thấy phanh --- một tiếng, làn khói đen mỏng bay lên từ miệng hố.

Bốn người xoay đầu nhìn về nơi xa, lại liếc một cái đến kênh đội ngũ.

(Đội ngũ) Yêu nghiệt khán tiện: Diệp thần a ngài là muốn đào xuyên bề mặt địa cầu sao! Ngài đào tới nham thạch phun trào rồi có được không!

(Đội ngũ) Yêu nghiệt khán tiện: Mẹ ơi tại sao chỉ có một mình tôi bị hun đen cơ chứ! Này không! khoa! học! a.

Không có ai trả lời cho câu hỏi của cậu ta, trả lời cậu ta chỉ có sự rung lắc càng ngày càng dữ dội cùng âm thanh đổ vỡ, còn có đủ các loại hiệu ứng âm thanh của tiểu quái đại boss, bởi vậy không tới năm phút sau......

(Đội ngũ) Yêu nghiệt khán tiện: Người đâu, mau thả tôi ra! Đừng đem tôi nhốt cùng tên đại thần điên cuồng bnh hoạn này nữa a......!tôi cầu xin mấy người, mau thả tôi ra đi.....

Trong lúc phu phu Thiên địa kiếp hồi đập bàn cười điên dại, Văn tử tuyệt sát bất lực an ủi cậu ta, Tạ Phi rốt cục cũng lương tâm trỗi dậy, nhìn không nổi nữa.

Liền mở ra khung chat với Diệp lạc ô đề.

Mộ Nha: Rốt cuộc là anh đang làm gì ở dưới đó đấy?

Diệp lạc ô đề: Đào bảo a, phu nhân.

Mộ Nha: Đào được những gì rồi?

Diệp lạc ô đề: Đào ra được một người phu nhân vừa trắng lại vừa mềm!

Bán manh vô sỉ a.

Diệp lạc ô đề anh bị phó bản giày vò tới thuộc tính toàn thân đều thay đổi rồi sao? Tạ Phi sâu sắc cảm thấy bất lực, tiếp đó trả lời.

Mộ nha: Đào xong thì nhanh chết về thành đi, ngoan.

Diệp lạc ô đề: Phu nhân cậu là đang dỗ tôi sao? Đến, dỗ thêm vài câu, vi phu liền ngoan ngoãn cho cậu chà đạp nha.

Mẹ nó, Diệp lạc đúng không hổ là Diệp lạc, thuộc tính một chút đều không biến đổi!

Mộ Nha: Anh cứ tiếp tục đào đi, coi như tôi chưa nói gì hết.

Diệp lạc ô đề: Tuân mệnh!

Nhìn thấy hai chữ này Tạ Phi bất giác rùng mình một cái.

Trong đầu tưởng tượng ra đại thần bạch y phiêu dật trên vai vác xẻng, giống như bạn nhỏ lớp mẫu giáo làm lễ chào với cậu, khuôn mặt nở nụ cười mỹ mãn liền cảm thấy cả người đều không khỏe.

Sau đó sự nghiệp đào bảo lại duy trì thêm tầm nửa tiếng đồng hồ nữa.

Yêu nghiệt khán tiện trong nửa giờ này đã đi nhìn khắp hồng trần hết một lượt, cậu chàng cũng không còn kêu gào Thả tôi ra nữa, đi tra baidu lấy một đoạn nguyền rủa bi thảm, không có việc gì liền gửi một câu Phổ độ chúng sinh lên kênh đội ngũ.

Thiên địa kiếp hồi và Nhất thoa yên vũ lại rất mãn nguyện, đi theo Thần phu đại nhân có thịt ăn quả nhiên không sai.

Tay Mộ Nha có thể nói chính là bàn tay vàng của thế kỉ, so với Diệp lạc ô đề chính là hai thái cực, đào a đào a, hình tượng Mộ Nha trong lòng bọn họ trở thành một tòa núi vàng di động.

Chỉ là Tạ Phi lại rất không vừa ý, thứ mà cậu muốn lại không có đào được, đây cũng chính là tài liệu cuối cùng cần sử dụng cho bộ y phục kia nha, vốn tưởng rằng dựa vào vận khí của cậu sẽ không cần mất nhiều thời gian đến thế, nhưng thực không nghĩ tới đã qua gần một tiếng rưỡi rồi....!quả nhiên, đem theo tên tay thối Diệp lạc ô đề sẽ làm ô nhiễm không khí là thật.

Nhìn thời gian đã không còn sớm nữa, vẫn là đợi ngày mai tìm vài người của bang Nhược thủy lại tổ đội đi, Diệp lạc ô đề...!ừm, vẫn là kêu anh ta tự chơi một mình mới tốt.

Tạ Phi nghĩ vậy, đang tính gõ câu giải tán gửi lên kênh đội ngũ, bất ngờ giao diện trò chơi của cậu rung, lại rung, cậu còn chưa kịp phản ứng lại liền thấy tầm nhìn hỗn loạn, cát bụi vụn đá bay đầy trời, chắn hết tầm nhìn của Mộ Nha.

Đợi giao điện không còn rung lắc nữa mà yên tĩnh trở lại, tầm nhìn cũng thoáng đãng hơn nhiều, mọi người liền ngốc luôn tại chỗ.

Đây không phải khu rừng âm u trôn vùi xương cốt vừa nãy sao?

Toàn cảnh hiện trường vụ động đất nha! Vừa rồi rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?

Tạ Phi vừa nhìn, phát hiện Mộ Nha đang nằm vùi trong đống đất đá, thanh huyết bị khoét rỗng hơn một nửa.

Nhanh chóng điều khiển nó đứng dậy, nhìn bốn xung quanh, được rồi, cậu đã hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi -- nơi cậu vừa đứng, mặt đất phía trên đều bị sụp xuống, cũng có thể nói, cái bản đồ phó bản không mấy rộng này đã sụp mất gần một nửa.

Mộ Nha cùng bốn vị còn lại đều trúng chiêu, ngã tới nên chết đều chết không chết cũng bị thương nặng, không cần phải nói, đầu sỏ của mọi tội ác chính là cái tên Diệp lạc ô đề kia.

Anh ta từng xẻng từng xẻng đào dưới hố, đào không ngừng nghỉ đào không biết mệt, đào xuyên đêm suốt sáng, càng đào càng lớn, càng đào càng sâu, đào ra dung nham đào ra quái, cuối cùng là đào đứt luôn địa mạch.

Vậy nên bala ba la phanh xoạt xoạt tầng đất phía trên nứt gãy, ngươi chết ta chết mọi người cùng chết.

(Đội ngũ) Yêu nghiệt khán tiện: Nam mô ai di đà phật.

Nguyện phật tổ từ bi, phổ độ chúng sinh.

Óa ha ha ha ha cho các ngươi ở phía trên không chịu cứu tôi! Cho các người cười tôi! Đứng trước mặt phật tổ, người người đều bình đẳng!

(Đội ngũ) Văn tử tuyệt sát :......

(Đội ngũ) Yêu nghiệt khán tiện: Phật tổ ngài mù rồi sao! Tại sao diệp thần vẫn sống mà tôi đây lại chết nữa rồi!

(Đội ngũ) Diệp lạc ô đề: Phu nhân cậu xem, tôi lại trở về bên cạnh cậu rồi.

Ai cho mi quay trở lại chứ! có muốn trở lại cũng đừng có dùng phương pháp này chứ!

Tạ Phi hướng nhìn một mảnh bừa bộn xung quanh, lại nhìn bộ dáng Diệp lạc ô đề mắt nhìn xa xăm phiêu dật bất phàm như tiên nhân cầm xẻng đứng giữa bầu trời loạn thế, cậu chỉ có thể thay Yêu nghiệt khán tiện rơi giọt lệ đồng tình.

Tình hình này chẳng khác nào trên người quấn bom đi đồng quy vu tận với kẻ thù giết cha vậy, nhưng cuối cùng ngươi mới phát hiện, ngươi đem chính bản thân nổ chết rồi, tên kẻ thù giết cha đó lại tiêu sái lau đi chút máu bên môi, phủi đi chút bụi dính trên góc áo.

Hắn ta ngước nhìn trời cao, cảm thán sự trừng phạt của vận mệnh.

Ngươi nhịn không được tiên huyết phun trào, dùng nòng súng đem bản thân giày vò đến chết.

Sự khuất nhục đó, Tạ Phi mới nghĩ thôi đã thấy hoảng hốt kinh sợ.

Vậy nên cậu nhanh chóng đem Yêu nghiệt khán tiện và Thiên địa kiếp hồi vừa tử vong kia cứu sống, tránh cho trở thành bi kịch thảm thiết.

Mà trong lúc tiến hành hồi sinh cho mọi người, khóe mắt liếc tới một góc nào đó, từ trong đống đất cát vụn đá hỗn độn bỗng phát hiện ra một vật.

Hai mắt Tạ Phi sáng ngời, cũng không thèm quản chuyện cứu sống không cứu sống nữa, vội vàng chạy qua đó nhìn, chính là nó!.

: Bia Trấn Hồn

Đó là một khối bia đá, chính xác mà nói là một khối bia không còn nguyên vẹn, trên bề mặt là những đường nứt vỡ chằng chịt chỉ còn lại hơn một nửa. Bên trên dùng loại văn tự cổ xưa viết một chữ "Trấn", cùng nửa chữ 'Hồn' bên cạnh.

(Đội ngũ) Nhất thoa yên vũ: Bia Trấn hồn?

(Đội ngũ) Mộ Nha: ừ.

Mộ Nha đem bia trấn hồn thu vào hành trang, lại phi nhanh về phía cửa ra vào phó bản, bên đó đang đứng sừng sững nửa còn lại của bia trấn hồn, quần chúng đều bị nửa bia đá đó thu hút, ngay cả Yêu nghiệt khán tiện cũng tạm thời buông tha nguyền rủa của mình.

Một đoàn người đi theo sau Mộ Nha tới cửa ra vào phó bản, Văn tử tuyệt sát lúc này mới nhớ ra, trước đây Tạ Phi cũng từng tới phụ bản này một lần, cũng lấy đi bia đá tàn khuyết đó. Chỉ có điều lần trước là do Tạ Phi dựa vào vận may vô địch của bản thân đào ra, còn lần này là bị Diệp lạc ô đề lắc ra.

(Đội ngũ) Văn tử tuyệt sát : Tôi nhớ ra rồi, tấm bia trấn hồn này sau khi hợp nhất, quỷ khí đến từ hoàng tuyền sẽ bị trấn áp thêm lần nữa, đào hoa viên khôi phục diện mạo như cũ.

(Đội ngũ) Thiên địa kiếp hồi: Tôi cũng nhớ ra nè, trên bài giới thiệu của nhà game về phó bản này, khu đào hoa nguyên này vốn là khu tiên cảnh, nhưng đáy của nó liên thông với cửa vào của hoàng tuyền, cho nên vẫn luôn có bia trấn hồn trấn áp. Không ngờ tới xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bia trấn hồn bị vỡ làm quỷ khí xâm chiếm nơi đây, cho nên Đào hoa nguyên mới bị chồn vùi dưới lòng đất, chỉ đợi người có duyên đến tìm ra nửa khuyết còn lại mới có thể tạm thời phục hồi diện mạo của Đào hoa nguyên.

(Đội ngũ) Nhất thoa yên vũ: Nhưng đến cùng cũng chỉ là một cái truyền thuyết mà thôi, những người tới đây đào bảo cơ hồ chưa từng có ai đào ra được nửa còn lại của tấm bia đá đó. Tôi nhớ hình như có người nói, nhiều năm trước có người đào ra được, nhưng không có ảnh chụp làm chứng cứ, không biết là thật hay giả. Dù sao khôi phục cũng chỉ là tạm thời, người chơi rời khỏi phó bản liền khôi phục bộ dáng vùng đất chết.

(Đội ngũ) Diệp lạc ô đề: Ha ha.

(Đội ngũ) Yêu nghiệt khán tiện: Diệp thần ngài lại nháo cái gì đó!

La Khanh chỉ cười không nói. Không cần Tạ Phi nói, anh ta cũng có thể đoán ra được người đào ra được bia đá năm đó là cậu. Ngoài cậu ra làm gì có ai có vận khí có thể sánh ngang với Phu nhân nhà anh cơ chứ. Huống hồ, nhìn hành động của Tạ Phi, rõ ràng mục đích cậu đến đây chính vì nửa miếng bia đá này.

Nhưng là cậu ấy trăm cay ngàn đắng khôi phục lại tiên cảnh để làm cái gì nhỉ? Tận hưởng phong cảnh sao?

(Đội ngũ) Diệp lạc ô đề: Phu nhân, cậu có thứ cần dùng tới ở phó bản này sao?

(Đội ngũ) Mộ Nha: Đúng vậy. Tôi lập tức khôi phục nguyên dạng của nó, tất cả nhìn cho kĩ ha.

Nói xong, Mộ Nha đi tới nửa tấm bia đá trước cửa ra vào phó bản, chọn sử dụng nửa còn lại trong túi hành trang, lại tưới Phục nguyên thủy chuẩn bị từ trước lên, lập tực bề mặt bia phát ra ánh sáng bạch sắc lung linh, khoảng ba giây sau, một khối bia đá hoàn chỉnh đã xuất hiện trước mặt mọi người. Bên trên là chữ: Bia Trấn hồn.

Ba chữ vừa lớn vừa đen như mực, lại giống màu huyết sắc lắng đọng, có chút dọa người. Mà trong lúc mọi người còn đang nghi ngờ khó hiểu tại sao phó bản không có biến hóa gì thì màu mực của ba chữ lớn kia bắt đầu thấm ra mực nước, giống như những giọt nước mắt, từng giọt từng giọt lướt trên bề mặt bia đá, thấm vào mặt đất.

Bia đá khóc than, nước mắt cùng máu đen dung nhập hoàng tuyền, nghịch chuyển luân hồi.

Tạ Phi cùng Văn tửu tuyệt sát đã thấy qua một lần, cho nên không cảm thấy kinh ngạc là bao. Những người khác thì ngạc nhiên không thôi, ngay cả Diệp lạc ô đề cũng bất giác chăm chú hẳn lên.

Các giọt mực càng chảy càng nhiều, đến khi toàn bộ bề mặt bia đá nhiễm một tầng màu đen, lấy Bia Trấn hồn làm trung tâm, kì tích xuất hiện rồi. Vạn vật bắt đầu phục sinh, mặt đất đen sậm dần khôi phục thảm cỏ xanh thẳm hoàn chỉnh. Cây khô đâm chồi ra lá non, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, hoa đào nở rộ. Tầm nhìn của mọi người cũng dần sáng lên, càng ngày càng sáng, đến khi khắp vùng trời đất đều thay đổi một diện mạo mới, trời xanh mấy trắng thêm lần nữa xuất hiện tại nơi đây.

Tiếng nước từ nơi xa truyền tới, một dòng nước trong vắt bắt nguồn từ Bia Trấn hồn dọc theo đường rãnh, uốn lượn thành dòng ôm trọn khu Đào hoa nguyên.

Cả quá trình, góc nhìn của tất cả mọi người đều bị cố định, chỉ có thể đứng im tại vị trí chờ đợi tất cả khôi phục lại như ban đầu, sau đó họ mới có quyền lợi tự do hoạt động.

(Đội ngũ) Thiên địa kiếp hồi: Hệ thống quá lừa đảo, một nơi đẹp như thế này cứ vậy bị cưỡng ép biến thành một vùng bi thảm ảm đạm. Có điều thiết kế đồ họa của Cổ Vực đúng là có lương tâm ha, không lãng phí thời gian chúng ta đến đây đào bảo lâu như thế.

(Đội ngũ) Yêu nghiệt khán tiện: Ách, rõ ràng là công lao của Thần phu đại nhân nhà này có được không?

(Đội ngũ) Diệp lạc ô đề: Cũng không nhìn xem là phu nhân nhà nào.

(Đội ngũ) Nhất thoa yên vũ:......

(Đội ngũ) Thiên địa kiếp hồi: Diệp lạc cậu có thể đừng đắc ý như vậy được không?

(Đội ngũ) Diệp lạc ô đề: Phu nhân nhà anh đây rất tốt, đó là sự thực. Phu nhân cậu đang làm cái gì?

Tạ Phi liếc mắt nhìn kênh đội ngũ một cái, tiếp tục động tác hái ngắt đơn điệu nhàm chán trong tay.

(Đội ngũ) Mộ Nha: Hái cánh hoa.

(Đội ngũ) Diệp lạc ô đề: Hái cánh hoa làm cái gì?

(Đội ngũ) Mộ Nha: Làm y phục mới cho anh.

Tạ Phi thế nhưng là một người không có chút tế bào lãng mạn nào, tất nhiên cũng sẽ không biết ba chữ 'tạo bất ngờ' là cái gì. Nhưng dù có như vậy, La Khanh chỉ cần nhìn thấy sáu chữ 'Làm y phục mới cho anh' cũng bất ngờ vui vẻ một trận. Cho nên nói... đêm nay bận rộn lâu như vậy, Tạ Phi là vì muốn hái cánh hoa làm y phục cho mình sao? Nghĩ tới đây, khuôn mặt La Khanh liền tràn đầy ý cười.

(Đội ngũ) Diệp lạc ô đề: Phu nhân, Tôi hái cùng cậu.

(Đội ngũ) Mộ Nha: Không cần, gần đủ rồi, cũng chỉ có ít tác dụng mà thôi.

(Đội ngũ) Diệp lạc ô đề: Vậy những tài liệu khác đâu? Cần tôi giúp đỡ không (mỉm cười)?

(Đội ngũ) Mộ Nha: Không cần, mấy ngày nay tôi đã thu thập đủ rồi.

(Đội ngũ) Diệp lạc ô đề: Mấy ngày trước cậu bận rộn không thèm quan tâ m đến tôi đều là vì đi thu thập tài liệu sao?

(Đội ngũ) Mộ Nha: ừ.

Tạ Phi không nghĩ nhiều, chuyện sao liền trả lời như thế. Dưới cái nhìn của cậu, La Khanh làm cho cậu nhiều đồ như vậy, cậu chỉ làm bộ y phục coi như quà đáp lễ. Nhưng cậu dĩ nhiên quên mất một chuyện, lúc này hai người đang nói chuyện trên kênh đội ngũ, vừa rồi mấy người kia bị phó bản giày vò cho chết đi sống lại, kết quả mới biết thì ra là Thần phu đại nhân vì làm quần áo cho phu quân nhà mình a... làm quần áo... hâm mộ đố kị hận a!

(Đội ngũ) Thiên địa kiếp hồi: (vịn tường quỳ đất)

(Đội ngũ) Nhất thoa yên vũ: (vịn tường quỳ đất)

(Đội ngũ) Văn tử tuyệt sát : (vịn tường quỳ đất)

(Đội ngũ) Yêu nghiệt khán tiện: (vịn tường quỳ đất)

Luận bàn cách khoe khoang ân ái một cách cao cấp khí chất nhất.

Lại nhìn qua Diệp lạc ô đề, tên chết tiệt đó đang điên cuống chạy đến bên cạnh Mộ Nha, từ đằng sau đem cậu ôm vào lòng.

(Đội ngũ) Diệp lạc ô đề: Phu nhân, đêm nay tôi thực hạnh phúc.

Mộ Nha bị cái ôm đột ngột của anh ta làm đơ người một hồi, động tác trên tay bất giác ngừng lại. Mà từ góc độ nhìn qua của bọn Thiên địa kiếp hồi, chỉ thấy hai người đó đang ôm ấp giữa rừng hoa đào thơ mộng, Bạch y Vũ sư cùng Thanh y Dược sư nhã nhặn thanh lịch, cảnh đẹp ngỡ lạc vào cõi tiên.

Mấy người lần lượt lắc đều kêu gào đau khổ, Núi vàng cứ vậy bị bàn tay đen kia bắt cóc mất rồi, đúng là bi kịch lớn của Cổ Vực mà. Thật không dám nhìn thẳng, không dám nhìn thẳng a, vẫn là nhanh chóng rút lui thôi.

Tạ Phi thất thần một lúc, dường như nhớ ra bên cạnh còn có người khác, nhưng vừa nhìn một cái, đội ngũ chỉ còn lại cậu với Diệp lạc ô đề. Hể oh?Những người khác đi đâu mất rồi? Tạ Phi nghi ngờ khó hiểu, thầm nghĩ chắc bọn họ không muốn làm bóng đèn ngàn oát nên sớm chạy mất dạng rồi, nghĩ xong lập tức cảm thấy xấu hổ.

(Đội ngũ) Mộ Nha: Anh tính ôm tới lúc nào?

(Đội ngũ) Diệp lạc ô đề: Ôm đến già.

Tạ Phi da mặt mỏng vừa nhìn thấy câu ôm đến già này liền không bình tĩnh nổi nữa. Cậu giống với những cặp đôi nam nữ yêu nhau ngoài kia, sẽ cảm thấy ngọt ngào, nhưng càng nhiều chính là......

(Đội ngũ) Mộ Nha: Những lời nói kiểu này về sau không được nói bừa.

(Đội ngũ) Diệp lạc ô đề: Phu nhân không thích sao?

Không phải không thích, nếu là Tạ Phi khi mới gặp Hạ Thanh Hà, sẽ vì câu nói này mà vui vẻ hết nửa ngày. Nhưng Tạ Phi của sau này càng thêm hiểu một câu nói, đó là câu nói trong cuốn tiểu thuyết nào đó đã từng viết: Đừng nói vĩnh cửu một cách nhẹ nhàng, chia xa mới thấy hoang tàn cô đơn.

Gặp được La Khanh, cậu cũng bắt đầu học được buông tay, lấy hết dũng khi tiến về phía trước. Chậm rãi đến gần anh, trung thực đối mặt với anh, học được cách tin tưởng. Nhưng có một số chuyện không phải một sớm một chiều có thể thay đổi.

(Đội ngũ) Mộ Nha: Ừm. Ngôn Tình Cổ Đại

La Khanh nhìn chữ 'ừm' Mộ Nha gửi qua lại trầm mặc hồi lâu. Anh là người có tính cách khá tùy ý, lời nói tình tứ đến miệng liền thốt ra, sẽ không suy ngẫm nhiều như vậy, mà vừa rồi anh thực sự cảm thấy rất vui rất hạnh phúc. Sự vui vẻ đó làm anh quên mất Tạ Phi đã từng trải qua những gì, tiếp nhận thêm một người nữa không dễ dàng như thế nào.

Anh không thể gặp cậu lúc cậu đơn thuần nhất, cũng không thể bên cạnh cậu lúc cậu đau khổ nhất, lúc anh gặp cậu cậu đã là viên đá bị mài dũa hết cạnh sắc nhọn, một Tạ Phi điềm tĩnh như nước, một Tạ Phi chỉ vì một câu 'tôi đau lòng' của anh mà lệ nóng ướt mi.

Có lẽ La Khanh vẫn không phát hiện ra rằng, thực ra Tạ Phi so với anh càng thêm cẩn thận càng thêm quý trọng phần tình cảm này.

Thấy Diệp lạc ô đề hồi lâu không trả lời, chỉ im lặng ôm cậu như cũ, Tạ Phi cho rằng anh đang mất hứng. Trái tim nôn nóng có điểm bất an, thầm nghĩ có phải bản thân phản ứng quá mãnh liệt rồi không, định nói gì đó phá vỡ tình trạng này lại thấy Diệp lạc ô đề bắt đầu nói chuyện lại.

(Đội ngũ) Diệp lạc ô đề: Được, mọi chuyện đều nghe theo phu nhân ~ chỉ là tôi nghe lời như thế, phu nhân có phải nên thưởng gì đó không nha (mỉm cười)?

Được rồi, tôi lại nghĩ nhiều rồi, tên này nào có cái gọi là mất hứng chứ.

(Đội ngũ) Mộ Nha: Không có.

(Đội ngũ) Diệp lạc ô đề: Nếu Phu nhân không có, vậy thì tôi thưởng cho cậu có được không?

(Đội ngũ) Mộ Nha: Đây là cái logic kiểu gì chứ?

(Đội ngũ) Diệp lạc ô đề: Phong cách logic nhà họ Diệp.

Cảm ơn anh đã thành thực nói cho tôi biết, tôi xin trả lời là tôi không thích. Tạ Phi lẩm nhẩm trong lòng, khóe miệng nhếch lên, chọn vào nút chụp ảnh màn hình.

(Đội ngũ) Mộ Nha: Vậy thưởng cái gì?

(Đội ngũ) Diệp lạc ô đề: Bí mật (mỉm cười), qua hai ngày nữa phu nhân sẽ biết. Cũng gần mười một giờ tối rồi, đã rất muộn, phu nhân nhanh đi ngủ đi. Ngày mai lúc thầy giáo đến lớp học nhìn thấy hai vành mắt đen sì của học sinh sẽ bị trừng phạt yoh ~

(Đội ngũ) Mộ Nha: Ách, tôi off.

Vốn dĩ Tạ Phi tính toán làm xong bộ y phục này mới đăng xuất, nhưng nếu La Khanh đã nói vậy, ngày mai làm cũng không muộn.

Một đêm không mộng mị, Tạ Phi ngủ một giấc ngon lành đến tự tỉnh. Chỉ là đến sáng sớm ngày tiếp theo, cậu bất giác kiểm tra xem hai mắt mình có bị quầng thâm hay không, kiểm tra xong mới bị dọa ngốc một lúc, ý thức được bản thân đang làm cái gì, cậu bất giác đỏ mặt, Tạ Phi mày đang làm cái gì đây chứ! Nghe lời đến thế à, có quầng thâm hay không thì đã làm sao? Lẽ nào anh ta thực sự có thể trừng phạt mày chắc?

Lại nói này kia sao có thể gọi là trừng phạt chứ? Chính là nhân cơ hội làm bừa thì có.

Tạ Phi thầm nghĩ, trong lúc vô ý lướt nhìn thấy hai bên má hồng hồng của mình trong gương, cả người cậu cứng ngắc mất một lúc lâu, sau đó cậu nhanh chóng chạy đi dùng nước lạnh rửa mặt, trái tim đập rộn rang trong lồ ng ngực.

Biểu cảm vừa rồi, giống hệt với cậu lúc mới biết yêu của thời cấp ba.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio