Đối mặt với đồ đệ bảo bối uy vũ khí thế ông chủ Ninh nhà mình, Trung nhị quân tiến nhập trạng thái quên mình, trực tiếp chiếm đoạt lấy máy tính, đem những người xung quanh đưa ra khỏi thế giới của cậu ta, tích cực dấn thân vào sự nhiệp vĩ đại tận lực lợi dụng thân phận sư phụ đem đồ đệ nhà mình dụ lên giường!
Mà Q của Trung nhị quân một lần nữa làm mới được nhận thức của Tạ Phi. Mới mấy ngày không gặp, Ninh Hàn như thế nào biến thành đồ đệ của Tô Lê rồi?
Người xung quanh thấy Tô Lê đánh chiếm đồ đệ nhà mình, mới đầu còn hứng thú bừng bừng, nhưng khi liềm sỉ của Trung nhị quân càng rớt càng nhiều, quần chúng vây xem chỉ có thể lắc đầu bất lực dần tản đi -- aishhh, Lại là một cao thủ đang giãy dụa chết đuối trong vũng nước nhà Nhược thủy. Thế giới này thực khủng khϊếp quá đi.
"Này này này cậu làm cái gì đó --" Trung nhị quân sống chết ôm lấy cái máy tính trước mặt, hai mắt mở to tròn nhìn vào người trước mặt.
"Này là máy tính của tôi a...." Máy tính quân đeo đôi kính mắt cười khổ không thôi, "Cậu mau buông tay ra."
"Ông chủ Ninh của tôi....." Tô Lê còn đang lưu luyến không rời đứng ngay bên cạnh máy tính, sau đó chỉ thấy Máy tính quân cực chẳng đã tàn nhẫn đem thẻ game của cậu ta rút ra, máy tính lập tức nhảy ra khung nhắc nhở của hệ thống: Nhân vật của ngài đã bị cưỡng chế đăng xuất.
"Cậu quá tàn nhẫn rồi!" Tô Lê trừng mắt nhìn Máy tính quân gắt gao ôm chặt máy tính của mình, cảnh giác lùi về sau hai bước, "Máy tính của tôi, cậu tính làm gì!"
Miệng nhỏ của Tô Lê lập tức trề xuống, đáng thương xoay đầu nhìn Tạ Phi, "Tạ Phi....."
Đừng có gọi tôi, gọi tôi cũng không có tác dụng!
Kê đản quân mặt than theo đường nhìn của Tô Lê nhìn về phía Tạ Phi, nhưng cũng không quá chú ý, chi giơ tay túm lấy cánh tay của Tô Lê, "Vừa rồi đồ đệ nhà cậu gϊếŧ người thay cậu, kết quả cậu đăng xuất rồi, cậu nghĩ rằng anh ta sẽ nghĩ như thế nào?"
Kê đản quân một lời vỗ tỉnh người trong mộng, cái miệng của Tô Lê lập tức biến thành hình quả trứng, lại lần nữa nhìn về phía Tạ Phi, "Tạ Phi làm sao giờ?! có khi nào ông chủ Ninh sẽ cảm thấy tui cao lãnh quá không!"
Sao cậu lại tìm tôi nữa rồi! tôi là nhà tư vấn tình cảm của cậu sao? Huống hồ cái từ cao lãnh đó không có quan hệ gì với cậu có được không.
Tạ Phi cạn lời, nghiêm nét mặt nói, "Đúng đó, cho nên lúc cậu tốt nhất nên tìm một cái máy tính, sau đó đi tìm anh ta đi."
"Tôi lập tức tìm!" Tô Lê nói gió chính là mưa, giơ ngón cái với Tạ Phi và Kê đản quân rồi vội vàng chạy đi. Máy tính quân rốt cuộc được giải hoát, cảm kích nhìn Kê đản quân một cái, ôm chặt máy tính chạy biến.
Phòng học trong nháy mắt một mảng an tĩnh, chỉ còn lại mỗi Tạ Phi với Kê đản quân cùng với cậu em rể tương lai bồn chồn không yên của cậu ta.
Tạ Phi hướng về phía Kê đản quân gật gật đầu, trong lòng rối rắm không biết có nên nói cho cậu ta biết mình là Mộ Nha hay không, thì thấy Kê đản quân nói: "Lý Bách."
Lý Bách? Tạ Phi ngẩn người, tiếp theo liền nghĩ ra là cậu ta đang tự giới thiệu, lại gật đầu lễ phép trả lời: "Tạ Phi."
"Bạn học của Trung nhị? Nhìn cậu không quá giống học sinh."
"Trở về học lại." Bạn học cậu tra hộ khẩu sao?
"À, tôi là tới du lịch." Bạn học Lý Bách không chỉ tra hộ khẩu người khác, còn báo cáo lai lịch của mình. Bởi vậy có thể suy đoán được đầu đuôi câu chuyện. Bạn học Lý Bách đến đây du lịch, nghĩ tới em gái mình học ở trường đại học gần đây vậy nên đến thăm nom một hồi, cũng bắt được một thằng em rể tương lai luôn -- đối với thằng em rể tương lại này không quá vừa ý. "Chuyện trong nhà để cậu chê cười rồi."
"Không sao, cậu bận rộn trước đi." Bạn học Lý Bách khuôn mặt chính đáng, thực ra chính là mang bộ mặt không cảm xúc xử lý việc trong nhà, người ngoài là Tạ Phi cũng thuận thế rời đi. Nhưng mới đi được vài bước, mới nghĩ ra rốt cuộc có nên nói ra chuyện mình là Mộ Nha hay không. Hiện tại xem ra vẫn là không nên tới làm phiền hai người kia thì hơn.
Hiện tại cũng không biết rõ hướng đi của Tô Lê, Tạ Phi lắc đầu hết nói nổi, không cần suy nghĩ trực tiếp đi về khu vực để xe. Nhưng đi được nửa đường mới nghĩ ra hôm nay là do La Khanh lái xe đưa mình tới trường, bản thân không có lái xe tới, vậy nên chỉ có thể quay trở lại, đi về phía cổng lớn chuẩn bị ngồi xe buýt trở về.
Chỉ là cậu rời khỏi cổng trường chưa tơi mười bước, bỗng có một bạn học nữ đỏ hồng mặt bị đẩy đến trước mặt cậu. Đúng vậy, là bị đẩy qua, phía sau là mấy cô bạn tươi cười hứng thú, hiển nhiên chính là ngọn nguồn của tội ác.
"Xin.. xin chào, tôi là Lý Song Song sinh viên năm hai khoa Ngoại Ngữ, tôi để ý tới bạn đã lâu, có thể xin số điện thoại của bạn sao?" Nữ sinh bắt đầu khẩn trương, nhưng hít sâu một cái lấy lại bình tĩnh, hiển nhiên tính cách cũng khá phóng khoáng.
Tạ Phi ngẩn người một hồi, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại, cậu này là được tỏ tình nha. Trước đó khi còn học cấp ba, Tạ Phi cũng thường xuyên được tỏ tình, đúng, thường xuyên. Vốn tướng mạo cậu rất khá, trắng trẻo sạch sẽ, thành tích học tập lại tốt, đối đãi với người khác cũng nhiệt tình thân thiện, làm cho người ta cảm thấy thoải mái vui vẻ, là một người được thầy yêu trò mến, gia cảnh lại thuộc loại khá, đúng kiểu nam nhân ưu tú trong truyền thuyết.
Đúng kiểu hấp dẫn ánh nhìn của bạn khác giới, Tạ Phi thuộc dạng dễ làm quen, nhưng là chuyện hỏi số điện thoại như thế này biết làm sao giờ? Trước giờ chưa từng có ai hỏi Tạ Phi xin số điện thoại cả. Nga, đúng rồi, Tạ Phi nghĩ ra, trước đó có người hỏi qua vấn đề này, sau đó cậu vô cùng thành thật trả lời người đó: Xin lỗi tôi không có điện thoại.
Hiện tại biết làm sao? Tạ Phi không muốn nói dối cậu không có điện thoại.
"Xin lỗi, cậu ấy là hoa đã có chủ rồi." Tạ Phi còn đang ngẫm nghĩ xem nên trả lời ra sao, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng. Xoay đầu qua nhìn thì ra chính là La Khanh.
Vừa rồi La Khanh lái xe tới đón phu nhân thân ái nhà mình, anh đợi ở ngoài cổng trường thực là lâu, thật không dễ dàng mới nhìn thân ảnh phu nhân đi ra, lại thấy có người ngăn cản đứng trước mặt Tạ Phi, đang xin! số! điện! thoại! Vậy nên mang theo nụ cười xán lạn đặc hiệu La đại nhân đi tới.
Lý Song Song hiển nhiên bị nụ cười của La Khanh làm thần hồn điên đảo, nhưng rất nhanh, trái tim ngưỡng mộ Tạ Phi của cô nhanh chóng kéo hồn cô nàng trở lại, ngượng ngùng sờ sau đầu mình, nói với Tạ Phi: "Cậu cậu có bạn gái rồi sao?"
Nghe vậy, Tạ Phi nhìn La Khanh một cái, này... có thể tính là bạn "gái" đi? Tạ Phi nghĩ vậy, lòng bàn tay lại bị La Khanh ác ý bấm nhẹ mấy cái, ý tứ cảnh cáo rõ ràng. Lại nhìn khuôn mặt anh ta, ý cười vẫn nhã nhặn tự tin như cũ.
Cười cười cười, cười em gái anh ý.
Cũng may, em gái trước mặt không chú ý tới bàn tay của hai người họ, còn đang trầm ngâm chìm đắm trong chuyện bạn gái của Tạ Phi không có cách nào thoát ra.
"Xin lỗi, tôi có người yêu rồi." Đứng trước mặt La Khanh, Tạ Phi có hơi thẹn thùng, nhưng La đại nhân hiển nhiên rất thỏa mãn, cho nên hủy bỏ ý nghĩ đem Tạ Phi vác đi.
Tạ Phi đã nói đến vậy rồi, Lý Song Song cười nói một tiếng làm phiền rồi liền chạy đi. Mấy cô bạn thấy vậy nhanh chóng đuổi theo. Chỉ là ánh mắt trước khi mấy người đó rời đi ném qua làm Tạ Phi có cảm giác là lạ khó hiểu.
"Phu nhân, chúng ta đi thôi, xét thấy biểu hiện tốt đẹp vừa rồi của em, tôi dẫn em đi ăn một bữa thật ngon." La Khanh không quá để ý cười nói.
"Sao anh lại tới rồi?"
"Vi phu tới làm trâu làm ngựa nha." La Khanh khoanh tay nói như đúng rồi.
Tạ Phi liếc trắng mắt nhìn anh ta một cái, nói như thể cậu là kẻ ức hϊếp dân lành yếu đuối không bằng ý. Nhưng nói như thế nào, La Khanh cũng đã đem được phu nhân nhà mình mời lên xe, đồng thời lấy lí do bản thân nghề nghiệp tự do, thời gian cũng có thể tự chủ là nguyên nhân chính, dùng một số chuyên mục cho tạp trí của bọn họ làm nguyên nhân phụ, bám riết lấy Tạ Phi ở công ty cả nửa ngày trời.
Cùng với anh ta còn có Hà Thấm.
Hai vị này gặp mặt, vừa gom vào một chỗ liền có lại cảm giác trí lớn gặp nhau. Hoàn toàn không nhắc tới chuyện Hà Thấm trước đây từng yêu thích La Khanh, đúng tiêu chuẩn là hai người nhàn hạ nhất công ty, không chút cản trở tổ hợp thành nhóm tìm kiếm đồng minh công thụ trong nhà. Nhàn rỗi tới phát mốc, bắt đầu dò xét nhân vật khả nghi trong Huyền Hải.
"Tôi thấy cái cậu trợ lý nhỏ kia có chút vấn đề." Thời gian nghỉ ngơi Hà Thấm cầm quyển tạp trí trên tay, ngồi ngay ngắn bên sofa, xuyên qua cánh cửa thủy tinh dùng ánh mắt cùng bộ dáng nữ vương đánh giá Đái Thư đang đi qua đi lại bên ngoài, "Cái khuôn mặt non nớt em trai nhỏ kia phù hợp với Tạ Phi, chính là kiểu đại thúc công chính thái thụ."
"Cô hình như rất có nghiên cứu về phương diện này nhỉ." La Khanh mỉm cười.
"Tất nhiên, tôi đã từng tỉ mỉ nghiên cứu qua. Nhân đây cũng phải nói tôi thích kiểu cường cường, không thích kiểu nhược thụ." Hà Thấm nói xong híp mắt nhìn La Khanh một cái, bổ xung một câu: "Anh cũng coi như miên cưỡng thông qua đi."
Được thôi, Phong Hạc cô nương vẫn luôn uy vũ bá khí như vậy, La Khanh cũng không tính toán chi li làm gì. Lại nhìn Ngôn Nguyệt Bạch đang tươi cười nói chuyện với cấp dưới nói: "Xem ra tổng biên tập Ngôn rất được người thích nha, không lo lắng à?"
"Không cần lo lắng, anh ấy chỉ thích tôi." giọng nói không chút gợn sóng của Hà Thấm phát ra.
"Tôi cũng không cần lo." La Khanh nói.
Bởi vậy hai người nhìn nhau cười.
Ngôn Nguyệt Bạch ơi mau qua nhìn đi, có người còn tự luyến hơn cậu nè! khiêu chiến với cực hạn của nhân loại a! Tạ Phi đi qua đúng lúc nghe được cuộc nói chuyện của hai người kia, trong lòng cậu nhất thời trăm ngàn con cừu nhỏ điên cuồng chạy qua. Ai đến đem hai đứa này ném ra ngoài dùm cái được không? Tôi phát thêm cho người đó một tháng tiền lương.
Bởi vậy nguyên bản Tạ Phi tính tiến vào chào hỏi hai người một câu liền tăng nhanh cước bộ rời khỏi nơi đây, nơi điên cuồng bệnh hoạn này.
"Vợ anh chạy rồi." Hà Thấm nhìn bóng lưng của Tạ Phi nói.
"Không sao, em ấy xấu hổ ý mà."
"......" Hà Thấm trầm mặc một hồi, "Hai người tính bao giờ thì kết hôn, trong game."
"Đợi vài hôm nữa đi, mấy ngày nay người bang Nhược thủy sẽ đến thành phố B, cô cũng có quen biết, đến lúc đó có thể đi gặp mặt."
"Ai?"
"Cúc phân thiên hạ, Văn tử tuyệt sát, có lẽ còn có thêm một vài người khác."
Nghe vậy, Ánh mắt Hà Thấm sáng lòe lòe, "Vậy được nha, ngày khác chúng ta cùng đi ăn bữa cơm. Thuận tiện bàn chuyện hôn sự của hai người luôn."
............
Rốt cuộc tới thời gian tan ca, Tạ Phi cùng Ngôn Nguyệt Bạch đi lĩnh người nhà mình về. Tạ Phi hôm nay tính toán trở về nhà mình, đang nghĩ không biết La Khanh có phản đối hay không, La Khanh lại như có chuẩn bị sẵn từ trước, mang theo quần áo để thay đi theo Tạ Phi về nhà.
Anh ta nói đây là có qua có lại, Tạ Phi nói đó gọi là đăng đường nhập thất.
Mà La đại nhân dường như có ý định ở lại lâu dài trở thành chủ hộ, liền dùng ánh mắt trung khuyển như muốn nói "Đừng bỏ rơi anh, anh có thể nấu cơm giặt đồ" để nhìn Tạ Phi. Nhưng thực tế thì anh ta cùng với hai chữ trung khuyển không có liên quan gì với nhau có được không.
Ăn cơm tối xong, bởi vì cơm là do La Khanh nấu, vậy Tạ Phi cũng chuẩn bị đi thu dọn rửa bát, là ai đem cái tạp dề loại mới này ra bắt cậu phải đổi vào? còn là loại theo cặp với cái của La Khanh nữa chữ a, ngay cả tạp dề cũng sản xuất theo đôi theo cặp rồi hả?
Còn có lúc rửa bát đừng có động tay động chân có được không?!
Tạ Phi vừa giận vừa phiền, cuối cùng dứt khoát kéo La Khanh ném ra sofa, đen mặt đối diện anh ta dăn dạy, "Về sau không được phép động chút là đi quấy rối em. Không được tùy tiện hôn em mọi lúc mọi nơi. Không được phép nói mấy lời buồn nôn ghê tởm đó nữa."
"Phu nhân, em xác định ba điều kiện mình vừa nói không phải cùng một chuyện sao?"
Chơi với Tô Lê lâu ngày, IQ của bản thân cũng bị giảm xuống rồi sao? Tạ Phi bỗng cảm thấy bi ai sâu sắc, lại nghiêm túc mà nói: "Nói chung mọi chuyện chính là như thế, nếu anh không tuân thủ em liền đá anh ra ngoài."
"Được thôi, nếu phu nhân đã nói vậy, anh liền miễn cưỡng đáp ứng vậy." La Khanh thở dài một tiếng, ánh mắt đau thương nhìn Tạ Phi làm cậu cảm giác muốn dựng tóc gáy, sau đó nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Thời gian cũng không còn sớm nữa, em cũng mệt nhọc nguyên một ngày rồi, mau đi tắm rửa đi."
Ừm... sao anh ta bông dưng nghe lời đến vậy nhỉ? cứ vậy liền đáp ứng rồi? Tạ Phi nhìn La Khanh, ánh mắt nửa tin nửa ngờ ừ một tiếng, đúng lúc muốn đưng dậy xoay người lên lầu, lại thấy khóe miệng La Khanh kéo lên thành nụ cười gian trá, nghiêng người đem Tạ Phi ôm lấy, bước như bay chạy lên lầu.
"Anh.. anh buông em xuống!" Tạ Phi vừa sợ hãi vừa tức giận lại thẹn thùng, ôm kiểu công chúa lại là kiểu bế bổng lên này, "Anh không phải vừa đáp ứng em rồi sao!?"
"Anh đáp ứng em rồi mà," La Khanh cúi đầu nói, đôi mắt như hai viên thủy tinh, "phu nhân em chỉ nói không được tùy tiện quấy rối em, anh đây là chính đáng nghiêm túc chiếm tiện nghi của em mà, sao có thể giống nhau cơ chứ.?"
Vậy để cậu đây đâm đầu vào đậu phụ mà chết đi, Tạ Phi nghĩ.
Người dịch: Hana_Nguyen