Tạ Phi vẫn luôn cảm thấy nguyên nhân khiến La Khanh đắc thủ là vì anh ta khỏe hơn cậu, nói cách khác chính là cậu đánh không lại anh ta. Cho nên Tạ Phi bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ tới chuyện báo danh vào một lớp dạy võ thuật nào đó, để về sau cậu chỉ cần một chiêu cầm nã thủ liền có thể chế trụ được anh rồi.
Thế nhưng cậu vừa nghĩ tới bối cảnh ba đời tòng quân nhà La Khanh, dù cho về sau này La Khanh không được cho phép đi tòng quân thì anh cũng từng được huấn luyện qua nhỉ, bình thường sức mạnh của anh đều đã lớn như vậy rồi, thể lực cũng tốt nữa, chờ đã, ngừng lại, mau ngừng lại nào. Tạ Phi nhòm lại cái thân gà tre đơn bạc của bản thân mình, cậu vô cùng lý trí lựa chọn buông bỏ cái suy nghĩ vừa mới bén rễ đó ngay lập tức.
Kết quả đêm đó Tạ Phi ôm ra một đống chăn mền mới, xếp chồng bên cạnh La Khanh, lại dùng đống chăn gối cũ cuốn chặt lấy người mình, dám đυ.ng vô anh đây á, đυ.ng vô anh đây liền chặt tay mi! Còn về chuyện tại sao ngày hôm sau khi tỉnh dậy bản thân lại đang rúc trong lòng La Khanh thì cậu không sao biết được.
Nói chung là mở đầu cho cuộc sống ở cùng nhà vừa vui vẻ vừa ngại ngùng của cả hai.
Buổi sáng của ba ngày sau đó, hai chị em Dương Lâm và Dương Sương đã cất bước tới thành phố B, vậy nên Tạ Phi tới bến xe đón hai người họ. Hôm nay La Khanh không đi cùng cậu được, bởi vì một quyển sách mới đang chuẩn bị xuất bản của anh bị biên tập liên hoàn call đòi mạng, một khóc hai nháo ba đòi thắt cổ tự tử rốt cuộc cũng gọi được người đi.
Từ lúc Dương Sương biết được Tạ Phi cùng Diệp lạc ô đề đã từng gặp mặt cũng như chính thức ở bên nhau liền nôn nóng muốn gặp mặt cái tên đại thần Diệp lạc chết tiệt kia một lần. Cho nên khi thấy Diệp lạc ô đề không tới, Dương Sương cũng cảm thấy có chút tiếc nuối. Có điều, lần đầu gặp gỡ bạn thân thì không nên nói tới chuyện tiếc nuối gì đó, Dương Sương hứng trí bừng bừng, từ sau khi thấy Tạ Phi thì cái miệng bà cô nhỏ chưa từng dừng lại. Còn vị em trai mặt than lãnh cảm của cô từ đầu đến cuối đều rất ít khi tạo ra chút cảm giác tồn tại, cậu ta lâu lâu mới trao đổi ánh mắt với Tạ Phi một cái, đại khái như muốn nói -- Chị gái tôi chính là như vậy, cậu đừng để ý.
Đoàn sáu người trước đây chưa từng chính thức gặp mặt ngoài game, chỉ từng gửi ảnh chụp làm quen lẫn nhau. Đến hôm nay đã qua nhiều năm như vậy, những thiếu nam thiếu nữ trong ảnh ngày đó đều đã trưởng thành thành thục hơn nhiều, tình hữu nghị giữa họ lại chưa từng biến chất, giống như rượu để lâu năm, sẽ không bị biến chất vì thời gian. Cho nên bất kể là Dương Sương lắm lời hay Dương Lâm lãnh đạm đối với Tạ Phi mà nói đều rất ấm áp.
Vốn hôm nay An Hiểu Vũ cũng định tới đón người, nhưng bởi vì bận rộn chuẩn bị hôn lễ cho nên chỉ có Tạ Phi đến đón. Dù sao hôn lễ là vào ngày kia, Tạ Phi có thể dẫn hai người họ đi thăm quan đây đó. Nhưng có thể nói Tạ Phi hiển nhiên không phải là một hướng dẫn viên du lịch đạt tiêu chuẩn, cậu vốn cũng không phải người thành phố B, sau khi chạy tới đây mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp, cũng không ra ngoài du lịch chơi đùa được bao nhiêu chỗ... giờ này cậu chỉ có thể mặt đối mặt với tấm bản đồ du lịch mà cười khổ.
Cũng may có Phong Hạc cô nương uy vũ bá khí kịp thời tới cứu giúp cậu. Hà Thấm vừa xuất hiện, địa điểm vui chơi nhanh chóng được định ra, cô nàng đi trước dẫn đoàn, dẫn bọn họ đi khắp phố lớn ngõ nhỏ, đi ăn mỹ thực khắp hướng. Thực ra thì Yêu nghiệt khán tiện cũng muốn tới, nhưng thành phố cậu ta đang ở cách đây quá xa, huống hồ gần đây cậu ta còn phải thi cử các kiểu, vậy nên trực tiếp bị Dương Lâm bác bỏ không cho đi.
Tạ Phi vừa phải đi học lại vừa phải đi làm nên không thể rời đi quá lâu, vậy nên cậu nói với Ngôn Nguyệt Bạch đoạn thời gian này hai người luân phiên phòng thủ. Buổi sáng Tạ Phi đến làm, buổi chiều Ngôn Nguyệt Bạch tới thay ca, đến tối mọi người tập trung cùng đi ăn. Ừm, còn về Diệp lạc ô đề cùng Tô Lê. Tô Trung nhị quân đến giờ này vẫn không biết Tạ Phi là Mộ Nha và La Khanh là Diệp lạc ô đề, bây giờ mà vẫn còn dấu giếm cậu ta thì có vẻ không được tốt cho lắm nhỉ.
Còn có bạn học mặt than Lý Bách giống Dương Lâm kia nữa... Hiện tại căn bản không biết cậu ta đã du lịch đến địa phương nào rồi, chỉ có thể tạm thời bỏ qua. Thực ra dù có liên hệ được, nếu nói Cúc phân thiên hạ cũng ở đây, bạn học Lý Bách có mua vé tàu trốn ngay trong đêm hay không cũng là vấn đề khó nói.
Bởi vậy, Tạ Phi gọi điện thoại cho Tô Lê.
"Alo, Tô Lê hả, buổi tối ra ngoài ăn bữa cơm đi."
Lần đầu tiên nhận được điện thoại của Tạ Phi làm Tô Lê được sủng ái mà cảm thấy sợ hãi, nhưng giọng nói lại có chút khó xử, "Nhưng buổi tối tôi muốn tới chỗ ông chủ Ninh, người bên nhà hát kịch nói tối nay anh ấy có tới nha!"
"Cậu có thể mang anh ta cùng đến đây," Tạ Phi nghĩ một cái nói, "Nói là La Khanh cũng tới."
Trung Nhị à, tôi chỉ có thể giúp cậu tới đây thôi.
"Thật hả?! vậy quá tốt rồi! Tôi lập tức tới ngồi chồm hỗm ở cửa đợi ảnh!" Tô Lê nhanh nhẹn cắt đứt cuộc gọi, chạy đi ngồi đợi cửa rồi.
Tạ Phi nghe thấy âm thanh báo bận từ điện thoại phát ra thầm nghĩ: Ninh Hàn này, tôi tuyệt đối không phải cố tình muốn chống đối với anh đâu nhé, tất cả đều là lỗi của La Khanh.
Cơm tối là do La Khanh chủ trì, nguyên nhân thì do bà cô Cúc hoa gào thét một cậu "Diệp lạc mi cái tên đại thần chết dẫm, nếu mi không thể lên được phòng khách xuống được phòng bếp, dựa vào cái gì tới lấy Tiểu ô nha nhà tụi này chứ", cùng với sự tán đồng của những người khác, La đại nhân hết cách chỉ có thể tự mình ra tay, địa điểm tổ chức buổi tiệc là ở căn biệt thự nhà La Khanh.
Đại thần vừa ra tay liền khác biệt có được không!
Dương Sương đập cửa lớn nhà La Khanh liên tục gào thét vài tiếng "lụn bại", đối với La đại nhân dám sống cuộc sống hưởng thụ như vậy cảm thấy thực đáng khinh bỉ. Tại sao nhà các người có bể bơi, còn có hoa viên nhỏ! tại sao mấy cái thiết bị dã ngoại rồi thì dụng cụ nướng cũng đều có! tại sao nhà mi còn có hẳn một gian làm phòng giải trí, tại sao ngay cả cờ skippity và cờ top bright đều có đủ!!!
La Khanh đối với chuyện này chỉ có thể nhún vai bày tỏ hết cách, sau đó chỉ thấy Dương Sương lấy bàn cờ top bright ra, gào thét đòi đại chiến ba trắm hiệp với anh ta. Đáng tiếc đại thần không dễ thỏa hiệp đến thế, dùng một câu "Tôi đi đánh cờ, ai trong số các người đi nấu cơm" gϊếŧ trở về.
Nói ra thì trước đây Dương Sương đã từng gặp qua La Khanh, bởi vì nghề nghiệp của Dương Sương cũng là tổng biên tập, hai người từng gặp mặt trong một lần hoạt động của giới xuất bản, cũng chỉ từng có duyên gặp mặt một lần. Theo lời cô kể, nếu sớm biết tên giả bộ đẹp trai lạnh lùng trên đài kia là Diệp lạc đại thần chết dẫm, cô tuyệt đối sẽ xông lên đạp một cước vô mông anh ta.
Đến khoảng năm giờ rưỡi, Tạ Phi từ công ty trở lại, người ra mở cửa là La Khanh còn đang mặc tạp dề, học bộ dáng quản gia trong nhà mở miệng nói: "Phu nhân mời ~"
Một tiếng phu nhân vừa phát ra, Tạ Phi còn chưa kịp phản ứng, những người khác giống như mèo ngửi được mùi cá lập tức sáp lại gần. Đặc biệt là Dương Sương, cô nàng dùng ánh mắt sâu xa mang theo sự trêu ngươi nhìn về phía Tạ Phi, "Tiểu ô nha, cậu ngoan ngoãn nói cho chị đây biết đây không phải lần đầu tiên cậu tới chỗ này đi? Cậu ở đây với La Khanh làm những gì hả? Óa ha ha ha nhanh nói rõ ràng! không được giả đò cho qua, chị đây đều thấy hết rồi!"
Này là cái gì với cái gì a? cô nhìn thấy cái gì rồi chứ... Tạ Phi bỗng cảm thấy trên đầu một đoàn vạch đen thẳng tắp, còn có, cái điệu cười "óa ha ha ha ha" này thực sự có thể cười ra thành tiếng a!
Tạ Phi nghiêng đầu qua nhìn La Khanh, lại thấy La Khanh cũng chỉ có thể bất lực tiếp nhận cặp tài liệu trong tay cậu, nói, "Bữa trước ở Đào hoa nguyên không phải nói có quà muốn đưa cho em sao? Mấy hôm trước bị ông ngoại gọi tới bên đó nên chưa kịp đưa cho em, anh để trong phòng, bị cô nàng nhìn thấy rồi,"
Nghe vậy Tạ Phi lập tức cảm thấy ngượng ngùng bối rối, nhìn biểu cảm của bọn Dương Sương càng thêm đỏ hồng cả mặt. La Khanh anh nói để đâu không để nhất quyết để ở chỗ đập vào mắt người ta như vậy làm gì cơ chứ? đều bị nhìn thấy hết rồi, tuyệt đối không nên là cái gì... hay loại đồ vật không dám gặp người này nọ đi nha.
Sự thật chứng minh Tạ Phi nghĩ sai rồi, Dương Sương cùng đoàn người kia nhất quyết đòi hộ tống Tạ Phi lên lầu, nhất định cho Tạ Phi tận mắt nhìn thấy món quà của La Khanh, Tạ Phi không trốn được chỉ có thể căng da đầu đi lên, chỉ đáng thương cho La đại nhân, lại bị phu nhân nhà mình trừng một cái rõ thảm.
Đi tới lầu hai chỉ mất có mấy chục bước, trong đầu Tạ Phi lại như đang khởi động cái động cơ công suất nhỏ, tưởng tượng ra vô số món quà mà La Khanh có thể tặng. Đến khi cậu mở cánh cửa phòng ngủ ra, nhìn thấy trên giường là một quyển album ảnh cực đại thì tưởng tượng mới dừng lại.
Cầm cuốn album ảnh lên, mở ra từng trang từng trang một, là những tấm ảnh ghi lại từng chút từng chi tiết từ khi Diệp lạc ô đề và Mộ Nha gặp nhau -- có bức ảnh lần đầu tiên gặp mặt trên núi Côn Lôn, cũng có hình ảnh cùng nhau cưỡi chim Bỉ Dực trên bầu trời Cổ Vực, có hình ảnh cách một con đường cầu hôn, còn có hình ảnh ôm nhau dưới rừng đào ngày đó, mà mỗi một trang đều có dòng chữ do đích thân La Khanh viết, từng câu từng chữ nồng đậm tình cảm giống như muốn thoát khỏi xiềng xích của trang giấy xông tới.
Càng nhìn trái tim Tạ Phi đập càng nhanh, đến khi lật đến trang cuối cùng, máu lập tức dồn lên mặt, khuôn mặt cậu đỏ thấu -- khó trách bọn Dương Sương muốn mình tự đi lên nhìn, La Khanh anh chụp trộm từ lúc nào vậy!
Trên bức ảnh đó, Tạ Phi gối lên đùi người nào đó, hai chân hơi co lại, yên tĩnh ngủ trên thảm, mặt mày an tường, trẻ trung tươi sáng. Nhìn góc độ chụp này, còn phần đùi kia không cần nói cũng biết là của La Khanh! lại nhìn quyển sách rơi sát bên cạnh Tạ Phi, còn những tách trà và điểm tâm kia nữa, chính là cái hôm cậu bị La Khanh ăn sạch sành sanh đó mà!
Nghe thấy tiếng cười trộm từ phía sau vọng lại, Tạ Phi thật muốn tìm cái hố để nhảy xuống a!
Mà tâm trạng Dương Sương lúc này đúng kiểu như: Mau nhìn Tiểu ô nha đỏ mặt, đỏ mặt rồi! đỏ tới thật là tiên diễm non mềm, tên cầm thú La Khanh kia đều là do mi tạo nghiệt a!
"Được rồi, các người đi ra trước đi, bọn tôi cần nói chuyện riêng một chút." Đúng lúc này, La Khanh nhanh chóng kéo một Tạ Phi đã toàn thân cương cứng, trên mặt bắt đầu bốc khí đen vào lиg ngực cười nói: "Một đám đứng đó làm bóng đèn còn chưa đủ sao?"
"Vậy hai người nói, bọn này xuống dưới xem Trung nhị đã tới chưa." Hà Thấm lập tức đáp lời, dẫn đầu đoàn người rời đi. Mà Dương Lâm và Dương Sương cũng mang theo ý cười lối gót theo sau, Ngôn Nguyệt Bạch đi cuối còn cẩn thận giúp họ đóng cửa lại, còn không quên gào lại một câu: "Không cần vội, cứ từ từ mà nói, chúng tôi ở dưới lầu cái gì cũng không nghe thấy hết á!"
Không nghe thấy cái em gái mi á! Ngôn Nguyệt Bạch từ hôm nay trở đi tôi tuyệt giao với cậu, cậu nhớ đấy!
Tạ Phi tức giận thầm nghĩ quất chết thằng bạn ngu ngốc nhà mình trăm ngàn lần, sau đó chỉ có thể lại quay về trừng La Khanh, "Anh chụp trộm từ lúc nào?"
"Lúc phu nhân ngủ đó, thực quá đáng yêu, anh nhịn không được muốn chụp lại nha." La Khanh ôm vai Tạ Phi dỗ dành nói.
"Ngoài tấm này ra có còn nữa không?" Tạ Phi tuyệt đối không dễ dàng lừa gạt cho qua, híp mắt lập tức bắt được trọng điểm.
"Hết rồi, một tấm là đủ." La Khanh nói: "Em vẫn luôn ở bên cạnh anh, anh cũng chẳng cần nhìn ảnh nhớ người làm chi?"
"Thật?" Tạ Phi cao giọng hỏi.
"Thật sự. Phu nhân sao em có thể không tin tưởng anh chứ, anh thực đau lòng quá đi." Cánh tay La Khanh thuận thể trượt xuống ôm lấy eo Tạ Phi, dùng trán chạm trán với cậu, "Nha, nhiệt độ trên trán phu nhân thực nóng nha, này là bị sốt rồi hả? hay là... nhìn thấy quyển album ảnh anh làm quá cảm động, mặt cũng đỏ lên rồi?"
Nhìn bộ dáng cười xấu xa của La Khanh, Tạ Phi tức tới ngứa răng, "Sáp lại gần như vậy anh không thấy nóng hả? mau buông ra."
"Không buông." La đại nhân bắt đầu mở chế độ vô lại, bàn tay rờ rẫm quanh vùng da cổ Tạ Phi, "Phu nhân hôn anh một cái anh liền buông."
Tạ Phi giằng có một hồi không thoát ra được. Cho nên nói đều do lỗi của việc đánh không lại mà!
Cũng lúc này, bên ngoài cửa.
Một cái, hai cái, ba cái, bốn cái thây xếp chồng lên nhau áp sát cánh cửa đang nghe trộm, không ngừng dùng chủ nghĩa nhân đạo tiến hành khiển trách La đại nhân.
Cúc hoa cúc hoa: Sao yên tĩnh vậy, La Khanh có phải là nam nhân không a, thực là cầm thú cũng không bằng.
Tránh cho người bên trong phòng phát hiện, mấy vị này còn dùng điện thoại đăng nhập QQ lập một nhóm dùng để thảo luận riêng, bởi vậy mỗi người đều trong trạng thái vừa rình mò nghe trộm vừa điên cuồng bấm chữ trên điện thoại, bận tới quên cả trời đất.
Con muỗi chết ngàn vạn lần: Chị, liêm sỉ của chị rớt sạch rồi, mau quét đi.
Tiểu Nguyệt Bạch: Thân ái em thấy sao?
Gọi ta nữ vương đại nhân: Bá vương ngạnh thượng cung, ngoài cái này ra không còn gì khác.
Người dịch: Hana_Nguyen