"Tạ Phi, tôi tới rồi --" Khi bốn người đang rớt sạch liêm sỉ đứng nghe lén thì dưới lầu truyền tới giọng hét rung trời, đám người này nhanh chóng chuyển rời trận địa, bám vào lan can lầu hai nhòm xuống dưới.
Nhìn cái bộ dáng cười ngu ngốc kia, đây chắc chắn là Trung nhị bất thị bệnh! người đàn ông đi phía sau kia là ai? Người nhà sao?
Tô Lê thấy một đám người từ lầu hai ló đầu ngó ra liền bị dọa một trận, không phải Tạ Phi kêu cậu qua đây sao? Một đám không ai là quen mặt hết cả? Xoay qua nhìn Ninh Hàn, thấy anh ta điềm nhiên lãnh đạm tỏ vẻ tôi cũng không quen đám người đó, Tô Lê vò vò tóc, thực không còn cách nào khác chỉ có thể lại gào lên: "Tạ Phi cậu có ở đây không --"
Bốn vị trên lầu thực cạn lời, lần lượt đỡ trán, sau đó Ngôn Nguyệt Bạch bị phái xuống giao lưu tình cảm với Trung nhị quân, những người khác vẫn nhất quyết không chịu buông tha sự nghiệp nghe lén.
"Trung nhị ha, chào cậu, Tôi là Tiểu Nguyệt Bạch." Ngôn Nguyệt Bạch phóng xuất kĩ năng nụ cười tuyệt sát mỹ nam tử của mình nói: "Ba người còn lại trên lầu kia là Cúc hoa, Văn tử cùng với Phong hạc."
A! hể? hể? Tô Lê nghiêng đầu, ánh mắt trừng lớn. Vô số dấu hỏi chấm nhảy ra trong đầu, giống như cây nấm mọc đầy đầu -- Sao mọi người trong game đều chạy ra ngoài hiện thực hết rồi? Cậu rõ ràng đến để tìm Tạ Phi mờ, tại sao mọi người đều xuất hiện ở đây vậy nhỉ?
Bộ não nhỏ của Tô Lê thực nghĩ không thông cái vấn đề này, sau đó cậu nghiêng đầu nhìn về phía Ninh Hàn. Cậu nghĩ người đẹp trai như Ninh hàn nhất định cũng rất thông minh, bởi vậy cậu nhìn về phía anh ta chớp chớp mắt, lại chớp mắt, đúng kiểu "cầu cứu tiểu thiên sứ".
Ninh Hàn chịu hết nổi, lần đầu tiên anh có cảm giác Tô Lê đang cố ý làm vậy. Dùng đôi mắt sáng lấp lánh như ngôi sao nhỏ nhìn anh, này là dụ dỗ người phạm tội a. Lại nói một đám người trong game tụ tập ở đây cùng anh ta có quan hệ gì sao? La Khanh thực sự có gọi anh tới hả? bản thân không phải lại rớt hố rồi đi?
"La Khanh đâu?" Ninh Hàn hỏi.
"Đang ở trong phòng cùng Tạ Phi trải qua thế giới hai người đâu, anh là Ninh Hàn đi, tôi là bạn thân của Tạ Phi." Ngôn Nguyệt Bạch cười nói.
Được thôi, Ninh Hàn nghĩ, anh ta đại khái đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra rồi. Sau đó ánh mắt lạnh lùng của anh quét qua Tô Lê, chỉ thấy cậu chàng nhanh chóng xoay mặt đi, a ha ha ha kéo lấy Ngôn Nguyệt Bạch tám chuyện, chẳng khác nào giấu đầu lòi đuôi cả.
Mà lúc này đám người Dương Sương cũng đang dùng tốc độ thi chạy m chạy xuống dưới lầu, bình tĩnh nhất cũng chỉ có tên mặt than Dương Lâm kia, mặt không đỏ khí không suyễn, giống hệt phong thái cậu ta chạy trong game. Mà nguyên nhân không phải chuyện gì khác ngoài chuyện La Khanh và Tạ Phi bắt đầu mở cửa đi ra khỏi phòng, cho nên lúc này không chạy còn đợi đến lúc nào nữa. La đại nhân đối với phu nhân nhà anh ta là ôn nhu ngoan ngoãn, những đối với người khác lại là đen tối đểu giả à nha.
Dưới lầu, La Khanh thấy Ninh Hàn cũng đến thì có hơi kinh ngạc, hai người liền đi về một bên nói chuyện phiếm. Mà Tô Lê thì lôi kéo Tạ Phi, "Tạ Phi à, Tạ Phi, cậu có biết không, thực thần kì nha! Bọn họ đều là người tôi quen biết trong game đó, cậu cũng quen biết với họ sao?"
"Đúng vậy, Tôi quen biết chứ." Đã đến bước này rồi cậu còn không phát hiện ra sao! Tạ Phi thầm nghĩ: IQ của Trung nhị quân chỉ hồi sinh với những chuyện có liên quan tới Ninh Hàn mà thôi, những lúc khác đều ở trạng thái chết hoàn toàn. "Tôi là Mộ Nha."
"Ngạch....." Tô Lê mồm há hốc, biểu cảm cương cứng một chỗ, tới lúc Tạ Phi nghĩ rằng cậu ta sẽ vì bản thân giấu giếm lâu ngày làm cậu ta tức giận thì biểu cảm của Tô Lê nháy mắt tràn đầy sức sống, vỗ vai Tạ Phi vui mừng nói: "Thần phu đại nhân, thật trùng hợp nha!"
Nháy mắt, Tạ Phi cảm nhận được tội lỗi sâu sắc, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía La Khanh. La Khanh vừa thấy được ánh mắt cầu cứu bất lực từ phu nhân nhà mình, trái tim mềm nhũn, liền lấy cớ bắt đầu dùng cơm đem Tạ Phi kéo rời đi, thuận tay đem Tô Lê lưu lại cho Ninh Hàn.
Bàn luận năng lực xử lý tình huống khẩn cấp của đại thần.
Bữa tối là ăn đồ nướng, ngoài ra còn thêm các loại điểm tâm mà La Khanh bận rộn suốt mấy giờ liền làm ra, cùng với bít tết mới làm xong. Dương Sương lật tung cái nhà kho của La Khanh, rốt cuộc để cô nàng đào ra được cái máy làm kẹo bông gòn, sai sử thằng em trai nhà mình vác ra ngoài đình viện, hô hào bận rộn nửa ngày.
Dương Sương thân thiện gọi lần tụ tập lần này là "Đánh địa chủ phân chia đất", Còn về chuyện bóc lột tên địa chủ La Khanh kia như thế nào, cô nàng không chút áp lực. Lần này bởi vì địa chủ Phong hạc cô nương ngay từ đầu đã đứng cùng trận tuyến, cho nên... chỉ cười mà không nói.
Lúc ăn cơm, người bận rộn bên giá nướng đồ chính là La Khanh cùng những anh bạn trai tráng bị bắt đi làm phục vụ tạm thời như Dương Lâm, Ngôn Nguyệt Bạch và Ninh Hàn. Còn về Tạ Phi với Tô Lê thì bị hai vị đồng bào nữ tính thân thiết nạp vào hội chị em bên này, nên được hưởng ưu đãi khác bậc.
"Tạ Phi, cái cậu Ninh Hàn kia cùng La Khanh dường như rất thân thiết ha." Dương Sương híp mắt nhìn qua bên kia nói.
"Ừm, bọn họ có thể coi là thanh mai trúc mã."
Hà Thấm cũng đang nhìn chăm chú về nhóm đàn ông đang nướng đồ bên kia, mặt không biến sắc nói: "Có nguy hiểm."
"Hử?" Tạ Phi không hiểu ý của cô nàng.
"Cậu nhìn đi," Dương Sương chỉ về phía tay của Ninh Hàn và La Khanh, "Hai người bọn họ nướng thịt cực kì ăn ý, cậu nhìn đi nhìn đi, lại thầm thì gì đó bên tai nhau nữa rồi!"
"......" Tạ Phi im lặng một hồi, lẽ nào điểm chú ý của cậu vẫn luôn không giống với người khác sao? tại sao cậu luôn có cảm giác La Khanh vừa nói chuyện vừa như có như không liếc về phía mình vậy nhỉ? Lúc này, Tô Lê âm thầm sáp lại gần, một tay cầm đĩa, một tay cầm dĩa đang cắm một miếng thịt nướng, cắn mạnh một miếng, vừa nhai vừa nói: "Ông chủ Ninh là của tôi!"
Nhìn cái miệng bõng nhẫy mỡ của Tô Lê, hai bên má vì nhai đồ phồng to lên, ánh mắt sáng lấp lánh, tình yêu đối với những động vật nhỏ vừa đáng yêu vừa ngốc ngếch của Dương Sương và Hà Thấm bị kích ra, một trái một phải ôm lấy cánh tay của Tô Lê, đem cậu kẹp chặt ở giữa, ấn nắn véo bẹo đủ các loại.
"Tiểu trung nhị đến nói xem mi với ông chủ Ninh là chuyện như thế nào?"
Câu chuyện bị chuyển rời, Tạ Phi thở phảo nhẹ nhõm, chỉ thấy Ngôn Nguyệt Bạch dùng biểu tình tổn thương nhìn về phía Hà Thấm, thuận lợi đem đám thịt cùng cà trên kẹp nướng cháy khét. Không bao lâu cậu ta liền nhịn không được nữa, vứt lại đồng bạn vỗ mông chạy đến bên cạnh Hà Thấm nhất quyết không chịu rời đi. Không quá mười phút lại bắt đầu đấu võ mồm với Dương Sương rồi. Cái gọi là cùng ngành nghề dễ kết thù chuốc oán cũng là vậy, hai vị tổng biên tập đại nhân dùng các loại trong tối ngoài sáng rồi các kiểu ngôn ngữ văn từ công kích lẫn nhau, nhất thời nâng cao tiêu chuẩn đối thoại của tất cả những người có mặt tai hiện trường.
"Mi dung tục!"
"Ngươi thấp kém!"
"Mi vừa dung tục vừa thấp kém vừa thô tục!"
"Ngươi tục đến không thể tục hơn!"
Được rồi, cuối cùng vì muốn hòa hoãn không khí, để cái "tục" kia có thể nghỉ ngơi một chút, Hà Thấm lấy bàn cờ topbright vừa nãy ra. Bởi vậy nhóm người bọn họ liền tự bưng đồ ăn của mình ngồi bệt xuống thảm chơi! cờ! topbright!
Là một hạng mục trò chơi được toàn dân yêu thích, có khả năng nâng cao các phương diện về trí lực, vận khí, thể lực và nhiều nhân tố khác, cờ topbright chưa bao giờ làm bạn thất vọng. Lần xuất chiến này có Dương Sương; Hà Thấm; Văn tử tuyệt sát và còn có người bị ép buộc tham chiến cho đủ quân số là La Khanh. Thời khắc La Khanh cầm quân xúc xắc lên, biểu cảm của Ninh Hàn có hơi biến, nhưng rất nhanh liền trở lại như thường, giữ vững đức tính trân quý im lặng là vàng của mình, cái gì cũng không nói.
Mới bắt đầu, mọi người đều vui vẻ hòa thuận tinh thần chiến đầu bừng bừng. Sau khi viên xúc xắc được ném qua tầm hai mươi lần.....
"Óa ha ha ha ha ha ha La Khanh mi cái tên đại thần chết tiệt kia cười chết bà đây rồi!" Dương Sương đã cười tới nằm bò ra đất, ôm lấy bụng muốn bò dậy nhưng không còn khí lực để bò nữa. Những người khác cũng đều là nét mặt cổ quái, có người nhịn cười nhịn tới đỏ hồng cả mặt, có người thì trợn mắt há mồm, có người lại điềm nhiên như thường nhưng không giấu được khóe mắt không ngừng có rút kia.
Chỉ có một mình La Khanh là ngồi thẳng lưng ở đó, cười tươi như hoa, thần sắc như thường. Nghiêng đầu liếc mắt nhìn về phía Tạ Phi ngồi bên cạnh anh ta,"Phu nhân ơi, bọn họ đều giễu cợt vi phu, làm sao giờ?"
Tạ Phi thuộc kiểu sớm đã có dự cảm nhưng vẫn bị hiện thực làm cho trợn mắt há hốc mồm ngồi đó, bởi vì sau hơn hai mươi mấy vòng, bốn giá máy bay của La Khanh... không có một cái nào có thể bay lên! không có đến một cái luôn đó! mẹ ơi! ném một cái, điểm; lại ném thêm một cái, điểm; lại ném thêm cái nữa, vẫn là điểm. Máy bay của những người khác đã va chạm chiến đấu trên ván chơi vài lần, chỉ có máy bay của anh vẫn tương thân tương ái lưu luyến không rời với bãi đỗ! từ đầu tới cuối giường như không có chuyện của anh ta có được không?
Viên xúc xắc khẳng định có thù với anh ta, khẳng định là vậy, La đại nhân tay đen có thể nói là ứng dụng đối với mọi loại game.
"Không sao, Tạ Phi sẽ không ghét bỏ anh." Hàn Thấm an ủi nói.
"Nhưng tôi quyết định chế giễu anh một đời một kiếp." Dương Sương bổ sung nói, "Người đàn ông bị cờ topbright đánh bại."
Ngôn Nguyệt Bạch đứng phía sau Hà Thấm, "Tôi không có cố ý cười đâu....."
Nhưng bất kể hiện thực có bi thảm tới đâu, vị này là ai cơ chứ? Là La Khanh a! danh hiệu La đại nhân vững như thành đồng không có gì có thể công phá, chưa bao giờ bị những chuyện ngoài lề như vậy quấy rối, luôn có thể ở thời khắc quan trọng, nhất cử chuyển càn khôn, ví dụ như - Phu nhân nhà anh ta.
Khi ánh mắt chân thành hai trăm phần trăm của La Khanh nhìn thẳng về phía Tạ Phi, Tạ Phi rốt cuộc cũng chịu ra tay, "Tôi đến đi."
Ném một cái, xúc xắc quay tròn vài vòng, ai yoh, là . Rất tốt, có thể ném thêm lần nữa.
Lại là , thêm lần nữa. mẹ ơi vẫn là ... tiếp tục .....
Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng từ bốn phía, Tạ Phi cảm thấy còn ném nữa cũng thực có lỗi với mọi người, sau khi ném được con làm máy bay của La Khanh đều bay lên liền thu tay không ném nữa, tiếp tục yên tĩnh ngồi bên cạnh. Lại nhìn tên La Khanh kia, đúng kiểu "Phu nhân bên người, thiên hạ trong tay", mỉm cười nói: "Đây là sức mạnh của tình yêu."
Yêu cái đầu nhà mi, cầm xúc xắc ném vô mặt mi giờ!
Dương Sương phẫn nộ, tên chết tiệt bám váy vợ này làm bà cô đây nhìn không vừa mắt nhất, ức hϊếp bà đây không có gấu quần nào để bám sao! Hà Thấm cùng Dương Lâm cũng bắt đầu nghiêm mặt, đối phương có vυ" em cường đại, hạ thủ cần thận trọng. Vậy nên xúc xắc lại được ném lên, một vòng chém gϊếŧ mới lại bắt đầu.
"Gϊếŧ! hôm nay không chết không dừng!" Dương Sương gào thét.
Chỉ là bất tri bất giác đã không ai chú ý tới, không thấy thân ảnh Tô Lê đâu cả. Tạ Phi cũng chỉ ngẩng đầu lên một cái, cảm giác như thiêu thiếu cái gì đó, tỉ mỉ nhìn lại, mới phát hiện Trung nhị quân vốn chơi tới vô cùng high lúc này lại không thấy đâu nữa rồi. Lại nhìn về hướng bên cạnh, Ninh Hàn vẫn ở đây, chỉ là mặc dù đang ngồi chơi cùng bọn họ, lại giống như tạo thành một khoảng trời đất riêng biệt, ai cũng không ảnh hưởng tới anh ta được.
Tạ Phi lắc lắc đầu, nghĩ đứng dậy đi tìm Tô Lê, nhưng Hà Thấm bỗng nháy mắt với cậu, lại liếc về phía Ninh Hàn một cái, ý tứ liền hiểu. Sau đó cô nàng lại coi như không có gì giả vờ kinh ngạc hỏi: "Trung nhị đâu? sao không thấy đâu rồi?"
"Đúng a, vừa mới còn ở đây a." Diễn kịch gì đó Tạ Phi thực không biết làm, tốt ở chỗ bộ dáng cậu vẫn luôn điềm tĩnh như không, nhìn bề ngoài khó lòng đoán ra.
"Có lẽ đi toilet hoặc tìm chỗ ngồi nghịch một mình rồi đi, không có gì, chúng ta chơi tiếp." Ngôn Nguyệt Bạch không quá quan tâm phất phất tay, vì vậy mấy người lại nhiệt tình tiến nhập vào thế giới trò chơi topbright, đem chuyện của Tô Lê vứt ra sau đầu. Tại góc độ mà Ninh Hàn không nhìn thấy, mọi người lại nháy mắt nhướn mày qua lại với nhau, lông mày cũng sắp bị rụng sạch tới nơi rồi.
Vị trí ngồi của Tạ Phi tốt nhất, có thể nhìn thấy rõ ràng nhất cử nhất động của Ninh Hàn. Mới đầu Ninh Hàn vẫn là ngồi yên bất động, cầm nước hoa quả chậm rãi uống. Nhưng khoảng ba phút sau Tô Lê vẫn chưa về; năm phút qua đi, Tô Lê vẫn không có trở lại; mười phút qua đi, Tô Lê dường như đi luôn không quay trở lại nữa rồi.
Ninh Hàn nhìn đám người vẫn đang vùi mình trong trò chơi cờ topbright, khẽ nhăn mày. Lại qua tầm nửa phút, rốt cuộc nhịn không được nữa, anh ta để nước hoa quả xuống đứng lên bỏ đi.
Những người khác lại nháy mắt ra hiệu, dùng ám hiệu không quá hiểu rõ tiếp tục giao lưu với nhau, tiến nhập vào con đường giao tiếp bằng ý thức. Đến khi Tạ Phi gật gật đầu, mới cùng nhau giơ ngón cái -- bước đầu tác chiến thành công!
Người dịch: Hana_Nguyen