Editor: Jung Tiểu Kú
Cảnh diễn của hai ngày chất đống, hôm nay từ sáng đến tối đều là phần diễn của Tịch Lạc Ninh. Cảnh đầu là cảnh mặt trời mọc, cảnh thứ hai là cảnh với đối thủ Triệu Thiến Tuyết.
Hôm nay Triệu Thiến Tuyết càng tiều tụy hơn so với hôm qua nhưng mặt ngoài cô ta vẫn hóa trang rất tốt, trong đoàn làm phim thấy Tịch Lạc Ninh còn chủ động qua chào hỏi, giống như chuyện ngày hôm qua chưa từng xảy ra.
Hôm nay Triệu Thiến Tuyết quay phim rất tập trung, mặc kệ diễn với ai cũng không có NG nào lớn như trước. Chỉ là lúc kết thúc, ánh mắt cô ta như có như không dính chặt trên người Địch Vân.
Tịch Lạc Ninh không phải không để ý. Anh biết rõ Triệu Thiến Tuyết là một người thông minh. Địch Vân cũng không phải quá quan trọng đến độ cô ta sẽ từ bỏ tất cả vì anh ta. Bằng không ngày hôm nay cô ta sẽ có biểu hiện khác.
Chỉ là anh rất tò mò, Triệu Thiến Tuyết tại sao lại có tình cảm với Địch Vân. Lúc trước cô ta với anh ta hoàn toàn chẳng biết nhau, mà thấy thế nào thì Triệu Thiến Tuyết cũng không phải một cô gái đơn thuần, trong sáng vừa gặp đã yêu, chẳng lẽ là vì gia đình Địch Vân?
Tịch Lạc Ninh cảm thấy đáp án này của mình là phù hợp nhất. Các công tử nhà giàu theo đuổi Triệu Thiến Tuyết không hề ít, nhưng những người kia nhiều lắm cũng chỉ muốn chinh phục một cô gái như cô ta xong, chơi qua thì có thể sẽ vứt bỏ.
Cuộc sống cá nhân của Địch Vân ở trong giới đầy thị phi này cũng rất tốt, chưa bao giờ có xì căng đan nào. Tiêu Duyệt vẫn luôn làm rất tốt chuyện này. Đương nhiên, tình cảm của Địch Vân cũng rất nghiêm túc.
Tật xấu duy nhất của Địch Vân chính là xấu tính. Nếu hai người thành thì với tính cách và sự khéo léo của Triệu Thiến Tuyết, cuộc sống sau này của hai người sẽ giống như khi ở cùng Diệp Quân Trì. Hơn nữa, cô ta còn là con gái, lại là một cô gái hiếm hoi trong sạch trong giới, vừa ý gia cảnh Địch Vân, lấy sự thông minh, dịu dàng, thái độ hòa nhã làm điểm mạnh của mình, muốn nắm bắt Địch Vân không khó. Nhưng cái chính là Địch Vân không thích con gái.
Lại nói, Địch Vân lớn lên rất đẹp trai, lại có phong cách, nếu vào ngành giải trí thì cũng đứng đầu trong giới. Triệu Thiến Tuyết để ý Địch Vân, cũng là hợp lý hợp tình. Chỉ là đến cùng có mấy phần thật lòng trong đó, Tịch Lạc Ninh không chắc lắm.
…
Tịch Lạc Ninh mỗi ngày đều theo Địch Vân chạy bộ rèn luyện thân thể, thỉnh thoảng còn học nhảy khiêu vũ các loại. Nhưng mấy năm nay anh vẫn luôn ở lì trong nhà, thể lực kiểu gì cũng vẫn kém rất nhiều so với trước đây.
Diễn một ngày, về nhà mệt đến không muốn động đậy nữa.
Địch Vân sai người giúp việc chuẩn bị nước ấm, khăng khăng bắt Tịch Lạc Ninh phải tắm qua.
Tịch Lạc Ninh nằm lỳ trên giường, thì thà thì thào nói: “Không muốn động.”
Địch Vân nói: “Chỉ ngâm người nửa giờ thôi.”
Tịch Lạc Ninh hốt hoảng, “Lại còn chỉ có nửa giờ. Không đi.”
Địch Vân vỗ nhẹ bảo anh nằm xuống, hầm hè lột hết quần áo cho anh, ôm anh ném thẳng vào bồn tắm.
Tịch Lạc Ninh rơi tùm xuống nước, mắng to: “Địch Vân, anh muốn chết.”
Địch Vân hừ hừ, xoay người rời đi.
Tịch Lạc Ninh giận đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Địch Vân, anh chỉ thích gây chuyện, ngủ luôn sẽ chết à? Cũng không phải ông lão tám mươi tuổi. Mỗi ngày đều như vậy không phiền hả?”
Cửa đóng cái sầm một phát.
Tịch Lạc Ninh sờ sờ lỗ mũi, nhắm mắt buông lỏng cả người, từ từ hưởng thụ, cảm giác cả người đều được nước ấm bao quanh, mệt mỏi chậm rãi được hút ra từ trong cơ thể.
Nửa giờ sau, Địch Vân đúng giờ đi vào gọi anh, Tịch Lạc Ninh không thèm liếc anh ta một cái, mắt nhìn thẳng, lướt qua anh ta, đi thẳng vào giường nằm.
Mặc dù mắng Địch Vân nhiều chuyện nhưng không thể không nói, mệt mỏi, tắm một cái, cảm giác thật thoải mái. Anh biết rõ, tinh thần mình phấn chấn lên không ít, Tịch Lạc Ninh thở dài, thấp giọng than thở: “Thật sự già rồi, quay phim có một ngày mà lại mệt thành như vậy.”
Nhớ lại năm nào đó, quay phim từ sáng sớm đến tối muộn, chạy từ trường quay này đến trường quay khác, ăn cơm thì ăn ngay trên xe, không hợp khẩu vị hoặc mệt mỏi quá, còn không thèm ăn gì nữa, giống như không thèm sống nữa vậy mà anh vẫn thoải mái trôi qua.
Làm một cậu con út trong nhà, được yêu thương từ bé, vì liều mạng muốn trở thành một diễn viên, người nhà không hiểu cho anh, gia tộc coi điều này là dơ bẩn, đám bạn cùng tuổi cũng chẳng một ai hiểu, kể cả Địch Vân và Tiêu Duyệt.
Tịch Lạc Ninh không nói ra những lời này. Khi bọn họ hiểu biết thì cái gọi là giấc mơ nó giống như món đồ chơi ngây thơ của lũ trẻ ranh vậy.
Địch Vân mặc dù không hiểu anh, cũng thường mắng anh tự chuốc lấy cực khổ nhưng cũng chỉ có anh ta mới quan tâm đến anh.
Thường xuyên đêm hôm còn đưa đồ ăn khuya cho anh, chờ mấy tiếng đồng hồ để anh ăn xong, sáng sớm còn đưa anh đến trường quay, những quan tâm nhỏ bé, vụn vặt kia bị một Tịch Lạc Ninh trẻ tuổi, bồng bột coi là chuyện đương nhiên.
Thậm chí thỉnh thoảng còn cảm thấy phiền. Bởi vì anh không muốn ăn, Địch Vân nhất định bắt anh phải ăn một ít, cuối cùng thành ra hai người cãi nhau.
Tịch Lạc Ninh vẫn luôn cho rằng chẳng có gì không đúng cả. Anh là một người luôn coi mình là cái rốn của vũ trụ, hơn nữa cũng chẳng che giấu sự ích kỉ của bản thân, mặc kệ mọi chuyện.
Sau khi chia tay với Địch Vân, anh vẫn luôn chìm đắm trong nghiệp diễn xuất, so với quá khứ càng nghiêm túc, cố gắng hơn, đương nhiên là được đền đáp rồi.
Trong giới, những chuyện làm anh vừa lòng không ít, bạn trai anh cũng đổi rất nhanh. Những người đó sẽ cố gắng làm mọi chuyện để anh thấy vui vẻ, thỉnh thoảng tất nhiên cũng có những chuyện như nửa đêm đưa đồ ăn khuya này nọ cho anh.
Nhưng không có ai dám chọc giận Tịch Lạc Ninh.
Chỉ cần Tịch Lạc Ninh thể hiện không kiên nhẫn vì điều gì hoặc không muốn ăn gì, vậy đối phương tất nhiên sẽ thuận theo, căn bản không để ý đến việc có gây tổn thương cho dạ dày anh hay không?
Việc này xảy ra rất nhiều lần, Tịch Lạc Ninh mới giật mình hiểu ra, giấu dưới lời nói cùng tính tình độc ác, cộc cằn của Địch Vân là sự nhiệt tình, quan tâm sâu sắc, muốn anh vui vẻ cũng muốn cơ thể anh khỏe mạnh có ý nghĩa khác nhau vô cùng.
Chỉ là bạn trai anh thay đổi rất nhiều, từ rất lâu sau lần chia tay với Địch Vân, anh vẫn cảm thấy Địch Vân tốt nhất, nhưng nó chỉ thoáng qua một chút, xoay người cái lại toàn tâm toàn ý nghĩ đến sự nghiệp.
Chỉ đến khi gặp lại Địch Vân, lần nữa thích anh ta, sau nhiều lần liên tục do dự, thận trọng, tiếp xúc, Tịch Lạc Ninh mới theo đuổi.
Tuy là anh chủ động nhưng Địch Vân cũng phải hi sinh nhiều lắm, luôn vô tình cố ý chăm sóc anh.
Địch Vân quấn khăn tắm đi tới, thấy Tịch Lạc Ninh mở to hai mắt nhìn chằm chằm anh ta, rõ ràng hơi chút sửng sốt, anh ta cứ nghĩ là anh đã ngủ rồi, Địch Vân cau mày nói: “Không khỏe sao?”
Tịch Lạc Ninh lắc đầu.
“Vậy sao em còn chưa ngủ?”
Tịch Lạc Ninh xoay người ngồi dậy, giơ tay vẫy vẫy anh ta, anh ta cau mày nhìn anh nhưng chính là chẳng động đậy gì. Tịch Lạc Ninh đành phải đứng lên, tự mình đi qua, cười ha ha vuốt mặt anh ta, khẳng định nói: “Địch Vân, anh nhất định đã rất yêu em.”
Địch Vân vẻ mặt kì quái nhìn anh, sau nửa ngày mới hỏi: “Đau ở đâu hả?” Rõ ràng buổi sáng còn tốt lắm mà.
Tịch Lạc Ninh hừ hừ nói: “Thím Địch, anh cho là em giống anh sao, yếu ớt như trang giấy?”
Địch Vân mặt đen không thèm để ý anh.
…
Lễ kỉ niệm thành lập Ngải Tát hàng năm đều được tổ chức một lần, gần đây rất nhiều người trong giới thích, rất nhiều người mới cũng cạnh tranh sứt đầu mẻ trán để được tới tham gia, chỉ vì nơi này có thể làm quen được với nhiều người, nếu thành công có thể … làm tốt một số giao dịch.
Tịch Lạc Ninh đã nửa như lui về ở ẩn, với tư cách là một đại thần trong giới, là anh cả của Ngải Tát, anh năm nào cũng luôn đến dự.
Vì tham gia bữa tiệc, Tịch Lạc Ninh để xuống chuyện quay phim. Về thành phố S trước thời gian một ngày, Địch Vân cũng đi theo, hố mới của anh ta ũng sắp hoàn rồi, cũng cần trở về công ty một chuyến.
Trở về thành phố S, bọn họ đi thẳng đến công ty của Địch Vân. Tịch Lạc Ninh nghĩ đến lần trước anh đến Y Minh cãi nhau với Địch Vân, trong lòng vẫn còn rất giận dữ. Hơn nữa, Địch Vân còn lờ anh qua một bên, nhận điện thoại của Diệp Quân Trì.
Cho nên, Tịch Lạc Ninh nhất định không chịu đi Y Minh, mà chỉ ở trong xe chờ Địch Vân.
Tịch Lạc Ninh hừ hừ nói: “Cho anh mười phút, quá mười phút tự mình đi bộ về.”
Địch Vân không hiểu vì sao Tịch Lạc Ninh lại giận như vậy, cho là Tịch Lạc Ninh không nỡ rời xa mình, nên cười xòa, niết gương mặt trắng nõn của anh, cười ha hả nói: “Không nỡ rời anh thì cùng lên đi.”
Mặt Tịch Lạc Ninh tối sầm, đẩy Địch Vân xuống xe, “Anh cút đi cho em.”
Địch Vân rất vất vả mới ổn định được cơ thể, Tịch Lạc Ninh đã bảo tài xế lái xe đi, để lại cho anh ta một cái đuôi xe đã đi xa tít tắp.
Địch Vân mặt đen hừ hừ, thầm nghĩ Lạc Ninh sắp biến thành người đàn bà chanh chua rồi! Tính tình càng ngày càng ác liệt, quả nhiên là vợ đã gả về nhà chồng, chỉ thích làm nũng mà?
Tịch Lạc Ninh cũng không đi xa, trong lòng rất không thoải mái, nhưng không cần phải cãi nhau với Địch Vân.
Nhà xuất bản Y Minh rẽ một cái là đến quán cà phê của Công Tử Phong Lưu, dù sao cũng đã tới đây rồi, liền đi xem một chút cũng được. Anh bảo lái xe đỗ ở ven đường, còn mình thì đi vào quán cà phê.
Lúc này không phải giờ cao điểm, người trong quán không nhiều lắm, tổng cộng cũng chỉ có hai bàn có người, nhân viên của quán thì đứng ở quầy bar cười cười nói nói, Chu Lập Phong cũng ngồi ở trên bàn nghịch máy tính, Tịch Lạc Ninh liếc mắt một cái đã thấy cậu ấy đang chơi game.
Tịch Lạc Ninh đứng ở cửa ra vào tầm một phút, thế mà không ai phát hiện anh đến.
Đây là thái độ phục vụ khách hàng sao? Tịch Lạc Ninh thầm hừ một tiếng, bước đến bên cạnh Chu Lập phong, quả nhiên đang chơi trò chơi. Tịch Lạc Ninh liếc mắt một cái thấy cậu ấy đang nói chuyện về anh và Địch Vân với đám người Crayon Shin – chan. Bởi vì đóng phim mà vài ngày nay anh và Địch Vân đều không vào trò chơi rồi.
“Không biết cửa hàng này của cậu còn làm ăn được mấy ngày nữa đây?” Tịch Lạc Ninh nói thẳng.
Chu Lập Phong đang trò chuyện rất hăng say, không hề chú ý đến có người bên cạnh lại còn là dạng không tiếng động đến bên cạnh nữa, nhất thời kinh ngạc vô cùng, quay đầu nhìn thì thấy là Tịch Lạc Ninh, mặt cậu ấy lập tức nhăn như quả nho.
Từ lần trước Tịch Lạc Ninh đến quán của cậu ấy, sau khi cãi nhau với Địch Vân xong, mặc dù trên báo không đăng những tin tức này nhưng vẫn có rất nhiều thợ săn ảnh đến quán cà phê của cậu ấy lén nghe ngóng tin tức, khiến cậu ấy vô cùng phiền.
Ừm, kiếm tiền là chuyện tốt nhưng cậu ấy càng thích yên tĩnh hơn!
Tịch Lạc Ninh nhếch lông mày nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Chu Lập Phong, nhờ phúc của việc chơi trò chơi, cũng lén biết được nhiều tin tình báo, do đó rất hiểu suy nghĩ lúc này của cậu ấy.
“Một tách cà phê cappuccino, một cà phê latte.” Tịch Lạc Ninh chọn đồ uống, ngồi xuống bàn bên cạnh Chu Lập Phong, với tốc độ của Địch Vân, chỉ sợ chưa đến phút đã chạy tới rồi.
Cà phê latte là kiểu cà phê sữa của Ý, thường được uống trong bữa ăn sáng. Người Ý uống cà phê latte trong một cốc to, có khi đựng trong bát. Một cốc latte bao gồm phần: espresso và sữa nóng. Bọt sữa hiếm khi được sử dụng.
Chu Lập Phong vừa muốn kêu nhân viên cửa hàng đi làm thì nghe Tịch Lạc Ninh nhẹ giọng nói một câu: “Cậu đi làm đi.”
Chu Lập Phong luôn làm theo tôn chỉ coi khách hàng là thượng đế, bất đắc dĩ đứng lên, những nhân viên cửa hàng gần đây đều không coi cậu ấy là ông chủ nữa rồi. Từ sau khi phát hiện Tịch Lạc Ninh bước vào cửa đám người này đã lặng lẽ trốn ở một bên kề tai nhau lặng lẽ nói nhỏ với nhau.
Chu Lập Phong oán giân trừng mấy nhân viên cửa hàng một cái, thầm nghĩ: Tôi nhất định sẽ trừ lương của mấy người, còn phạt thêm tiền nữa! Thế mà dám để ông chủ phải tự mình làm việc, còn bản thân thì lười chảy thây ra đó.
Tịch Lạc Ninh quả thật chẳng đoán sai gì, sau năm phút, Địch Vân hấp tấp chạy tới.
Chu Lập Phong thấy Địch Vân đi vào, tay khẽ run một cái, chợt có ý định muốn đóng cửa hàng, thầm nghĩ rốt cục sáng nay cậu ấy đã đạp vào cái gì không sạch sẽ chứ, hai đại thần này đâu cũng không đến tại sao lại cứ thích gặp mặt ở đây chứ?
Những nhân viên từng thấy hai đại thần cãi nhau lần trước cũng chẳng còn tâm trí đâu mà nhỏ to nữa, lo lắng liếc nhìn ông chủ. Hai đại thần này lại cãi nhau nữa sao? Vậy họ nên làm gì bây giờ đây?
Mặc dù nghe nói hai người ở cùng nhau diễn chung bộ phim “Thần Thám”, quan hệ cũng không phải quá xấu, nhưng ấn tượng lần trước thật sự khắc quá sâu. Hai người cũng không tính là gay gắt, ít nhất cũng không đánh nhau, nhưng sau lưng dẫn theo hai vệ sĩ, cộng thêm thân phận của hai người, loạt hình ảnh này áp lực quá lớn khiến bọn họ cả đời cũng không thể quên được.
Chu Lập Phong sững sờ nhìn Địch Vân đang bước về phía Tịch Lạc Ninh. Sau đó, để trợ lý mang máy tính đến, ngồi bên cạnh anh, còn vươn tay khẽ ôm eo anh. Ừm. Mặc dù sắc mặt Địch Vân vẫn đen xì xì nhưng động tác thân mật này…
Đi theo đám người Crayon Shin – chan, Chu Lập Phong cũng quen thói YY, thường hay nói đùa về hai vị đại thần này. Nhưng đùa giỡn là đùa giỡn mà! Chu Lập Phong sợ hết hồn đến nỗi làm rơi một cái cốc xuống sàn.
Tịch Lạc Ninh và Địch Vân cùng nhìn lại, bảo trợ lý đến hỏi cậu ấy có cần đến bệnh viện hay không nữa.
Chu Lập Phong 囧 nghiêm mặt từ chối, nghĩ thầm cậu ấy quả thật chỉ là một nhân vật nho nhỏ, không thể hiểu được suy nghĩ của các đại thần. Làm gì có cái lí nào, chỉ đánh vỡ một cái cốc mà đã đòi đưa người ta đến bệnh viện chứ.
Chu Lập Phong lo lắng nhấp nhổm pha xong cà phê, tự mình đưa qua.
Tịch Lạc Ninh ngắm eo cậu ấy, rất “quan tâm” hỏi: “Cơ thể không thoải mái, cần phải nghỉ ngơi nhiều.”
Mặc dù bọn họ cũng hay đùa giỡn Phong Lưu Với Đệp Zai, nhưng trên thực tế, quan hệ giữa hai người này như thế nào, mọi người đều không ai biết rõ cả. Tịch Lạc Ninh lén hỏi thăm mấy lần, nhưng lần nào Phong Lưu cũng ậm à ầm ờ, bây giờ chẳng nhẽ lại bắt anh phải hỏi thẳng sao?
Tịch Lạc Ninh vừa uống cà phê vừa thầm than thở.
Địch Vân nhưng lại khẽ cười, ghé vào tai anh nói: “Cà Phê uống rất ngon, có thích thêm nữa không?”
Tịch Lạc Ninh lé mắt nhìn anh ta, tại sao lần này lại cảm thấy cà phê không phải có nghĩa là cà phê nhỉ?
Tịch Lạc Ninh chầm chậm uống một hớp cà phê, nói thật tay nghề của Phong Lưu rất tốt. Anh cắn cắn môi, chậm rãi gõ bàn phím.
[Mật] bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Địch Vân, anh muốn chết hả!
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: O (∩∩)O Vợ ơi
[Mật] bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Đập đầu vào tường Làm ơn xin anh đừng dùng biểu tình này, nhìn thấy nó chỉ muốn bóp chết anh thôi!
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Đừng hủy tính phúc nửa đời sau của mình chứ vợ yêu, phải cẩn thận nha
[Mật] bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: …
Tịch Lạc Ninh cùng Địch Vân ngồi vai kề vai, nghiến răng nghiến lợi ở trong game dùng kênh mật trò chuyện cãi nhau, Phong Lưu ở bên kia cũng chẳng thể bình tĩnh nỗi.
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: Phát điên muốn lật bàn!
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Hửm hửm? Chẳng nhẽ Suất Suất không thỏa mãn cưng sao?
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: Gái Shin mời cưng mượt mà cút ngay. Hai đại thần lại tới quán cà phê của người ta rồi!!!
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: …
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Cái giề? Lại tới nữa hả! Cãi nhau? Hôn nhau? Hay trực tiếp ấy ấy í í rồi hả?
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Mặc dù tui cũng rất rất kích động nhưng Gái Shin, em thực gian ác nha! PS: Gian ác cũng chính là nỗi lòng của trẫm…!
Chu Lập Phong nóng nảy nhìn chằm chằm hai đại thần ngồi đối diện, rất muốn rất muốn đem từng hành vi của hai người mắt thay tai nghe nói ra. Thế nhưng kết quả là khi cậu ấy vừa nhìn đến lại thấy đôi mắt giống cười mà không phải cười, lấp lánh của Tịch đại thần cũng đang nhìn mình, trong lòng Chu Lập Phong hoảng hốt, vô thức sửa lại miệng.
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: Hai tên bách hợp chỉ sợ thiên hạ không loạn này, đá văng! Hai đại thần rất trong sáng đó!
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Mặc kệ mặc kệ. Phong Lưu cưng chụp lén hai người đó đi. Nếu không cần thời gian ngồi xe tới, nhất định tui đã chạy thẳng đến đó trực tiếp vây xem hiện trường rồi.
[Bang] [Tần Ngọc Thanh]: Ủng hộ đề nghị của Gái Shin. Nghe nói có tin về hai đại thần, tui đã ra khỏi phó bản rồi, ngồi chờ ảnh chụp hiện trường! Phong Lưu cưng nếu không chịu giúp, anh đây sẽ đuổi tận giết tuyệt đuổi tận giết tuyệt đuổi tận giết tuyệt cưng đó.
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Ngồi hóng theo.
Chu Lập Phong nhìn yêu cầu của mọi người, trong lòng khẽ động, ngước mắt lên lại thấy ánh mắt căng đầy tia cười của Tịch đại thần.
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: /(ㄒoㄒ)/ Bọn họ ngồi đối diện tui nè. Không dám chụp hình đâu! Vừa rồi Tịch đại thần còn lườm tui nữa đó.
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Cái gì! Tịch đại thần lại có thể liếc cậu!!!!
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: … Đừng nói tui giống như một tên xấu xí không ai thèm nhìn vậy chứ! Dù nói thế nào, người ta cũng là một ông chủ đẹp trai phong độ dịu dàng có thừa đó.
[Bang] [Tần Ngọc Thanh]: Không không không. Phong Lưu cậu như thế càng làm tui hiếu kì hơn đó có biết không? Tui tò mò lắm rồi… cậu nói mình ngồi đối diện bọn họ … rốt cục là ý gì hả? Chẳng lẽ bọn họ hợp thể rồi?
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: … Thật sự nha.
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Thấy Phong Lưu kích động như vậy, còn tưởng hai đại thần lại cãi nhau chứ.
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: –||| Tui cũng vậy nè. Mặc dù biết bọn họ có cùng diễn phim “Thần Thám” nhưng lần này không phải một núi không thể chứa hai cọp sao. Cứ nghĩ rằng hai người sẽ yêu nhau lắm cắn nhau đau đấy.
Tịch Lạc Ninh cười híp mắt đánh chữ.
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Các cậu rất rảnh nhỉ?
[Bang] [Tần Ngọc Thanh]: Ah ah chị dâu… Chị và đại thần tới lúc nào vậy?
[Bang] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Lúc các cậu nói về chuyện hai đại thần
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Lau mồ hôi không khí thật kì diệu, giọng nói của đại thần cũng thật kì diệu? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đại thần, anh mà tức giận thì mặc kệ Địch đại thần hay Tịch đại thần có kinh khủng thế nào cũng không sánh được với Vũ Trụ đại thần trong suy nghĩ cường đại của bọn em!
[Bang] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Sờ cằm
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Cùng sờ cằm Một núi không thể chưa hai cọp nha
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Lau mồ hôi đại thần, chị dâu các người đang làm trò bí ẩn gì thế?
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: Đột nhiên cảm thấy nhiệt độ trong quán cà phê xuống thật thấp!
Trầm Tiếu nhìn đoạn nói chuyện này mà cười đến sắp rút ruột. Nếu để bọn Crayon Shin – chan biết hai người đối diện chính là hai đại thần cũng là hai con cọp không thể ở cùng trên một ngọn núi trong lời nói của bọn họ, chẳng biết sẽ có vẻ mặt gì nữa. Thật sự rất chờ mong đó
Tịch Lạc Ninh sẽ không phải muốn trêu chọc bọn họ nên mới chạy đến quán cà phê của Phong Lưu chứ?
Mặc dù cho rằng Tịch Lạc Ninh chẳng nhàm chán đến thế đâu nhưng nếu đó là sự thật thì chơi rất vui mà. Há há!
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Tui nghĩ chúng ta nên tổ chức một buổi offline ở bên ngoài để gặp nhau một lần đi.