Editor: Jung Tiểu Kú
Bọn Crayon Shin – chan vừa thấy đề nghị của Tiếu Tiếu, tất nhiên là đều nhất trí tán thành. Bọn họ bây giờ thực sự rất tò mò về vị Vũ Trụ đại thần mà mình vẫn luôn mù quáng quỳ lạy.
Huống chi mọi người đã chơi cùng nhau lâu như thế rồi, tình cảm vẫn rất sâu nặng, gặp mặt bên ngoài thật sự rất bình thường.
Chỉ là Địch Vân với Tịch Lạc Ninh có chút sửng sốt.
Tịch Lạc Ninh mật một cái cho Trầm Tiếu.
[Mật] bạn nói với [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Trầm Tiếu, có tin giờ tôi sai người đến tìm anh giết người diệt khẩu không?
[Mật] [Tiếu Nhi Bất Ngữ] nói với bạn: Đương nhiên tin tưởng. Chỉ là chị dâu, chị không tò mò vẻ mặt của họ khi thấy hai người sao?
[Mật] bạn nói với [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Hừ, tôi cũng đâu ác đến mức đó như anh
[Mật] [Tiếu Nhi Bất Ngữ] nói với bạn: … Kia chị dâu có thể thỏa mãn thú vui ác ý nho nhỏ của tiểu nhân không?
[Mật] bạn nói với [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Anh đã gặp Gái Shin rồi hả?
[Mật] [Tiếu Nhi Bất Ngữ] nói với bạn: Chưa có.
Tịch Lạc Ninh im lặng, công khai thân phận cũng chẳng có gì cả. Chơi với đám người Crayon Shin – chan lâu như vậy rồi, cũng khá hiểu tính tình của bọn họ. Nhìn có vẻ rất thích đùa nhưng thực sự cũng rất có chừng mực.
Cho dù có người nói linh tinh thì anh cũng chẳng thèm để ý.
Tịch Lạc Ninh liếc mắt nhìn Địch Vân, anh ta tựa như cũng biết anh định hỏi gì, nhẹ xoa đầu anh, nói: “Anh tùy em.”
[Mật] bạn nói với [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Anh xử lí đi. Chỉ mấy người quen quen thôi. Chuẩn bị xong thì nói tôi biết thời gian
[Mật] [Tiếu Nhi Bất Ngữ] nói với bạn: … Hình như tôi tự tìm phiền phức cho mình rồi thì phải!…
[Mật] bạn nói với [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Hừ. Người ngu thường thích tự lấy đá đập chân mình.
[Mật] [Tiếu Nhi Bất Ngữ] nói với bạn: Nhớ lại năm đó, trước khi biết thân phận thực của chị dâu, ngài dịu dàng bao nhiêu a
[Mật] bạn nói với [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Cút!
Tịch Lạc Ninh cáu rồi nha. Trên thực tế, anh và Địch Vân ở trên mạng hay ngoài đời thực đều có thân phận khác nhau. Mặc dù không phải cố ý nhưng chắc chắn không có sự sắc bén như trong hiện thực.
Ít nhất anh tự cảm thấy bản thân mình trong trò chơi đã rất ôn hòa, rộng lượng.
Trong thực tế cũng được cải thiện rất nhiều, tính tình hôm nay cũng thu liễm rồi, nhưng vẫn rất nóng nảy. Mỗi lần muốn chịu đựng không giận, kết quả vừa nhịn vừa nhẫn nhưng vẫn nổi trận tanh bành.
So với điểm ấy, có vẻ Địch Vân làm tốt hơn anh.
Kể từ khi đồng ý sẽ thu liễm tính tình, Địch Vân cũng chưa từng rống thẳng vào mặt anh, mặc dù cũng thường không nhịn được nhưng khi đối mặt với anh vẫn rất kiên nhẫn.
Tịch Lạc Ninh thầm thở dài. Tại sao nghĩ đi nghĩ lại đều thấy ưu điểm của Địch Vân không vậy?
Trầm Tiếu chắc cũng lén mật cho Crayon Shin – chan. Cậu bé kia lập tức dời chủ đề offline đi, nói tiếp về đề tài mà mọi người đang quan tâm. Chỉ là chuyển đề tài kiểu gì lại chuyển đến trên người Tịch Lạc Ninh.
Về điểm này, Tịch Lạc Ninh có chút bực bội.
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Phong Lưu, với tư cách là phó bang chủ của bọn này, che giấu bí mật là phải giết. Đặc biệt là về JQ của các đại thần. Không cần vội trực tiếp đưa tin tại chỗ, cậu cứ nói đại khái tình huống là được.
[Bang] [Tần Ngọc Thanh]: Đề nghị này thật sự rất quyến rũ người ta đó nha.
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: vị kia nhà Thần Thám đâu rồi?
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Chị dâu chào chị nha.
[Bang] [Tần Ngọc Thanh]: Hừ, nhà tui chỉ có một người thôi.
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Ngạo kiều? PS: Các cậu có thể đừng chuyển chủ đề vậy không?
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: gật đầu Phong Lưu, rốt cục hiện giờ trong tiệm cà phê của cậu có chuyện gì không?
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: –||| Hai đại thần vẫn ngồi đối diện tui lên mạng nè. Không biết Địch đại thần có phải đang sáng tác hay không nữa?
Chu Lập Phong thật tò mò cái này. cậu ấy là fan ruột sách của Địch Vân lâu rồi, nếu không phải biết tính của anh ta rất xấu thì nhất định đã xông lên xin chữ kí và chụp ảnh cùng rồi. Tốt nhất là xin được của cả hai đại thần.
Chu Lập Phong cũng không phải là fan hâm mộ của Tịch Lạc Ninh. Nhưng có thể có chữ kí của hai đại thần, cũng đủ để cậu ấy thỏa mãn rất lâu.
Không thể không nói cậu ấy đã bị bọn Crayon Shin – chan độc hại rất sâu rồi.
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Kích động ing Gạt nước mắt Hố mới của Địch đại thần vừa được lấp, không biết anh ấy có đào hố nữa không hay nghỉ ngơi một thời gian đã.
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Các cậu là một đám cả ngày chỉ biết rảnh rỗi thế mà cũng đọc sách đấy
Nói đến việc đào hố mới, Tịch Lạc Ninh lại có chút bực bội.
Địch Vân ngoài quay phim ra, không chỉ phải viết “Thần Thám” bộ mà còn chuẩn bị mở một bộ tiểu thuyết huyễn huyễn, bây giờ cũng đã lên khung nội dung rồi. Cùng viết hai bộ truyện có nghĩa là gì? Còn cả quay phim nữa. Quay phim xong còn phải viết tiếp kịch bản phần của “Thần Thám”. Làm sao Địch Vân còn thời gian dành cho anh chứ?
Anh vốn định sau khi quay phim xong sẽ đi du lịch với Địch Vân. Địch Vân đã cầu hôn rồi vậy anh sẽ chuẩn bị tuần trăng mật cũng hợp lí mà. Nhưng tiếc thay Địch Vân lại bận như không muốn sống thế kia.
Đàn ông thì cần sự nghiệp mà! Đều là đàn ông nên tất nhiên anh hiểu mình không nên so đo về việc này nhưng vẫn rất buồn bực!
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Chị dâu chị không phải fan sách của Địch đại thần nên chị không hiểu đâu?
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: Lần trước chị dâu cũng đi đọc sách của đại thần đó thôi?
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Ha ha. Vấn đề này không quan trọng.
[Bang] [Tần Ngọc Thanh]: Ai nói không quan trọng. Chị dâu tin em đi. Chị mà đọc nhất định sẽ mê Địch đại thần đấy.
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Đúng vậy đúng vậy đó. Nếu như Tịch đại thần cùng Địch đại thần hợp tác đóng xong bộ phim này rồi lấp hố mới mở, tui ngủ cũng cười rất tươi.
[Bang] [Tần Ngọc Thanh]: Không biết “Thần Thám” lúc nào thì công chiếu nhẩy? Thật mong được xem quá.
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Bi thương quá. Trợ lý của Tần Ngọc Thanh ôm ấp Tạ Khánh Văn trong “Thần Thám” vậy không phải trên tivi sẽ là Địch đại thần ôm một cô gái nào đó sao? Vì sao phải có nhân vật nữ xen vào chứ?
Đáy lòng Tịch Lạc Ninh yên lặng nói: Đó là vì đây là thời đại cuồng tiểu thuyết ngôn tình.
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Trước kia tui còn rất thích Triệu Thiến Tuyết đó. Kể từ khi biết cô ấy đi làm người thứ ba tui liền hận sự tồn tại của cô ấy. Quyết tâm sau này chỉ coi cô ấy là người qua đường, mặc kệ giờ cô ấy có là ngọc nữ hay tiên nữ.
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: Triệu Thiến Tuyết làm người thứ ba? Ể ể ể. Chẳng qua chỉ là đóng phim thôi mà, không đến mức vậy chứ?
[Bang] [Tần Ngọc Thanh]: Cùng ghét! Có thể bỏ nhân vật đó đi là hoàn hảo nhất! Phong Lưu, đồ ăn cây táo rào cây sung, làm một phó bang làm gì chứ, lăn đi tìm Triệu Thiến Tuyết nhà cậu đi!
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Ủng hộ tuyên bố của Thần Thám! Rõ ràng lúc đọc sách, cảm thấy rất thích nhân vật cô trợ lý nhỏ này. Nhưng từ sau khi biết diễn Tần Ngọc Thanh với Tạ Khánh Văn chính là hai đại thần thì không thể hiểu được tại sao thấy cô ta vô cùng khó nhìn.
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: Tui quyết định sẽ không xem một số tập.
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Phong Lưu, cậu thay đổi cũng quá nhanh rồi đó.
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: O (∩∩)O ha ha
Tịch Lạc Ninh thấy cái này trong lòng rât thoải mái. Người đứng ở bên anh rất nhiều. Anh cũng cảm thấy Triệu Thiến Tuyết này rất khó nhìn! Đặc biệt là khi biết người đàn bà này dám nhìn trộm người của anh lại càng làm anh chướng mắt!
Thật sự muốn đá cô ta ra khỏi đoàn làm phim. Làm sao bây giờ nhỉ?
[Bang] [Tần Ngọc Thanh]: Đủ kiểu đau lòng Cho nên, phó bang chủ ngài nhủ lòng từ bi, có thể xin hai đại thần ảnh chụp không? Thêm cả kí tên nữa? Thật sự rất muốn.
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Tui cũng muốn.
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: /(ㄒoㄒ)/ Phong Lưu. Cậu qua đó hỏi thử xem hai đại thần còn ở đó lâu không đi. Tui muốn qua đó xem trực tiếp.
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: –||| Các người vừa rồi còn bắt nạt tui, bây giờ còn dám nói nữa sao? PS: Không dám đi đâu, không dám hỏi luôn. Hai đại thần ở bên cạnh nhau rất đáng sợ các người không tưởng tượng được đâu?
[Bang] [Tần Ngọc Thanh]: Không tưởng tượng được nên Phong Lưu à, người ta vô cùng ghen tị với cưng đó!
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: –||| Ủng hộ Thần Thám Tui cược một phần tám cọng lông, ai đó đi ám sát Phong Lưu hộ tui đi?
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Keo kiệt! Ít ra cũng phải là , tệ chứ.
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Tiếu Tiếu, cậu quá hào phóng rồi. Tôi xúc động đến làm cách nào cũng không nghĩ ra được.
Mặc dù biết Trầm Tiếu đang nói đùa nhưng vẫn rất 囧.
Một mình nhìn thì rất muốn cười, nhưng là tưởng tượng đến trên người Trầm Tiếu, thật sự quá xúc động.
Gia đình nhà Trầm Tiếu chắc chắn kém nhà anh và Địch Vân nhưng Trầm Tiếu là nhà biên kịch đứng đầu trong giới giải trí, làm sao thiếu một ít tiền này chứ?
Tịch Lạc Ninh nghiêng đầu nhìn Địch Vân, anh ta cũng vừa vặn quay đầu lại nhìn anh.
Tịch Lạc Ninh giật nhẹ khóe miệng, khong chút xấu hổ vì bị bắt gặp đang nhìn lén người khác, anh thật tò mò lúc này Địch Vân đang làm gì. Chẳng lẽ thật sự đứng một bên nhìn trộm sao?
Tịch Lạc Ninh cũng đang đứng một bên nhìn trộm, nhưng tốt xấu gì cũng nói một hai câu, Địch Vân vậy mà vẫn luôn im lặng, trên màn hình vẫn đang nói về anh ta kia kìa.
Đề tài chuyển một vòng lại quay về điểm đầu.
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Bọn họ chỉ ngồi nghịch máy tính thôi hả? Phong Lưu, sao cậu không thử đi vòng phía sau họ nhìn lén xem họ đang làm cái gì?
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: … Chỉ cần tui khẽ động một cái, bọn họ có thể nhìn thấy hết. Nếu không tui đã đi rồi
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Đột nhiên có chút thương cảm với Phong Lưu.
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Lòng thương cảm cũng lây lan sao? Tôi không ngại để cậu tìm một chút việc để làm đâu
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: /(ㄒoㄒ)/ Chị dâu, chị tha cho em đi!
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Chị dâu bạo phát rồi. Vẫn cảm thấy Phong Lưu cưng làm phó bang chủ thật kém cỏi. Khí thế yếu ớt như vậy. Phải chị dâu với đại thần cùng tiến lên mới có thể đối đầu được với hai vị đại thần kia.
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Chuẩn không cần chỉnh!
[Bang] [Tần Ngọc Thanh]: Tịch đại thần với Địch đại thần tại sao lại cùng đi uống cà phê, lại còn đến cùng một quán, nghịch máy tính? Lần trước bọn họ gặp nhau không phải cãi nhau sao?
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Sờ cằm Không hổ là Thần Thám. Chẳng lẽ quay phim có thể bồi dưỡng JQ sao?
Chu Lập Phong lén nhìn hai người nghĩ thầm may mà mình không nói rõ cách hai người ấy ở chung với nhau nếu không bọn họ chắc kích động đến phát điên mất. Nhìn hai người bọn họ rõ ràng có một chân mà.
Chẳng lẽ thật sự quay phim sẽ bồi dưỡng JQ sao? Lần trước vẫn còn thấy hai người bọn họ là kẻ thù của nhau mà.
Ố? Kia là gì? Chiếc nhẫn? Là nhẫn sao? Hai đại thần lại cùng đeo một chiếc nhẫn giống nhau sao?
Rõ ràng đã âm thầm tiếp nhận quan hệ giữa hai người, nhưng lúc này Chu Lập Phong vẫn không quá khẳng định.
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Không phải không có khả năng. Phong Lưu bị trúng gió à?
[Bang] [Tần Ngọc Thanh]: Phong Lưu chẳng lẽ cưng đã được thấy chuyện không nên thấy? Ví dụ như ôm, cưỡng hôn các kiểu ấy?
[Bang] [Vũ Trụ Thần Thoại]: O (∩∩)O
Địch Vân tất nhiên đã nhìn thấy hết biểu cảm của Chu Lập Phong. Mà cậu ấy sau khi thấy hai người cùng đeo chiếc nhẫn kia, có vẻ rất giật mình khiến lòng anh ta khá thoải mái.
Tượng trưng cho thân phận.
Anh ta quả nhiên là người thông minh, thoáng cái thu người vào tay rồi.
Sau này còn ai dám nhìn trộm người của anh ta nữa chứ. Bây giờ Tịch Lạc Ninh chính là của Địch Vân anh đó! Hừ hừ.
Tịch Lạc Ninh dở khóc dở cười, Địch Vân quả nhiên là đứng một bên nhìn trộm mà! Nhưng Địch Vân anh đừng ngây thơ thế được không? Thân là người thứ ba ở đây, anh tất nhiên biết vì cái gì mà Chu Lập Phong kích động như vậy, lại càng hiểu vì sao Địch Vân cười ý vị như vậy.
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Đại thần ngài dùng biểu tình này rất nhiều lần nhưng lần nào em cũng không thể quen được. Oa oa
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: lau mồ hôi Đồng cảm.
Trầm Tiếu không chỉ đồng càm mà hắn ta còn không thể nào liên hệ vẻ mặt đáng yêu kia với bộ mặt tê liệt của Địch Vân. Hình ảnh kia thật sự đáng sợ vô cùng.
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: O (∩∩)O
Tịch Lạc Ninh làm lơ Địch Vân đang ngồi ngu bên kia, bưng cà phê lên, ưu nhã nhấp một ngụm, nghĩ thầm ở trước mặt người ta mà còn lén nhìn người ta thật sự rất kì lạ.
Tịch Lạc Ninh híp mắt nhìn vẻ mặt ngu ngơ của Phong Lưu, cười híp mắt mở miệng: “Ông chủ Chu, cậu rất rảnh nhỉ?”
Chu Lập Phong dừng lại, không khỏi cảm thấy giọng điệu này rất quen thuộc, cười khan nói: “Cũng may đây không phải giờ cao điểm.”
Tịch Lạc Ninh nói: “Hả? Xem ra cậu rất vui nhỉ? Chơi gì thế?”
Chu Lập Phong ha ha cười: “Chơi linh tinh thôi.”
Tịch Lạc Ninh cười, “Vậy cậu từ từ chơi, tuyệt đối đừng chơi ra lửa đó nha.”
Chu Lập Phong trộm xoa mồ hôi, giọng điệu Tịch đại thần tại sao lại có cảm giác rất sâu xa thế nhỉ?
Địch Vân bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Chu Lập Phong một cái, khiến lưng cậu ấy cứng đờ, nháy mắt cúi đầu, hận không thể chui xuống gầm bàn. Địch Vân hừ lạnh một tiếng.
Tịch Lạc Ninh quay đầu nhìn Địch Vân, trong mắt là tìm tòi nghiên cứu.
Địch Vân lúng túng tránh mắt đi.
[Mật] bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: ╭ (╯^ ╰)╮ Đừng nghĩ là vừa rồi em không biết anh làm trò gì đó nha!
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: …
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Vợ, anh uống một cốc cà phê
[Mật] bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Làm sao
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: ^^ Buổi lễ ngày mai là mấy giờ nhỉ
[Mật] bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: …
Tịch Lạc Ninh có dự cảm xấu.
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Nhớ là sáu giờ chiều bắt đầu
[Mật] bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Chúng ta đi chiến trường
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Lạc Ninh cưng, nói sang chuyện khác thì không phải bé ngoan
[Mật] bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Run một thân đầy da gà
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Tắt máy về nhà
[Mật] bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: T^T Đừng mà
Tịch Lạc Ninh quay đầu nhìn Địch Vân ý bảo cà phê của mình còn chưa uống xong… Kết quả không biết từ lúc nào, một giọt cà phê cuối cùng đã bị Địch Vân uống sạch.
Tịch Lạc Ninh: “…”
Địch Vân khẽ trợn mắt liếc nhìn người phía sau, Khương Tá biết điều đi ra tính tiền.
Tịch Lạc Ninh khẽ hừ, đứng thẳng dậy đi ra ngoài, máy tính cũng chẳng cầm về, dù sao cũng sẽ có Khương Tá làm thay rồi mà.
Ra khỏi quán cà phê, Tịch Lạc Ninh liền mắng Địch Vân, “Địch Vân, rốt cục anh có bao nhiêu trẻ con đây chứ?” Mỗi ngày cũng chỉ biết làm những chuyện này.
Đich Vân cầm hay tay Tịch Lạc Ninh, kéo về chỗ đỗ xe, cười nói: “Không cần xấu hổ đâu!”
“…” Xấu hổ em gái anh ấy! Tịch Lạc Ninh cau mày, “Địch Vân, đầu óc anh rốt cục làm sao mà lớn lên được?”
Địch Vân sờ sờ cổ, cười vô cùng sáng lạn, “Bởi vì trên cổ cho nên cứ thế lớn lên thôi.”
Tịch Lạc Ninh im lặng: “Đây là câu trả lời gì chứ?”
Địch Vân vẻ mặt nghiêm túc: “Địch phu nhân, đây là câu trả lời đặc biệt của nhà họ Địch.”
Tịch Lạc Ninh không còn gì để nói, chẳng qua chỉ uy hiếp nói: “Tối anh mà dám, em sẽ cắt!”
Địch Vân đau khổ á một tiếng, Tịch Lạc Ninh đắc ý cười ha ha.
Sau khi lên xe, Tịch Lạc Ninh biết mình sai lầm vô cùng rồi.
Tịch Lạc Ninh một bên vừa thở gấp một bên vừa mắng Địch Vân: “Địch Vân, anh muốn chết!”
Địch Vân cắn lỗ tai anh, mập mờ cười nói: “Honey, đến tối mà em cũng không chờ được sao? Em đã thèm khát đến mức này rồi à?”
Tịch Lạc Ninh tức giận không nói nên lời.
Ông bác lái xe phi nhanh về biệt thự, dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến nhìn trợ lý Khương Tá đang ngồi ở vị trí phó lái.
Khương Tá ngáp một cái, đôi mắt vô hồn liếc nhìn biệt thự, bình tĩnh nói: “Lại đi hai vòng nữa đi.”
Bác lái xe: “…” Có thể đừng làm trên xe được không. Đi một đoạn đường dài còn phải vòng vèo mấy lần… Lão già tôi thật sự không chịu nổi đâu!