Võng Du Chi Lão Tử Là Genji

huyết ám tiêu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phạm Huy vẫn một mặt mộng bức, hoàn thành rồi? Boss cuối đâu? Đồ ngon đâu? Không có! Cả EXP nữa?

Hệ thống cũng không để Phạm Huy chờ lâu, ding, một thẻ bài hiện ra trước mặt hắn, thẻ bài một màu tử sắc rất đẹp hào quang tỏa xung quanh, nó quay lòng vòng nhanh chóng rồi cuối cùng dần dần lật mặt trong ra.

“Ding, Chúc mừng người chơi rút được vũ khí phụ trợ - Huyết Ám Tiêu”

“Vũ khí phụ trợ - Huyết Ám Tiêu ( Tử)

Yêu cầu cấp độ:

Tấn công: +

Sức mạnh: +

May mắn: +

Tốc độ di chuyển: +%

Công dụng: Vũ khí phụ trợ công kích từ xa, sát thương cố định là HP / phi tiêu, tổng cộng có phi tiêu, tự sạc đầy phi tiêu khi sử dụng hết phi tiêu trong vòng giây.”

Khóa chặt người chơi - Phạm Huy

Tử vong không bị rơi.”

Hắn nhìn lấy trong hành trang Huyết Ám Tiêu liền trang bị nó lên, ở sau lưng hắn bỗng dưng biến ra một cái túi đựng nhỏ, hắn lật ra xem bên trong, thây xếp đều một dãy phi tiêu, chúng có cánh, hơi bẻ cong một đường xuống, toàn thân là màu đen, ở giữa có một viên ngọc đỏ như một đôi quỷ nhãn nhìn chòng chọc gắn ở đó.

Phạm Huy liền lôi ra một cái nhìn ngắm lấy, định thử phi nhưng tình huống bây giờ cũng không có cơ hội nên đành thôi.

Hắn nhìn sang Nhược Tuyết hỏi nhỏ: “Nhược Tuyết, ngươi được cái gì?”

Nhược Tuyết nhìn hắn, khổ hề hề mặt trưng xị ra không xót một tí nào kể: “Được một kĩ năng nữa, nhưng không có cái gì dùng cả, buff tấn công cho một cá nhân trong vòng phút. Tăng % tấn công cùng % tốc độ ra đòn, mà kĩ năng hồi hết giây.”

Phạm Huy ồ lên, đó cũng là một kĩ năng buff tốt, bây giờ nàng có buff máu, có buff sát thương, chỉ thiếu phòng thủ là hoàn mỹ thành một buffer chuyên rồi. Nhược Tuyết được kĩ năng mạnh lại còn ra vẻ khoe mẽ, thật là nàng chẳng lẽ thích xông pha trước nhất quẩy tưng bừng sao?

Nãy hạ gục được hai Xà Tướng, thu được bốn món lam sắc cùng mấy bình thuốc, gồm một ngọn giáo, hai cái giáp cùng một đôi giày. Phạm Huy đưa cho Nhược Tuyết một cái giáp cùng mấy bình thuốc xanh, nàng bảo chỉ cần thế là đủ, còn lại để hết cho Phạm Huy, hắn giờ cũng chỉ còn một thẻ giám định, để về thôn mua rồi giám định sau vậy.

Y Phàm cùng Xà Chiêu Cơ và con gái Tiểu Tiên ngược lại tiễn biệt lấy Phạm Huy và Nhược Tuyết rời đi, phó bản tự động đóng. Hai người cũng nên về thôn trả nhiệm vụ.

Về đến thôn, Nhược Tuyết quay ngoắt sang hỏi: “Huy, ngươi có số điện thoại sao?” Phạm Huy cũng đi theo đáp nàng gật đầu một cái: “Có à, làm gì?”

Nhược Tuyết ngượng ngịu, giọng lắp bắp hỏi nhỏ: “C-c-có thể, đọc cho ta sao?” Nói xong nàng hai tay bụm lấy khuôn mặt xấu hổ lấy.

Phạm Huy cười nhẹ nhìn nàng cũng nói: “Có đây, là xxxxxxx, đó, chỉ cần ngươi nhắn tin cho ta là được.”

Nhược Tuyết lẩm nhẩm lại, nhớ rõ ràng trong đầu rồi nàng mới gật gật đầu nói: “Được, nhớ rồi, chúng ta đi trả nhiệm vụ a.”

Phạm Huy “ừm” một tiếng, cũng dẫn đầu đi trước đến tiệm thuốc, tiệm đó là do Y Dược Sư mở bán, đến trước cửa tiệm, mùi thuốc ngào ngạt, bày ra những tủ dược liệu bằng gỗ vô cùng đặc sắc, bên dưới xếp tủ kính bày ra những bình thuốc đủ sắc màu, tăng tấn công, tăng phòng thủ, gì gì cũng có nhưng đều là loại sơ cấp, mà giá cả dọa người, G cất bước thuốc tăng tấn công, bình đỏ và xanh tiện nghi chút, là G một bình.

Bước vào bên trong, hai người thấy Y Dược Sư đang bận rộn nghiền lấy thuốc, tay cầm một cái chày ghiền nhẹ nhẹ thuốc ở trong một cái bát gỗ dày, dáng vẻ rất chăm chú. Nghe thấy tiếng bước chân, Y Dược Sư mới bỏ ngỏ lấy công việc trong tay nhìn lên, khi thấy là Phạm Huy nhưng bên cạnh hắn lại không có dẫn con trai của mình bèn thở dài thất vọng, nhưng mặt vẫn mỉm cười hi vọng hỏi ra gì đó: “Phạm Huy a, con trai ta có tìm thấy được sao?”

Phạm Huy bắt được một tia thất vọng ở trong mắt Y Dược Sư cũng biết không thấy con trai hắn đi về nên tâm tình này cũng bình thường, cười nói: “Có, nhưng ngược lại hơi có chút ngoài dự kiến. Ngài ngược lại là yên tâm, con trai ngài vẫn còn sống mà lại còn rất tốt là đằng khác.”

Y Dược Sư nghe đến đây, mặt vui mừng thả xuống trong tay chày gỗ, đi ra khỏi quầy đến trước mặt Phạm Huy, dáng vẻ vội vàng hấp tấp, Y Dược Sư cầm lấy hai vai của Phạm Huy rung lắc liên tục đến độ hắn không chịu nổi hỏi: “Thật? Thật? Con trai ta còn sống? Ngươi không dối gạt ta chứ?”

Phạm Huy bị rung lắc đến đầu hoa mắt váng liền nhanh gấp trả lời: “Thật, toàn bộ ta nói đều là thật, chỉ là có chút ngoài ý muốn mà thôi. Ngài mau chóng buông ta ra a, ta sắp bị ngài rung đến độ gãy vai rồi!!”

Y Dược Sư lúc này mới thả buông lỏng vai Phạm Huy ra, một mắt đẫm lệ cười haha vui vẻ nói: “Hahaha, ta liền biết hắn còn sống, liền biết là hắn còn sống, haha, con ta còn sống!!.” Nhưng nói đến đây hắn lại quay sang hỏi: “Hử? Vừa rồi ngươi nói là chuyện gì ngoài ý muốn? Làm sao? Con trai ta chả nhẽ bị phế tay phế chân hay hắn làm sao? Ngươi nhanh nói a!”

Phạm Huy vẻ mặt bí ẩn tiện tiện nói: “Thiên cơ bất khả lộ, phật viết không thể nói, không thể nói a.”

Y Dược Sư nghe hắn sâu khẩu vị mình, bực tức giẫm chân định nhào vào đánh Phạm Huy một chầu, Phạm Huy sợ hãi co rụt chạy vội nấp sau lưng Nhược Tuyết, rồi chọt chọt vai nàng, ý bảo nàng nói a.

Nhược Tuyết nhìn Phạm Huy nhát gan chạy ra sau lưng mình, miệng tủm tỉm cười khúc khích, cũng đi lên trước một bước nói: “Chào ngài, ta là Nhược Tuyết, là đồng hành làm nhiệm vụ cùng hắn, ngài yên tâm, con trai ngài còn sống rất tốt, cũng không phế hay bị tật gì cả, chỉ là có ngoài ý muốn một cái kinh hỉ đang chờ ngài thôi. Ngài cứ yên tâm là được.”

Y Dược Sư nghe vậy cũng thôi không đòi hai người nói ra là cái gì, nhanh chóng nói: “Được, ta đã biết, cảm ơn hai ngươi.” Xong, hắn lôi ra bình thuốc, ba bình màu vàng, ba bình màu xanh lá cây đưa cho Nhược Tuyết rồi nói: “Ba bình màu vàng này là thuốc tăng tấn công vật lý trong vòng phút, tăng điểm tấn công, còn thuốc màu xanh lá là tăng sát thương phép trong vòng phút, tăng điểm. Hai ngươi cầm a, coi như lễ đáp của lão Y này.”

Hai người Nhược Tuyết cùng Phạm Huy nhận lấy bình thuốc, định nói lời cảm tạ thì Y Dược Sư đã khoát khoát tay bảo: “Không có gì, đây cũng là công lao của các ngươi, ta biết các ngươi phải vượt qua nguy hiểm như thế nào, vì ta từng đọc trong sách nói bên trong lãnh địa Mãng Hoa Xà có một vị nữ vương rất máu lạnh và tà ác, các ngươi có thể vượt qua nàng tìm được con trai ta là tốt rồi. Hai người các ngươi đi thôi, ta không tiễn nữa, ta phải vào báo cho mẫu thân hắn mới được!”

Vừa nói xong, hắn vội vội vàng vàng tiến sâu vào trong tiệm dược đến khi hắn ngoặt một đường thân hình biến mất ở chỗ ngã rẽ ấy, Phạm Huy cùng Nhược Tuyết mới đi ra khỏi tiệm.

Tiếng hệ thống lúc này vang lên hai người đều nghe thấy: “Chúc mừng người chơi hoàn thành Nhiệm vụ ẩn tàng - Tìm con trai của Y Dược Sư!, thu được EXP, G cùng rương thần bí.”

Rồi một cái rương hiện lên trong hành trang của họ, nó có sắc màu kim loại, không biết là gì nhưng nhìn rất đẹp, xưng quanh bao trùm lấy những sợi dây xích nhỏ quấn quanh tạo nên cảm giác rất thần bí. Nhưng Phạm Huy cùng Nhược Tuyết lại không vội mở nó, ngâm một lúc mới có đồ tốt, từ từ kiểu gì cũng có khoai nóng để ăn mà.

Bước ra khỏi tiệm, hai người vai kề vai đi dạo quanh một lúc rồi Nhược Tuyết mới hỏi hắn: “Huy, giờ ngươi định làm gì? Đi làm nhiệm vụ tiếp sao?”

Phạm Huy gật gật đầu nhưng lại lắc lắc đầu bảo: “Không vội, ta còn phải đi luyện một chút kĩ năng, ngược lại là ngươi, định làm gì đây?”

Nhược Tuyết nghe hắn hỏi mình, tay mân mê lấy cái môi nói: “Ta offline bây giờ, hôm nay chơi cũng nhiều rồi. Có gì sáng mai gặp ngươi á.”

Phạm Huy cũng gật gật đầu kêu một tiếng “được”, Nhược Tuyết vui vẻ nhìn lấy hắn một lúc cười rạng rỡ rồi nàng vẫy vẫy tay tạm biệt hắn. Thân thể Nhược Tuyết dần dần tan biến, đến khi không còn gì, Phạm Huy mới quay đầu đi loanh quanh một mình tiếp.

Hắn ngược lại muốn đi giám định lấy ba món trang bị trên người mình, nếu mà tốt thì đem bán, chắc cũng được một khoảng thu gì đó.

Nghĩ đến là làm, hắn liền quay đầu bước đi về hướng tiệm tạp hóa, mua lấy hai tấm thẻ giám định cấp , tiêu mất của hắn G, hơi mắc một điểm, nhưng phải dùng thôi, Phạm Huy cũng nghe ra thẻ giám định có thể chế tạo, nhưng như thế nào thì chưa ai biết cả.

Rồi hắn bấm mở hành trang, ấn dùng từng cái thẻ giám định vào ba món trang bị, từng món từ vô sắc dần dần sáng lên tỏa ra màu sắc bao quanh lấp lánh.

P/s: Dạo này đệ đang bận việc chuẩn bị đồ án, nên đổi mới chương chậm. Mong mọi người thông cảm cho đệ, xong việc đồ án sẽ cố duy trì tần suất cao đổi mới. Cảm tạ mọi người đã ủng hộ và đọc bộ truyện này. Cảm tạ!

P/s: Hình như buff main hơi quá tay thì phải?:))

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio