Từng món hiện lên màu lam sắc, Phạm Huy nhìn từng món xem thuộc tính:
“Trang bị - Lam Xà Thương ( Lam)
Yêu cầu cấp độ:
Sức tấn công: ~
Sức mạnh: +
Sức khỏe: +
Độ bền: /
Công dụng: Khi tấn công, có khả năng % phát động Lam Xà Kích, chuyển đổi phương hướng tấn công gây bất ngờ cho địch nhân đồng thời khi trúng đích sẽ gây sát thương thêm điểm.”
“Trang bị - Lam Xà Khinh Giáp ( Lam)
Yêu cầu cấp độ:
Phòng thủ:
Sức khỏe: +
Nhanh nhẹn: +
Tỉ lệ đỡ đòn: +%
Công dụng: Khi trúng công kích, có % loại bỏ sát thương.”
“Trang bị - Giày da Lam Xà ( Lam)
Yêu cầu cấp độ:
Phòng thủ:
Sức khỏe: +
Nhanh nhẹn: +
Tốc độ di chuyển: +%
Công dụng: Kĩ năng sử dụng - Linh hoạt, trong vòng giây tăng lên % tốc độ di chuyển. Cd: giây.”
Phạm Huy thấy ba món thuộc tính đều rất tốt, liền vội vã đổi lấy áo giáp của mình cùng trang bị lên đôi giày. Còn cây thương, hắn không sử dụng thương mà, nên chỉ còn cách bán. Hắn trang bị hoàn tất, mở bảng thuộc tính nên xem xét.
Tên nhân vật: Phạm Huy
Đẳng cấp:
EXP: /
HP: /
MP: /
Sức mạnh (STR): - %
Nhanh nhẹn (AGI): - %
Sức khỏe ( VIT): - %
Trí tuệ ( INT): - %
May mắn ( LUK): - %
Sức tấn công vật lý ( ATT): -
Sức tấn công ma pháp ( MATT): -
Tỷ lệ bạo kích ( CRIT): .%
Sát thương bạo kích ( Dmg crit): %
Tỷ lệ xuyên giáp ( Piercing chance): %
Phòng thủ vật lý ( Weapon DEF):
Phòng thủ ma pháp ( Magic DEF):
Tỷ lệ đỡ đòn ( BLOCK): %
Tỷ lệ né đòn ( AVOID): .%
Thiên phú đặc biệt - Liên kích tất sát: Mỗi một lần hạ sát được đối thủ, sẽ lập tức giảm giây hồi chiêu của kỹ năng và kỹ năng tiếp theo đó sẽ không tốn năng lượng ( Mana point) và Khi gây thương tổn liên kích, sẽ đánh một dấu ấn lên người đối phương, đánh vào người đối phương sẽ hồi lại cho bạn % máu tối đa.
Danh hiệu: Không có.
Kĩ năng danh hiệu: Không có.
Huy chương: Không có.
Kĩ năng thì giờ hắn có mấy loại, cũng đủ rồi, Liên kích ( /) gần lên cấp độ , Rút kiếm ( /), Tự động phòng thủ ( /), Nhịp ( /). Có lẽ hắn cần phải đi train kĩ năng một đoạn thời gian mới được, thật sự là cấp độ rồi vẫn chưa một kĩ năng lên cấp .
Nhưng trước đó, cần phải bán cây thương đi đã, tiện đà bán luôn được cái giáp cấp đi cũng tốt.
Nghĩ thế, hắn liền bước đến trung tâm thôn. Chọn tính năng bày bán, bảng thông tin hiện lên, hắn đưa cây Lam Xà Thương vào rồi chọn giá tiền là, ừm, để liên hệ trực tiếp, còn cái giáp cấp kia trực tiếp đề giá G thử vận may. Ấn đồng ý rồi hắn trực tiếp ngồi đó, trước mặt bày cây thương cùng chiếc giáp. Ở trên đầu hắn có khung chữ nhật màu trắng nhạt ghi “Thương ngon giá rẻ.”
Lúc này ở trung tâm tân thủ thôn rất nhiều người chơi tụ tập, người chơi mới tiến đến không ngừng nên tân thủ thôn lúc nào cũng vào trạng thái nhộn nhịp, xôn xao ồn ào. Phạm Huy đi đến trung tâm ngồi đó bán hàng, khiến lấy có mấy người chú ý đến.
Bỗng một hán tử râu ria xồm xoàm đi đến trước mặt hắn, hắn ngồi xổm xuống, mắt nhìn chăm chăm cây thương, xem xét xong hắn mới dò hỏi Phạm Huy thử: “Người anh em, cây thương này ngươi bán như nào?”
Phạm Huy ngồi đó, trên mặt hắn bây giờ đang đeo lấy Thiết Diện Quỷ mặt nạ, sau lưng đeo một cây kiếm, tay đang ngồi xoay xoay phi tiêu, dáng vẻ cool ngầu! Nghe có người hỏi vậy, hắn lãnh đạm trả lời: “Giao dịch bằng VNĐ.”
Người râu ria kia nghe vậy trầm ngâm, lấy một tay xoa xoa bộ râu của mình, mắt nhíu nhíu híp lại nhìn kĩ cây thương rồi bảo: “Hmm, VNĐ hử, . thế nào? Giá cả này công đạo chứ?”
Hắn vừa nói ., đã có một giọng nói đầy khinh bỉ vang lên nói: “Thiết Sư, . ngươi cũng không ngại báo ra sao? Cây thương này thuộc tính tốt như vậy, . ta thấy không đủ! Ta ra giá . gấp đôi, người anh em bán sao?”
Vị râu ria Thiết Sư kia nghe vậy, quay đầu sầm mặt bảo: “Vân Du, ngươi ngược lại là giàu có ha, ngươi có tiền ta không có sao?” Nói rồi hắn quay đầu lại nhìn Phạm Huy bảo: “Ta ra .. VNĐ! Giá cuối.”
Phạm Huy trái tim đập bịch bịch loạn lên, hắn a một tiếng, tiền đến rồi, dễ dàng như vậy sao?
Râu ria xồm xoàm Thiết Sư kia vừa lên tiếng, hắn ngoay ngược trợn mắt nhìn khiêu khích lấy Vân Du. Vân Du khuẩy khuẩy trong tay mình cây quạt, nhẹ nhàng phong độ không nhìn trực tiếp khiêu khích của Thiết Sư chỉ nói với Phạm Huy: “Ta ra ., mua luôn cả cái giáp cấp kia của ngươi.”
Phạm Huy nghe đến đó, gật gật đầu, .. cũng đã rất nhiều, ngược lại hai người tranh lẫn nhau nhìn không vừa mắt mới khiến hắn có phúc lợi này. Gật gật đầu báo: “Cái giá này, không tệ. Thành giao.”
Vân Du cười nhẹ nhàng, Thiết Sư thì mặt tức tối trợn mặt nhìn lấy Phạm Huy kêu một tiếng: “Người anh em, bán cho ta, mai sau còn dễ gặp mặt nhau chút! Rõ ràng ta đến trước!”
Phạm Huy nhẹ nhàng từ tốn đáp: “Xin lỗi, giá ta là bán thương lượng, ai ra giá cao, người đó được.”
Thiết Sư nghe vậy cũng cảm thấy có lí, thở dài một hơi, biết thế ra cái giá cao một chút thì người anh em này đã đồng ý rồi. Tiếc nuối đứng lên, mắt trợn nhìn một cái Vân Du rồi mới bực tức đi thẳng.
Vân Du chỉ mỉm cười nhìn hắn, đợi hắn đi qua rồi mới đến trước mặt hỏi: “Tài khoản ngân hàng của ngươi là gì? Ta chuyển tiền cho ngươi trước.”
Phạm Huy đọc một dãy con số, vì trong trò chơi có cho liên kết với tài khoản ngân hàng của mình nên hắn nghe “ding” một tiếng, nhìn lại tài khoản mình đã từ số lên ... Hắn gật đầu đóng lại sạp hàng, gửi yêu cầu giao dịch đến Vân Du.
Vân Du đồng ý, hai người giao dịch thành công. Phạm Huy cũng không có việc nữa, thu được . hắn đã đủ mãn ý, định quay đầu đi ra ngoài thôn cọ tí quái lấy kinh nghiệm thì Vân Du gọi lại hắn bảo: “Người anh em, ngươi tên gì?”
Hắn mới nhẹ nhàng đáp: “Phạm Huy.” Vân Du nghe vậy cũng đi theo đáp: “Phạm Huy, sau này nếu ngươi có mấy đồ trang bị tốt thì có thể bán trước cho ta sao? Yên tâm, giá tiền ta sẽ cho công đạo, tuyệt đối không ăn hụt ngươi một đồng nào.”
Phạm Huy nghe cũng gật gật đầu đáp: “Tốt.” Rồi hắn mới quay đầu bước đi.
Vân Du cười nhẹ một cái đáp: “Người này đủ thần bí, nhất là cái mặt nạ kia, không khiến người ta dò xét được gì cả, đoán chắc là kiện đồ tốt, hừm.”
“Ai có đồ tốt? Ai thần bí vậy?” Bỗng dưng đằng sau Vân Du vang lên một tiếng nhẹ nhàng giọng nữ hỏi.
Vân Du cũng quay đầu đáp: “Người lúc nãy bán cây thương này cho ta, ngược lại muội muội ngươi đi đâu giờ mới tìm đến ca?”
Người con gái kia vẻ mặt băng sương lạnh giá, mỹ quan mỹ lệ thanh thoát, một mái tóc dài màu xanh lam nhẹ nhàng búi gọn ra đằng sau, thân thể bao trùm bằng một bộ giáp bó sát dáng người nóng bỏng, trên công hung hãn dưới thủ tuyệt đối, ngược lại toát ra khí chất người sống đừng đến nhẹ nhàng lành lạnh đáp: “Ta? Đi làm nhiệm vụ. Không có lười như ngươi.”
Vân Du nghe vậy, dáng cười cứng ngắc đáp: “Vân Diệp, ngươi cũng không nên nói thế a, anh ngươi là một người rất chăm chỉ, nhưng là khổ nhàn kết hợp mà, haha. Ngược lại là ngươi, cẩn thận chăm quá lại không gả đi được!”
Vân Diệp liếc hắn một cái, miệng nói: “Nhàm chán.” Rồi mắt nhìn lấy thân ảnh Phạm Huy đang đi xa, mắt trong trầm ngâm nghĩ ngợi một chút gì đó. Rồi Vân Du bắt được ánh mặt nàng trêu chọc lên: “Sao? Có hứng thú? Nhanh như vậy có hứng thú rồi, có cần anh ngươi làm ra hi sinh nên bắt lại tiểu tử đó cho ngươi?”
Vân Diệp “hừ” một tiếng, quay đầu không thèm để ý đến Vân Du liền bước đi. Vân Du thì cười ha hả lên, cũng đi theo sau Vân Diệp, bắt đầu bắn chém gió đủ kiểu với nàng nhưng chỉ nhận được là một bộ lạnh mặt không thèm đáp lời, Vân Du như dân tự kỉ vậy.
Còn Phạm Huy, hắn đang đứng trước cửa thôn, bật lấy bản đồ nhìn xem, ngược lại với hướng đi Đại Sâm Lâm là một khu thảo nguyên đất bằng, hắn từng xem sách chỉ nam hướng dẫn của hệ thống, ở đó có bãi quái cấp độ , phù hợp với cấp độ hắn bây giờ. Liền quyết định đi bãi đó đi, rồi hắn cất bước bước đi về chỗ đó.