"Lão Đại, tên Kỵ Sĩ giết chúng ta tên là Thạch Đầu Thành, hắn rất có thể là đã rời đi nơi khác rồi."
Tên Kiệt Lang-Sát Lang chính là Chiến Sĩ bị ta giết đầu tiên, hắn rất buồn bực, lần này bị giết ngoại trừ biết được tên của đối phương là Thạch Đầu Thành, ngoài ra thì không biết thêm được gì nữa, đây là chuyện mà hắn lần đầu tiên gặp phải.
"Vậy còn không nhanh đi tìm đi, nhất định phải cho hắn biết sự lợi hại của Kiệt Lang bang chúng ta."
"Lão Đại, Thạch Đầu Thành kia thực lực bất phàm, chúng ta căn bản là không có lực hoàn thủ, phỏng chừng hắn có thể chính là đệ nhất cao thủ kia, nếu chúng ta muốn đối phó hắn, nhất định là phải chuẩn bị thật kỹ càng mới được."
Kẻ bị ta giết cuối cùng Cung Tiễn Thủ Kiệt Lang-Phong Lang, ấn tượng của ta với hắn rất sâu, hắn chỉ cần nghĩ đến việc sau này phải đối phó với ta thôi đã run lên rồi. Bất quá thì thù vẫn nhất định phải báo, đó là thói quen của đám Kiệt Lang bọn họ.
"Thạch Đầu Thành, đệ nhất cao thủ."
Chiến Sĩ được đám Kiệt Lang gọi là lão đại thì thào khẽ nói, hắn tự nhiên là đang cân nhắc trong lòng.
"Tốt lắm, bốn người các ngươi nhanh chóng tìm ra Kỵ Sĩ tên Thạch Đầu Thành kia, nhanh chóng điều tra thông tin của hắn, nếu được thì cho hắn một bài học cho ta."
"Vâng, lão đại."
Kiệt Lang bọn họ rút cục đã tìm được một con mồi lớn rồi, Kiệt Lang chính là lang tộc cạo ngạo, bọn họ không sợ gì khó khăn, bọn họ muốn các bang phái khác phải kinh sợ khi nghe thấy tên mình, khiến cho người khác tôn sùng và sợ hãi, đó chính là ý chí của Kiệt Lang Bang.
Kiệt Lang đối với con mồi càng cường đại, càng cao cấp họ lại càng hưng phấn.
Kiệt Lang đối với địch nhân luôn luôn không khoan nhượng, bọn họ sẽ không từ bất cứ thủ đoạn gì để biến địch nhân thành thi thể nằm trên đất. Bọn họ mặc kệ địch nhân là ai, có năng lực gì, bọn họ đối với địch nhân luôn quyết tử, không phải ngươi chết thì ta vong.
Kiệt Lang bọn họ không e ngại bất cứ đối thủ nào, bọn họ chỉ sợ không có địch nhân, càng sợ không có được địch nhân cướng đại mà thôi, không có địch nhân bọn họ sẽ không có đấu chí.
Đệ nhất cao thủ chính là địch nhân mà trời cao đã ban cho bọn họ.
Đang trong lúc mà danh tiếng của Kiệt Lang bang phát triển, đột nhiên xuất hiện một tin tức khiến cả [Vương Giả] kinh động, Kiệt Lang đánh bại đệ nhất cao thủ của [Vương Giả]. Đây là chuyện uy phong và vinh hạnh đến mức nào chứ, lão đại của bốn huynh đệ Kiệt Lang, Kiệt Lang - Tham Lang lúc này đang bị dòng máu hiếu chiến trong lòng thiêu đốt.
"Ca, anh thật là lợi hại!"
Ta lôi kéo Lý Đồng và tiểu muội đi dạo một vòng trong Thiên Long Thành, từ cửa nam Thiên Long Thành tiến về phía hào trạch mà ta được hệ thống thưởng cho. Trải qua sự cho phép của ta, các nàng sẽ có thể đặt điểm truyền tống ở đây, sau này trở về thành là các nàng có thể trực tiếp trở lại hào trạch này. Bất quá lúc này các nàng lại đang đắm chìm trong hình ảnh chiến đấu oai phong của ta.
"Đương nhiên rồi, lão ca của em chính là đệ nhất cao thủ của [Vương Giả] mà, không lợi hại làm sao được."
"Ha ha, đương nhiên rồi, lão ca của em chính là lợi hại nhất."
"Tiểu muội."
"Ân."
Tiểu muội đột nhiên thấy ta nghiêm túc, vừa sửng sốt vừa hoảng sợ nhìn ta. Chẳng lẽ nàng đã làm sai chuyện gì khiến lão ca giận dữ sao.
"Tiểu muội, sau này mặc kệ là lúc nào, nếu có người khác khi dễ em, em có thể lập tức rời mạng, không nên PK cùng người khác. Nếu không, anh sẽ rất lo lắng đấy."
"Ca."
Tiểu muội đột nhiên ôm cổ ta, không biết tại sao, nước mắt lại chảy xuống, nàng ôm cổ ta khóc mãi không ngừng.
"Tiểu muội, làm sao vậy?"
Tiểu muội đột nhiên khóc như vậy, hơn nữa lại tự nhiên lại chui vào lòng ta khóc khiến ta lập tức biến thành minh tinh của Thiên Long Thành.
Trong nháy mắt khi ta cùng với Lý Đồng và tiểu muội tiến vào Thiên Long Thành, Lý Đồng và tiểu muội đã trở thành tâm điểm khiến người chơi khác ngẩn ngơ.
Một đôi tuyệt sắc mỹ nữ đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt người chơi, dung mạo tuyệt sắc và khí chất tuyệt đỉnh khiến cho người khác khiếp sợ, trợn mắt há hốc mồm, trong lòng âm thầm cảm khái: trên đời cũng có mỹ nhân đẹp như vậy sao, chẳng lẻ các nàng là thiên tiên hạ phàm, hay là các nàng là nhân vật do hệ thống tạo ra, nếu không sao trên đời lại cso những mỹ nữ không chút tỳ vết như vậy chứ. Hơn nữa đôi mỹ nữ này mỗi người một vẻ, thật là đặc biệt, một người thì điềm tĩnh dịu dàng, một người thì hoạt bát đáng yêu..
Nhất thời, ta trở thành đối tượng của sự ghen ghét cũng như hâm mộ, ai cũng muốn biết kẻ có thể đi cùng với hai mỹ nữ này là ai.
Hai thiên tiên mỹ nữ đi cạnh một nam nhân, điều này khiến cho tất cả nam nhân trong Thiên Long Thành đều cảm thấy đố kỵ, nhất là mỹ nữ điềm tĩnh dịu dàng kia lại đang ôm cánh tay hắn, toàn thân ỷ ôi bên cạnh nam nhân kia, trong mắt nàng ta chỉ có hắn, căn bản coi thường hoàn cảnh xung quanh. Điều này khiến những nam nhân kia vô cùng phẫn hận(tất nhiên là phẫn hận anh "Thành" rồi).
Còn bàn tay của mỹ nữ hoạt bát lại để cho hắn nắm nữa chứ. Tiểu mỹ nữ này mặc dù không ngừng đánh giá bốn phía, những mà nhứng người này biết nàng đánh giá bốn phía chỉ vì tò mò mà thôi. Chỉ khi nàng nhìn nam nhân kia thì mới tràn đầy nhu tình mật ý, khiến cho người khác có cảm giác trong lòng nàng vĩnh viễn chỉ có nam nhân này mà thôi.
Tóm lại, tất cả người chơi đều nhận thấy hai vị tuyệt sắc mỹ nữ này ngoại trừ nam nhân kia ra, tuyệt đối không quan tâm đến bất cứ ai khác.
Ta ngất, nam nhân kia rốt cục là ai?
Quá vô sỉ, tại sao hắn lại có được hai lão bà sinh đẹp như vậy chứ?
Ai cũng muốn đẩy nam nhân kia ra để mình thay vị trí của hắn, đây là ý nghĩ của tất cả nam nhân trong Thiên Long Thành lúc này. Nếu mà ánh mắt có thể giết người, ghen ghét cũng có thể giết chết người, hâm mộ mà có thể giết chết người được thì chắc là ta bây giờ đã biến thành bụi bay khắp Thiên Long Thành rồi.
Cái này cũng chưa tính là gì, càng khiến những nam nhân này giận dữ hơn đó chính là không biết tên kia nói với tiểu mỹ nữ cái gì mà tự nhiên khiến nàng bật khóc.
"Cái tên ghê tởm, dám làm mỹ nữ thương tâm". Đây là ý nghĩ trong lòng tất cả bọn họ lúc này. Thậm chí còn có mấy người chơi muốn chạy tới giáo huấn ta nữa.
Nhưng mà thật hâm mộ, tiểu mỹ nữ mặc dù không biết tại sao lại khóc, nhưng mà nàng lại nhào vào lòng tên kia, ỷ ôi, dâng hiến ngọc thể mềm mại của nàng cho hắn.
"Tiểu muội, làm sao vậy, nói cho anh biết đi?"
Ta nhìn vào ngọc diện của tiểu muội, thấy nàng lệ nhãn mông lung, trên mặt ngập tràn nước mắt. Nhưng mà trên mặt nàng lại nở nụ cười rất hạnh phúc, cái miệng nhỏ nhắn muốn nói gì đó, nhưng mà nước mắt nàng không không chế được vẫn đang tràn ra. Càng chí mạng hơn đó chính là nhìn vẻ mặt nàng khóc như lê hoa đái vũ thế này khiến ta vô cùng yêu thương.
Bất quá, điều này lại càng khiến ta cảm thấy khó hiểu hơn.
"Ngọc Hân, làm sao vậy? Đừng khiến anh lo lắng." Truyện được copy tại TruyệnYY.com
Ta vươn bàn tay ra chậm dãi lau khô dòng lệ trên mặt tiểu muội.
"Ca......"
Trong thanh âm tiểu muội mang theo cảm giác vui vẻ cất lên.
"Ca, em đang rất cao hứng vì thế mới không kìm được nước mắt."
"Ca, em nghe lời anh, nhất định sẽ không để anh lo lắng đâu."
Tiểu muội nói xong, đôi môi kiều tiểu đáng yêu lại nhẹ nhàng hôn lên mặt ta, hơn nữa lại hôn ta ngay trước mặt "lê dân bá tánh" của Thiên Long Thành nữa chứ.
"Tiểu muội....."
Cũng may là tiểu muội chỉ hôn phớt một chút, nếu mà nàng hôn dài thì ta khó mà tránh được sự hấp dẫn của nàng mất. Bất quá, điều này lại càng khiến cho nam nhân ở Thiên Long Thành cảm thấy ghen ghét hơn, nhưng mà thấy được quan hệ của ta và tiểu mỹ nữ, khiến cho họ khó mà phát tác được.
"Ca, anh thật đáng yêu."
Ngọc diện của tiểu muội xuất hiện một nụ cười sáng lạn, khiến ta vô cùng thoải mái.
Ta chỉ có thể cảm thụ được mùi hương lưu lại của tiểu muội, hành động của tiểu muội vừa rồi quá đường đột, khiến ta khó lòng phản ứng kịp, nhưng điều này cũng làm ta cảm thấy nàng càng ngày càng đáng yêu thì phải.
Đăng bởi: Duy Nguyen