Editor: Toujifuu
Có lẽ Đoạn Trần chưa từng thấy qua ngự thú sư nào làm ra hành động điên cuồng như ta vậy, kỳ thực khi Ám Dạ bọn họ lần đầu tiên thấy ta dùng chiêu này cũng đều lo lắng đến muốn chết, mắng ta là người điên. Bất quá chính là loại chiêu số ngoài dự đoán của mọi người này mới có thể đạt được hiệu quả kì binh không phải sao? Bằng không thực uổng phí ta trước đây vì luyện nó mà ngã chết bao nhiêu lần. (Anh quả là ng` điên! =_+)
Ta từ không trung rơi xuống, cảm giác gió thổi qua thân thể thực sự là đã lâu không thấy. Một giây, hai giây... Một bên trong lòng đếm giây, một bên nhanh chóng đọc chú ngữ. Trùng kích cường liệt trong nháy mắt khi rơi xuống đất khiến cho ta dừng một chút nhưng cũng không ảnh hưởng tính nối liền của chú ngữ. Đoạn Trần chú ý tới bộ dáng ta rơi xuống đất, trên đầu ta dâng lên chữ số đỏ đỏ kia khiến cho hắn hiểu lượng máu của ta bởi vì lần nhảy này mà đã rớt một mảng lớn. Điều này với hắn mà nói là một cơ hội tuyệt hảo, Đoạn Trần không muốn buông tha, một kiếm bức Hắc Hổ ra nhào tới chỗ ta. Bất quá, ta tình nguyện làm ra hành động nguy hiểm như thế, đương nhiên không phải sáng tạo cơ hội cho hắn. Đoạn Trần mới nâng bước, chú ngữ của ta đã hoàn thành. Tay chỉ vào Hắc Hổ, một đạo hồng quang hiện lên, Hắc Hổ trong khi kêu rống bị Thực Yêu Đằng cực đại đột nhiên xuất hiện nuốt chửng, địa phương nó vốn đứng xuất hiện một dải dây mây màu đỏ tựa như xúc tu huy động, phần đỉnh nở ra một đóa hoa giống mặt người mọc đầy răng nanh, phần rễ còn càng không ngừng mọc ra dây mây mới. Trong lúc nhất thời, toàn bộ mặt đất bị phất lên đầy bụi.
Ta nhảy ra vài bước về phía sau, khi thấy Đoạn Trần bị dây mây của Thực Yêu Đằng huy vũ ngăn trở không thể không quay kiếm về tự bảo vệ mình, nhếch lên một tia mỉm cười. Hành động cùng loại với mang tính tự sát của ta chính là vì có thể thành công tiến hành lần triệu hoán hiến tế này. Thực Yêu Đằng dùng sinh vật trung cấp Hắc Hổ hiến tế mà có không phải dễ đối phó như vậy, dù cho Đoạn Trần đã cấp chín mươi chín, muốn đạt được ưu thế trên người loại sinh vật cấp phiền phức này cũng phải phí một phen công phu. Thời gian hiến tế của ta ít nhất cần ba giây, tiền đề là hai con Hắc Hổ chí ít phải có một con còn sống. Nếu như ngay từ đầu hai con Thú Lơ Lửng đều có thể triệu hoán thành công, ta có thể lợi dụng thời gian khi “đổi kị thú trên không trung” để đạt được. Đến lúc đó thời gian từ con thú triệu hoán này đến con thú triệu hoán khác được chuẩn bị tốt ta một tia máu cũng không cần phí, nào như bây giờ, chỉ còn lại huyết da.
Trận thi đấu này không thể sử dụng dược phẩm, ta nhìn thoáng qua lượng máu đáng thương cùng chân nguyên đã dùng đi hơn phân nửa. Hình như chỉ dựa vào Thực Yêu Đằng vây khốn Đoạn Trần thì còn được, nhưng nếu như hắn hạ quyết tâm mài thời gian với ta. Đến sau cùng so sánh lượng máu thua vẫn là ta a. Như vậy, cứ như vậy đi:
“Linh hồn đến từ vực sâu, xin nghe theo hô hoán của ta. Nay ta lấy huyết nhục này làm tế, đổi lấy lực lượng của ngươi, để cho những sinh linh nhỏ yếu này giãy thoát sự ràng buộc của thân thể. Trở thành con dân của u tối, để cho bọn chúng ngưng tụ khí âm minh, đi tiêu diệt địch nhân của ta! Hiến tế —— Bách Quỷ Dạ Hành!”
Trong tay ta xuất hiện vòng sáng màu đen từng sóng từng sóng khuếch tán ra, rơi lên trên đàn ong vừa mới tụ tập đến bên người ta. Mấy con côn trùng bay nho nhỏ này thân thể từng đám bạo liệt ra, nổ thành một mảnh huyết vụ. Nói thật, thực buồn nôn. Nhưng là vì thắng lợi, những điều này đều không tính là gì. Huyết vụ tan đi, trước người ta không còn là tiểu ong mật thành đàn, mà là một đám linh thể ong mật nửa trong suốt. Nói trắng ra chính là quỷ ong mật. (Mồ hôi. Ong mật biến ra cũng có thể gọi là quỷ sao?)
Lực công kích của mấy vật nhỏ này tuyệt không được đề cao, thế nhưng chúng nó hiện tại có thêm một ưu điểm, đó chính là tính phòng ngự đối với công kích vật lý được đề thăng rất lớn. Nói như vậy chỉ cần lực công kích không vượt qua điểm giới hạn. Thì cơ bản vô dụng. Nếu như Đoạn Trần đơn độc đối phó mấy vật nhỏ này khẳng định cần hao chút tay chân, bất quá cũng không phải không được, nhưng hiện tại không phải hắn bị Thực Yêu Đằng quấn lấy sao? Cái đầu của mấy nhóc này nhỏ. Thân thể linh hoạt. Lại là linh thể, hoàn toàn có thể cùng phối hợp với Thực Yêu Đằng đến thiên y vô phùng. Trọng yếu nhất là số lượng của chúng nó nhiều a! Dù cho mỗi con đều chỉ có thể cưỡng chế khiến cho hắn bị khấu trừ một chút máu, mấy trăm con này cùng nhau mà lên cũng là một chữ số ghê gớm. Vì vậy nói, bất luận một loại thú triệu hoán nào ta triệu ra ở trên chiến trường cũng đều có công dụng, đáng tiếc sự lý giải của Đoạn Trần đối với ta thực sự quá ít, cư nhiên lưu lại cho ta nhiều vũ khí có thể lợi dụng như vậy.
Nhóm bảo bảo tiểu quỷ ong mật khả ái quạt bộ cánh nhỏ tìm Đoạn Trần gây phiền phức, ta cười tủm tỉm mà dùng một chút chân nguyên cuối cùng trồng cỏ trên mặt đất. Đương nhiên, loại vật nhỏ đồng cấp với Ong Chúa này ta vừa triệu ra cũng là một tảng lớn, chỉ chốc lát sau giữa ta cùng Đoạn Trần đã xuất hiện một thảm cỏ xanh vừa rộng vừa dài, đám cỏ non cao chừng cẳng chân người kia theo gió đong đưa a đong đưa.
Đoạn Trần đã bị tiểu ong mật vây công, lại bị Thực Yêu Đằng hạn chế lực hành động không thể làm ra phản kích hữu hiệu, lượng máu lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được giảm thiểu. Thế nhưng hắn tuyệt không từ bỏ, vẫn đang rất lãnh tĩnh mà làm ra quyết định công kích. Không thể không nói đó là một người có ý chí phi thường kiên định, ta thực sự rất thưởng thức loại tính cách này của hắn, kiên định mà không xung động, là kiếm sĩ tốt. Khó trách cái tên mắt luôn mọc trên đỉnh đầu kia cũng sẽ đặc biệt quan tâm đối với hắn.
Quyết định của Đoạn Trần rất chính xác, hắn không mù quáng mà đánh trả nhóm vật triệu hoán nữa, mà là nhận chuẩn phương hướng của ta phát ra một đại chiêu cường lực. Một chiêu này ta chưa từng thấy qua, nhìn hiệu quả hẳn là Cuồng Long Trảm cấp chín mươi, trong tư liệu nói là có thể để cho lực công kích của kiếm sĩ bạo tăng gấp ba, nhưng trong ba phút sẽ khiến tốc độ giảm xuống. Hiện tại xem ra đích thật là một kiếm phi thường mạnh, chỉ một chút đã chặt đứt nhánh chính của Thực Yêu Đằng, lao ra khỏi vòng vây của dây mây.
Ta líu lưỡi, nghĩ thầm may mắn ta sau cùng còn để lại một chiêu, nếu không hắn lại thêm một cái Xung Phong, ngày hôm nay sợ là thật đúng phải nằm ở chỗ này. Sau khi Đoạn Trần xung phong lao tới, vừa vặn dẫm lên phiến cỏ xanh ta trồng. Hắn ngây người một chút, nhìn nhìn cỏ dưới chân, lại giương mắt nhìn Thú Lơ Lửng lẳng lặng bay bên người ta, cười khổ thở dài. Sát khí trên người tán đi, thu kiếm vào vỏ. Ta khẽ chuyển ý nghĩ, khiến cho Thực Yêu Đằng cùng tiểu ong mật đuổi tới không vây công. Đoạn Trần lẳng lặng mà nhìn ta một cái, nói:
“Anh ngay từ đầu đã dụ tôi phạm sai lầm đúng không?”
Ánh mắt của hắn đảo qua nhóm ong mật thoạt nhìn rất xinh đẹp kỳ thực một chút cũng không đáng yêu kia.
“Trước đây luôn nghe nói danh hào đệ nhất ngự thú sư của anh vang dội như thế nào, nói thật tôi còn không quá để ý. Chung quy cho rằng đại quân đoàn chức nghiệp áo vải tác chiến rất có ưu thế nhưng đơn đối đơn vẫn là kiếm sĩ chúng tôi mạnh hơn một ít (chức nghiệp áo vải = những chức nghiệp có trang phục chỉ là vải mà ko phải giáp, tức độ phòng thủ yếu, vd: pháp sư, cung tiễn thủ, ngự thú sư…). Không nghĩ tới ngày hôm nay ngã triệt để. Anh ngay từ đầu hẳn là cũng đã đại khái tính toán ra hết thảy hậu chiêu đi, bao gồm cả phản ứng của tôi cũng ở trong dự liệu của anh?”
“Thế nào có thể, tôi cũng không phải thần tiên. Bất quá đích xác tôi có chuẩn bị vài loại phương án, lấy ứng đối chiêu thuật bất đồng của cậu. Nói đến cùng ngự thú sư chính là lao động trí óc, hơn nữa trên một trình độ rất lớn còn phải dựa vào vận khí. Nếu như ngày hôm nay cậu cẩn thận hơn một chút ngay từ đầu đã giết sạch nhóm tiểu ong mật của tôi, tôi còn thực không có đất diễn.”
Đoạn Trần gật đầu, cười nói:
“Anh thực sự là một đối thủ lợi hại. Tôi xem như đã thể nghiệm được phong thái của người được công nhận đệ nhất. May mắn trong trò chơi chỉ có một Mạc Ly, bằng không chức nghiệp ngự thú sư này sẽ đáng sợ cỡ nào. Đối với anh, tôi tâm phục khẩu phục. Tôi chịu thua.”
Sau khi hắn cười nói ra lời chịu thua, chúng ta cũng được đồng thời truyền tống trở về quảng trường ban đầu.
Thiên Kiếm đã trở về, đang nồng nhiệt mà nhìn màn hình nhỏ trước mặt. Ta sáp qua nhìn, cư nhiên là tràng diện chiến đấu của ta cùng Đoạn Trần, đang phát tới đoạn Đoạn Trần bị vây công ta bắt đầu trồng cỏ.
“Đây là phát sóng sau chiến đấu? Nhanh như vậy đã phát ra?”
Thiên Kiếm đưa tay ghìm lấy cái cổ của ta nói:
“Tiểu tử cậu, chiêu ban nãy bay giữa không trung đọc chú ngữ triệu hoán kia là nghĩ như thế nào mà ra? Tôi thực không nhìn ra cậu có thể làm chuyện điên cuồng như thế. Cậu hẳn là không biết đi, trong kênh của công chúng có bao nhiêu người bị một chiêu đó của cậu kinh hách, tôi ban nãy nghe xong một chút, cái lỗ tai đều sắp bị bọn họ thét lên oanh nát.”
Ta hắc hắc cười hai tiếng, hỏi:
“Thi đấu của anh thì sao? Thắng?”
“Đó đương nhiên, tôi chính là đao thực kiếm thực đánh thắng.”
Hóa ra ta thắng nhờ lừa gạt...? Ta tức, lật cái bạch nhãn cho anh ta xem.
“Này, tiểu tử kia hình như cũng thắng.”
Ánh mắt của Thiên Kiếm liếc nghiêng hướng bên cạnh, ta không cần quay đầu lại cũng biết anh ta nói ai.
“Điều đó rất bình thường, hắn luôn đều rất mạnh. Chí ít tôi đánh không lại hắn.”
Thiên Kiếm hừ hừ hai tiếng, bộ dáng hình như không quá thoải mái.
“Vậy cậu trận tiếp theo...”
“Thế nào?”
“Thôi đi, không có gì.”
Anh ta hẳn là muốn hỏi ta trận tiếp theo chuẩn bị tổ đội với ai. Ta quay đầu nhìn nhìn Diệu Dương, hắn đang nhìn chăm chú vào màn hình trước mặt. Đây đích thật là một vấn đề nha.