Editor: Toujifuu
Không bao lâu sau, các trận đối chiến đều đã kết thúc. Có vài cặp lực lượng ngang nhau thật sự kéo dài tới tận sau cùng phải so sánh lượng máu, còn có vài cặp đánh thành thế hoà. Rất khó nói phương diện này có chuyện ‘lén lút’ gì không, bất quá đại bộ phận đối chiến coi như rất đáng xem. Cuối cùng quyết định ra người được tiến vào đợt thứ hai tổng cộng ba mươi sáu người, có thể cấu thành mười tám đội phân thành chín trận đối chiến.
“Hiện tại, chúng ta tiến vào nhóm cao cao thủ đợt thứ hai đã quyết định ra, như vậy để cho chúng ta mỏi mắt mong chờ đi, thi đấu sau đây sẽ càng đặc sắc hơn!”
Sau khi người chủ trì nói ra lời nói cực có tính kích động, những người phải tham gia đợt thi đấu thứ hai chúng ta đây đều được truyền tống trở về không gian nghỉ ngơi trước kia. Vẫn là hành lang có rất nhiều cửa kia, ta nhìn nhìn trái phải, không thấy được Thiên Kiếm. Có lẽ là khi truyền tống bị phân tán.
“Thật là, người này thế nào vừa đúng lúc muốn tìm anh ta thì lại không có mặt vậy.”
Ta nói thầm, chuẩn bị đi tìm người. Chủ yếu là bởi vì một hồi lát nữa không phải nói cần hai người tổ đội sao? Ta dự định tìm anh ta cùng tổ. Nói như thế nào ở đây ta tương đối quen thuộc ngoại trừ mấy người kia thì chính là anh ta. Nếu như phải cùng mấy người của Đông Long tổ đội, ta bất luận nghĩ như thế nào cũng cảm thấy thực xấu hổ, hơn nữa đẳng cấp song phương kém nhiều như vậy, cũng không tốt lắm. Càng nghĩ vẫn là tìm Thiên Kiếm thì hơn, anh ta hẳn là sẽ không phản đối. Đương nhiên, nếu như anh ta dám phản đối, ta lần sau quay về Lâm Thủy Cư sẽ đào hết rượu của anh ta lên đổ vào hồ cho biết, hừ hừ. (anh Nhiên a~! ^^|||)
Một bên nghĩ, một bên tìm kiếm trong đám người, lẽ ra tên kia vóc dáng cao như vậy, hẳn là rất dễ tìm, nhưng lại không thấy. Đang thấy kỳ quái, một đám người xâm nhập đường nhìn của ta. Ngây người một chút, ta còn chưa kịp làm ra phản ứng, đối phương đã phát hiện ta, cũng đi qua chỗ ta.
“Mạc Ly, Mạc Ly. Đã lâu không gặp.”
“Tiểu Vũ.”
Ta thấp trầm trả lời một tiếng, Tiểu Vũ nhào lên hung hăng mà ôm lấy ta, Nhạc Thiên Phái theo sát ở phía sau cô.
“Anh cái tên này. Một chút âm tín cũng không cho chúng tôi, còn có xem chúng tôi là bằng hữu hay không a?”
Thanh âm của Tiểu Vũ mang theo run rẩy rất nhỏ. Ta vỗ vỗ lưng cô, thành thành thật thật mà nhận lỗi:
“Xin lỗi.”
“Xin lỗi là xong sao? Tiểu tử cậu lộ cái mặt lớn kia, kết quả cái gì cũng không lưu lại liền biến mất không còn thấy bóng dáng. Có người làm huynh đệ như cậu sao?”
Nhạc Thiên Phái cũng là oán giận đầy mình, nhìn biểu tình kia của hắn như hận không thể đánh ta hai quyền mới có thể nguôi giận. Ta ngượng ngùng mà cười gượng, trong lòng ngược lại rất cảm động. Cũng may nhờ hai người bọn họ, đánh tan không ít khẩn trương đột nhiên toát ra của ta, cuối cùng cũng có thể tương đối tự nhiên mà chào hỏi mấy người khác:
“Mọi người đều khỏe chứ, đã lâu không gặp.”
Ám Dạ cười gật đầu, vẻ mặt rất vui mừng. Hiếm thấy hơn là Nam Cực cũng cong cong khóe miệng, lộ ra một biểu tình có thể được cho là tươi cười. Chỉ có Diệu Dương cái gì cũng không nói, đứng cách đó không xa nhìn ta. Ánh mắt kia của hắn khiến cho trong lòng ta thấy bất ổn, hoàn toàn không biết là có ý tứ gì. Hắn là đang tức giận sao? Hay là cảm thấy ta không nên xuất hiện ở chỗ này? Hoặc là... Ta nghĩ tới một loại khả năng, không tự giác mà run lên một chút. Vội vàng lại an ủi chính mình:
“Hẳn là sẽ không, hiện tại ta đối với hắn mà nói không có bất luận tác dụng gì. Bằng không hắn khi đó cũng sẽ không...”
Ánh mắt của ta cùng Diệu Dương đan xen một chút, một thoáng thất thần Ám Dạ vỗ vỗ vai ta:
“Mạc Ly. Quyết định được chưa?”
“A? Cái gì?”
“Tôi hỏi cậu quyết định vòng tiếp theo cùng ai tổ đội chưa?”
Ám Dạ như là có chút bất đắc dĩ mà than nhẹ một tiếng, Nhạc Thiên Phái ở một bên ồn ào:
“Cái này còn cần nói sao? Đương nhiên là cùng chúng ta tổ đội. Mạc Ly cậu thật lợi hại. Không hổ là đường chủ Ngự Thú Đường của Đông Long chúng ta. Đẳng cấp kém nhiều như vậy còn có thể đấu tiếp vòng kế. Hiện tại tiểu cô nương ở trong thành kia so với cậu thật đúng là kém quá xa, căn bản là theo không kịp tiến độ của chúng ta a. Đúng rồi. Cậu chờ lát nữa chuẩn bị cùng ai một tổ? Chúng tôi cho cậu chọn trước nga.”
Nhạc Thiên Phái bô bô mà nói một đống, ta thấy hắn nhiệt tâm như thế, giống như cảm giác trước đây lại đã trở về. Thấp giọng cười nói: “Sáo trang của tôi có gia tăng thuộc tính, vì vậy ngoại trừ kỹ năng kỳ thực tôi cùng đối thủ chênh lệch cũng không lớn. Bất quá Nhạc Thiên Phái cậu nói để cho tôi chọn nhưng tôi nhớ hình như cậu không đấu vòng kế đi?”
Mặt Nhạc Thiên Phái lập tức suy sụp xuống:
“Đó là bởi vì vận khí tôi không tốt gặp phải lão đại a. Cậu cũng biết, tôi làm sao là đối thủ của lão đại. Hiện tại lão đại chính là càng ngày càng lợi hại.”
Ta đương nhiên biết sự lợi hại của hắn, đối chiến giữa Diệu Dương cùng Nhạc Thiên Phái ta ban nãy đã xem, vô luận là động tác hay là kỹ xảo so với mấy tháng trước lại tiến thêm một bước lớn, nam nhân này quả thật là nhân vật trời sinh đứng trên đầu người khác.
“Vậy cậu thật đúng là không gặp may. Thế nhưng bởi vậy cậu hình như không có tư cách nói lời ban nãy.”
Vẻ mặt Nhạc Thiên Phái u oán mà nhìn ta, đã lâu không khi dễ hắn, hiện tại mới phát hiện đây thực sự là một loại hoạt động khiến cho tâm tình vui sướng. Nào như hiện tại bên người mang theo cái tên khôn khéo, ta ngược lại lưu lạc thành đối tượng bị “khi dễ”.
Nghe thấy lời nói của chúng ta Ám Dạ vô tâm vô phế mà ha ha cười, sau đó nói với ta:
“Nhạc Thiên nói cũng không sai, ngày hôm nay cậu có quyền ưu tiên lựa chọn, chúng ta ở đây tổng cộng ba người đấu vòng kế, cậu muốn cùng ai một tổ thì chọn là được. Bao gồm cả lão đại nga.”
Hắn chớp chớp mắt với ta, trong lòng ta khẽ động, giương mắt nhìn nhìn Diệu Dương, hắn vẫn đang dùng cái loại ánh mắt thâm trầm đó nhìn chằm chằm ta.
“Cái kia, cảm tạ mọi người. Bất quá, tôi nghĩ vẫn là thôi đi.”
“Vì sao?”
Tiểu Vũ kêu lên, những người khác cũng đều dùng biểu tình kinh ngạc nhìn ta, Diệu Dương nhẹ nhàng nhíu mày.
“Tôi hiện hiểu rõ đẳng cấp so với mọi người kém quá nhiều, phối hợp khẳng định sẽ có sơ hở. Hơn nữa tôi đã lâu không luyện như vậy, không muốn kéo chân sau của mọi người. Ngày hôm nay lại chính là thời cơ tốt để cho Đông Long lộ mặt, các anh cũng sẽ không thực sự là đến chơi đúng không? Ám Dạ tính tình của anh tôi còn chưa rõ sao, gần đây các anh không phải luôn luôn rất điệu cao sao? Là muốn chèn ép một số người đúng không? Vậy lại càng không nên từ bỏ cơ hội ngày hôm nay. Yên tâm đi, có người tổ đội với tôi, các anh không cần quản tôi.”
Ám Dạ quay đầu lại nhìn thoáng qua Diệu Dương, than nhẹ nói:
“Mạc Ly cậu không cần nghĩ nhiều như vậy, cậu luôn luôn đều là một thành viên của chúng ta, chúng tôi thế nào có thể cảm thấy cậu kéo chân sau đây? Cậu luôn luôn là chiến lực trọng yếu của chúng ta không phải sao? Hạch tâm của Đông Long là sáu người mà không phải năm người.”
“Tôi biết a, vì vậy tôi kêu các anh toàn lực hoàn thành mục tiêu, tôi sẽ cổ vũ giúp các anh.”
Trên mặt ta luôn luôn duy trì nét tươi cười, có chút mệt, lại không thể lấy xuống. Cũng may tại lúc này Thiên Kiếm từ một đầu hành lang chạy tới, xa xa nghe thấy anh ta hô:
“Mạc Ly, Mạc Ly!”
Ta vẫy tay với anh ta, nói với Ám Dạ bọn họ: “Ngày hôm nay có thể gặp lại mọi người thực sự rất cao hứng. Tôi không còn, mọi người cũng phải nỗ lực lên a, nghìn vạn lần đừng làm cho tên tuổi của Đông Long bị người khác vượt qua, đó chính là thành thị tôi liều mạng bảo vệ được đó. Ha ha, chờ lát nữa tôi sẽ tiến vào Thăng Long Phi Phượng Các, mọi người phải nhớ chụp lại thời khắc quang vinh nhất của tôi đó a. Đi trước, tạm biệt.”
Ta quay đầu lại nghênh tiếp Thiên Kiếm, Ám Dạ bọn họ ở phía sau luôn luôn nhìn theo ta. Như vậy thì tốt rồi, mục đích lớn nhất ngày hôm nay tới nơi này chính là bổ sung một câu tạm biệt. Sau cùng của sau cùng, lấy một loại tư thái hoàn toàn thả lỏng đem cái người Mạc Ly này kết thúc ở nơi đây, làm kết thúc của một đoạn lịch sử quá khứ kia. Tiếc nuối cũng tốt, cảm động cũng tốt, vui sướng cũng tốt, bi thương cũng tốt, toàn bộ đều đặt tại nơi đây, sau đó nghênh tiếp người mới chuyện mới cuộc sống mới, có lẽ, còn có thể có tình cảm mới. Ta thấy cái đầu lông xù kia của Thiên Kiếm, nghĩ đến một thân phận khác của người này, không khỏi nhẹ nhõm hơn. Lăng Thiên, có lẽ sẽ là kỳ ngộ mới của ta?