Trần Văn Lâm sai các binh sĩ đóng cánh cửa đá dẫn vào "Thế Giới Dưới Lòng Đất" kia lại, để tránh xảy ra ngoài ý muốn. Nhân lúc các binh sĩ đang dọn xác Goblin, hắn đi đinh đi đến kho chứa báu vật của bộ lạc Goblin này cất giữ.
Mặc dù kho báu kia cách cửa đá cũng không xa lắm, nhưng đường đi cũng khá lòng vòng, không có binh sĩ dẫn đường, chỉ hỏi sơ qua rồi tự tìm kiếm nên Trần Văn Lâm mất tới ba mươi phút mới tìm đến được.
Kho báu vật này có thể xem là nơi sạch sẽ nhất bên trong hang động, không có xương cốt vung vãi do đám Goblin bình thường ăn uống vứt lại. Goblin là loài sống khá bẩn thỉu, ngoại trừ đồng loại bị chết thì chúng sẽ vứt ra vùng hoang dã cho thú rừng ăn mất, còn lại những vật sinh hoạt như thức ăn thừa, xương cốt, thậm chí là chúng còn đi vệ sinh trong này luôn. Nên bên trong hang rất hôi thối, kết hợp với mùi khói lúc trước quả thật là làm người nghẹt thở. Nếu muốn miêu tả hoàn cảnh sinh hoạt của Goblin, thì đó chính là hang dơi, nhưng không có dơi.
Trần Văn Lâm mở cánh cửa gỗ có phần chắc chắn ra, cảnh tượng bên trong khiến hắn vô cùng kinh ngạc.
Từng rương, từng rương, hoặc túi vải thô nằm đè lên nhau. Rương cũng không đóng nắp, vàng bạc đá quý, kim cương, ngọc trai, dạ minh châu nằm vương vãi khắp nơi. Tình cảnh giống như chỗ chứa kho báu của một nhóm hải tặc khổng lồ vậy. Hắn cũng không biết Goblin tích trữ nhiều vàng bạc châu báu như vậy để làm gì, rõ ràng là bọn chúng cũng không xài được chỗ vàng bạc này. Nhân Loại cực kỳ căm ghét bọn chúng, nhìn thấy là giết ngay lập tức, còn những bộ tộc sinh sống tại "Thế Giới Dưới Lòng Đất" thì lại không chào đón chúng, thậm chí rất có thể là cấm không cho chúng tiến vào trong đó, nên Goblin cũng không cần xài những thứ này.
Tích trữ của cải, giống như là một kiểu sở thích ăn sâu vào máu của Goblin vậy, cho dù không cần dùng đến. Giống như loài Rồng, tham vàng bạc, nhưng lại không dùng cho mục đích gì ngoại trừ tích trữ để thỏa mãn. Rất kỳ lạ, khác với Nhân Loại, nếu đồ đó vô dụng, thì sẽ bị vứt bỏ không thương tiếc.
Nhưng cũng nhờ vào việc Goblin chỉ tích trữ chứ không tiêu xài vàng bạc châu báu, nên trong này số lượng vàng bạc châu báu nhiều vô cùng. Kho này sâu phải tầm hai mươi mét, ngoại trừ một lối đi nhỏ ở giữa, thì hai bên đều chất đống của cải cao lên đến tận trần hang, cao khoảng ba mét chứ không ít. Với số lượng của cải này, đầy đủ để hắn mua trang bị cho cả một đội quân.
Không gian chứa đồ cũng của Trần Văn Lâm cũng không đủ để chứa một phần số của cải nơi đây, nên hắn cũng không sử dụng rương chứa đồ. May mắn là lúc trước hắn đã sai Tony Gelatin trở về lãnh địa mang đội vận chuyển đến đây để xử lý.
Thật ra thì hắn có thể đợi đến thời gian tám tiếng, ra ngoài nói cho Bùi Phương Thảo chuẩn bị là đủ. Nhưng nếu như không để cho binh sĩ trở về báo cáo, mà Bùi Phương Thảo đã tự sắp xếp đưa người đến lấy đồ, thì sẽ rất kỳ quái, làm cho binh sĩ nghi hoặc. Kiểu như: Ủa, sao chưa có người thông báo mà đã biết rồi.
Cảm nhận được có chút chịu không nổi mùi hôi bên trong hang động, Trần Văn Lâm liền đi ra bên ngoài hít thở không khí. Trên đường đi, hắn gọi năm binh sĩ ra ngoài dặn bọn họ đưa chiến mã vào bên trong doanh trại, lỡ như bị mất thì sẽ rất phiền.
.............
Thế giới thực. Thiên Tinh.
Vừa mới rời khỏi Yriel thế giới, Trần Văn Lâm liền tìm đến Bùi Phương Thảo nói:
- Có lẽ ngày mai sẽ có mấy binh sĩ trở về gặp bạn thông báo yêu cầu phái đội vận chuyển đến để mang chiến lợi phẩm về lãnh địa. Mình cần bạn chuẩn bị thật thêm thật nhiều xe chở, lương thực, vật tư, năm mươi Bộ Binh, năm mươi Cung Binh, cùng một ít cư dân để thành lập cứ điểm bên hang động Goblin mà mình vừa chiếm được. Chúng ta sẽ xây dựng sẵn các công trình bên đó, chỉ đợi mùa đông kết thúc, là cần mang khá nhiều dân cư qua, thành lập một cứ điểm quân sự.
Bùi Phương Thảo nghi ngờ hỏi:
- Lần này thu hoạch khá lắm à? Mà ở đó có gì đặc biệt đến mực bạn phải thành lập cứ điểm quân sự vậy.
Trần Văn Lâm gật đầu:
- Thu hoạch rất phong phú, chỗ vàng bạc trong đó có thể chất đầy hai căn phòng ngủ là ít. Mình sẽ đóng giữ ở đó cho đến lúc đội vận chuyển và một trăm binh sĩ Cung Binh, Bộ Binh đến, lúc đó mình sẽ giao chỗ hang động đó cho bọn họ canh giữ. Còn mình cùng đội Kỵ Binh sẽ hộ tống chiến lợi phẩm mang về. Thật sự là rất nhiều vàng, phải gấp chục lần chỗ vàng chúng ta thu hoạch được ở Mỏ Vàng là ít.
Bùi Phương Thảo dùng giọng cảm thán nói:
- Đúng là không gì giàu nhanh bằng đi cướp nha. Có chỗ của cải đó, lãnh địa sẽ phát triển nhanh hơn nhiều.
Trần Văn Lâm lần này hỏi:
- Ở lãnh địa có gì đáng chú ý không?
Bùi Phương Thảo trả lời:
- Cũng không có gì đáng chú ý lắm. Hoạt động khai thác đã bắt đầu trở lại, đội Kỵ Binh mới đã được thành lập, cũng có hai mươi người rồi. Nhưng lần này bạn lại mang đi một trăm binh sĩ nữa, sức phòng ngự của lãnh địa sẽ hơi yếu một chút. Có lẽ bạn nên để năm mươi Kỵ Binh nhanh chóng về trước, thế chỗ cho một trăm binh sĩ đi làm nhiệm vụ bảo vệ cứ điểm mới kia.
Trần Văn Lâm suy nghĩ một chút liền cảm thấy Bùi Phương Thảo nói rất đúng, hiện tại lãnh địa còn hơn hai trăm binh sĩ, trong đó Kỵ Binh chỉ có hai mươi người, lãnh địa đúng là hơi yếu một chút, nếu gặp phải đàn sói đông như lúc trước thì sẽ phiền toái lớn. Mặc dù hang động có lối vào "Thế Giới Dưới Lòng Đất" kia quan trọng, nhưng căn bản vẫn là Thôn Markham. Chỉ có Thôn Markham an toàn, thì những chỗ còn lại mới phát triển tốt được. Nghĩ đến đây hắn đồng ý nói:
- Ừ, bạn nói đúng lắm, ngày mai mình sẽ điều năm mươi Kỵ Binh về giúp đỡ trước. Có lẽ trong mùa đông này, chúng ta tạm thời giảm bớt một nửa số thợ khai thác Mỏ Vàng, đào tạo họ trở thành binh sĩ để gia tăng binh lực lãnh địa. Có chỗ của cải cướp được từ bọn Goblin, chúng ta bây giờ coi như dư thừa khá nhiều Vàng đấy. Qua mùa đông là lúc rầm rộ phát triển lãnh địa, thì sẽ bổ sung thợ khai thác Mỏ Vàng sau. Đúng rồi, trên đường đến hang động Goblin, cách Thôn Markham khoảng nửa ngày đi đường, mình có phát hiện thêm một Mỏ Vàng trữ lượng rất lớn, so với Mỏ Vàng gần lãnh địa lớn hơn nhiều, đủ cho chúng ta khai thác lâu dài.
Bùi Phương Thảo ghi nhớ mấy việc này vào sổ tay rồi tò mò hỏi:
- Đúng rồi, bạn chưa trả lời mình ở đó có gì, mà đến mức phải lập cứ điểm phòng thủ để canh gác vậy? Nếu quan trọng quá, thì không cần kể với mình cũng được.
Trần Văn Lâm liếc mắt nhìn nàng cười:
- Đến cả việc mình là Jake Markham còn cho bạn biết, thì chuyện này có gì đâu. Chuyện đại khái là như thế này, khi bọn mình tiêu diệt bộ lạc Goblin đó, đi vào trong hang của bọn chúng tìm kiếm. Đến chỗ sâu nhất trong hang thì thấy có một cánh cửa bằng đá rất lớn, cực kỳ nặng nề. Mình lúc đó cũng sợ rằng bên trong có quái vật gì ghê gớm, nên mình cũng không dám vào, chỉ cử mấy binh sĩ vào bên trong thăm dò thử. Lúc ở bên ngoài chờ đợi thì có một binh sĩ đoán rằng sau cánh cửa đó rất có thể là lối dẫn vào "Thế Giới Dưới Lòng Đất". Đến khi mấy binh sĩ kia thăm dò xong rồi quay lại, thì mình nghĩ chín mươi phần trăm bên trong đúng là lối vào "Thế Giới Dưới Lòng Đất" thật.
Bùi Phương Thảo tò mò nhắc lại:
- Thế Giới Dưới Lòng Đất, đó là cái gì? Mình chưa nghe thấy bao giờ cả.
Trần Văn Lâm liền dùng giọng chậm rãi, kể lại câu chuyện mà binh sĩ kia đã kể cho hắn nghe.
Bùi Phương Thảo nghe đến si mê, khi hắn kết thúc câu chuyện liền than:
- Liệu "Vương Quốc Biển Sâu" có phải chính là do Mỹ Nhân Ngư lập ra không nhỉ? Nghe nói họ đẹp lắm.
Con gái đúng là chỉ quan tâm đến chuyện này, Trần Văn Lâm bất đắc dĩ nhún vai. Nhắc đến xinh đẹp, hắn liền nhớ đến cô nàng Light Elve Agatha Maskin xinh đẹp tuyệt trần đang dưỡng thương trong Thôn Markham. Hắn liền cắt đứt ảo tưởng của Bùi Phương Thảo hỏi:
- Cái cô Dragon Slayer, Agatha Maskin ấy, cô ấy thế nào rồi?
Bùi Phương Thảo nghe đến Agatha Maskin không khỏi cảm thán
- Cô nàng tên Agatha Maskin ấy xinh đẹp thật, là con gái mình còn thích nữa là. Cô ấy ổn lắm, mà mình cảm giác được cô ấy rất mạnh, chắc cô ấy cấp cao lắm hả?
Trần Văn Lâm gật đầu nói:
- Mình cũng không biết cô ấy mạnh đến thế nào, nhưng trên cấp một trăm là cái chắc.
Bùi Phương Thảo sợ hãi thán phục:
- Wow, mạnh thật đấy, mà cô ấy bị ai đả thương vậy, chắc kẻ kia cũng mạnh lắm nhỉ?
Trần Văn Lâm dùng giọng chắc chắn nói:
- Kẻ đả thương Agatha Maskin là Thần Tai Ương Bane.
Bùi Phương Thảo a một tiếng rồi nói:
- Là nhân vật cấp Vị Thần à, thảo nào cô ấy bị thương. Mà mình vừa đọc được tin, đoàn đội do Edgar Winter dẫn đầu tiêu diệt một ổ sơn tặc bốn nghìn người, mà bọn họ chỉ có hai trăm người thôi. Mạnh mẽ thật.
Trần Văn Lâm gật đầu nói:
- Tất nhiên, đội của Edgar Winter toàn là tuyển thủ nổi tiếng, không mạnh mới là lạ. Mà chỉ có vậy thôi cũng đưa lên báo à?
Bùi Phương Thảo nói tiếp:
- Mình chưa nói hết mà. Cái quan trọng là ở đằng sau cơ. Sau khi Edgar Winter và đoàn đội kiểm tra chiến lợi phẩm xong rồi, đang định rời đi thì bị một con Rồng Lửa tấn công. Cả đoàn diệt vong trong chưa đầy năm phút, chỉ có Edgar Winter là trốn thoát. Theo miêu tả trong này, bọn họ còn chẳng đả thương nổi con Rồng Lửa kia. Khủng khiếp thật, một con Rồng Lửa bình thường đã bá đạo như vậy, thế Thần Tai Ương Bane còn mạnh đến cỡ nào nha.
Nghe tin tức này, Trần Văn Lâm không khỏi cảm thấy ngưng trọng, Edgar Winter có trình độ cao đến cỡ nào thì không phải bàn, nói là vô địch cũng không quá, cho dù bây giờ hắn cấp cao hơn Edgar Winter thật, nhưng nếu hai bên đối mặt thì hắn sẽ bị đánh bại trong tích tắc. Mà cũng chẳng cần đến Edgar Winter ra tay, bất kỳ người nào trong đội của Edgar Winter cũng có thể dễ dàng đánh bại hắn mà không tốn bao nhiêu sức lực. Nhưng mà cho dù giỏi như bọn họ, khi đối mặt với con Rồng Lửa kia cũng chỉ bất lực, không thể làm gì hơn được, đến mực độ Edgar Winter phải chạy trốn. Thì Trần Văn Lâm hắn lại càng thảm, mặc dù trên danh nghĩa thì hiện tại hắn đã là Phó Đoàn Trưởng Quân Đoàn Thứ Bảy hội Guardian chuyên diệt loài Rồng, nhưng nếu phải đối mặt với những sinh vật này, thì đúng là chỉ có nước chết mà thôi.