Bấm tay tính toán thì từ khi y rời nhà tới nay, cũng đã hơn mười tiết Trung thu y chưa từng đoàn tụ, mà ở Lũng Tây thì gộp cả năm nay thật ra cũng có tới ba lần.
Hiên Viên Phù không tổ chức tiệc rượu, chỉ phái người chuẩn bị một vài món ăn cầu kỳ một chút trong biệt uyển, cứ thế hai người ngồi đối ẩm thưởng trăng trong sân.
Chu Kỳ nếm thử một ngụm canh gà, cười rằng: “Thật chứ, dưới trướng Vương gia có dũng sĩ như mây, mưu thần cũng vô số, nhưng vẫn cứ thiếu một thứ.”
Hiên Viên Phù nhướn mày, “Trân châu ngọc bạch, lăng la tơ lụa? Hay là đình đài lầu các, tiểu kiều lưu thủy? Một khi ngươi đã muốn cũng chẳng phải chuyện vì quá khó khăn.”
Nghe xong y chỉ lắc đầu, “Những thứ kia, có nghìn vàng là mua được. Thứ ta nói, chỉ sợ Vương gia có xới tung cả Lũng Tây cũng chẳng ra.”
“Vậy cơ à, là gì?”
Y giảo hoạt cười, “Một đầu bếp ngon.”
Gã ngẩn ngơ.
Như nguyệt bừng đêm tối, hoa trổ sớm mai, người đang ngồi trước mặt gã kia, mi mục khẽ nhếch, đôi mắt trong trẻo lưu động, và dường như bóng dáng người thanh niên phong thái thanh lệ, phong nhã hào hoa năm kia ấy cũng như đang băng qua ba sơn thục thủy, bước qua gạch đá phong sa, bình thản tiến đến. Hai bóng người ấy chồng khít lên nhau, để rồi hóa thành một Chu Kỳ nếm trải phong sương lại càng thêm độc nhất vô nhị.
Hay ít nhất là với Hiên Viên Phù gã, trên trời dưới đất, bích lạc hoàng tuyền, cũng chỉ một Chu Kỳ như thế mà thôi.
“Vương gia?”
Hiên Viên Phù vội vã hoàn hồn, cười nói: “Sang năm là ngươi có thể đón Trung Thu ở Giang Nam rồi.”
Ngụ ý của gã, phải mất một lúc Chu Kỳ mới sửng sốt hiểu ra, vậy mà dường như con tim không thấy vui mừng như đã tưởng, chỉ có chút bàng hoàng khó hiểu cứ nhen lên.
Hiên Viên Phù thấy đôi mắt y lập lòe sáng, lại chỉ nghĩ y mong mỏi trông chờ, nội tâm cũng nặng nề buông xuống.
Hai người cứ ôm suy nghĩ của mình, lặng không ngồi yên đó.
“Có lẽ thế… cũng phải về thăm cha mẹ mà, cả Trung thúc nữa.” – cuối cùng y cũng chậm chạp nói ra.
Khóe miệng gã kéo lên một nhịp cười, “Ừ phải.”
“Vương gia thì sao?” – lời buột khỏi miệng rồi mới nhận ra bản thân y nhiều chuyện quá.
Gã ngẩng đầu nhìn màn đêm tít tắp, chỉ thấy vòng trăng tròn đầy cũng thật mỉa mai.
“Ban đầu thì tính, nếu ngươi bằng lòng ở lại Lương Châu, thì sang năm, Bản Vương có thể đi về cùng với ngươi.”
Lúc ấy Chu Kỳ mới kịp nhận ra, ý định của Hiên Viên Phù là dù y có chọn lựa thế nào đi chăng nữa, thì nhất định sang năm y cũng có thể trở về Giang Nam đoàn tụ với gia đình, có lẽ rằng suy nghĩ vừa mới đây thôi của y đơn giản quá rồi. Trộm liếc nhìn gã một cái, quả nhiên mặt mũi xám xì, lơ đãng uống rượu.
Nội tâm y cũng có chút gì đó xao động, lại có chút gì đó nhẹ nhõm vô danh, thế là liền lảng sang chuyện khác.
“Mà kể ra, trong phủ nhị ca ta có một trù nương, tên Thất nương thì phải, không chỉ nấu ăn ngon mà kỹ thuật thêu thùa cũng là nhân tài hiếm thấy.”
Hiên Viên Phù lên tinh thần bảo: “Giang Nam vốn là nơi địa linh nhân kiệt, mỹ nữ nhiều vô kể, Chu đại nhân lại quyền thế chao đảo thiên hạ, một trù nương thì có gì mà lạ.”
Nghe giọng điệu chua loét của gã, y lại chẳng nhịn nổi khóe miệng cong cong, “So với trong phủ Vương gia thì hơn là cái chắc. Đừng nói là đầu bếp, ngay cả Miễn Chi cũng nấu ngon hơn ấy.”
Hiên Viên Phù có phần kinh ngạc, “Cố Bỉnh có thể nấu ăn.”
Chu Kỳ bật cười to, “Vương gia đúng là thấy ít chuyện nên gì cũng thấy lạ. Cố Bỉnh mất chỗ dựa từ bé, một thân một mình lăn lộn, nếu cậu ta không xuống bếp thì chẳng phải sẽ chết đói sao?”
Tự thấy có chút xấu hổ, gã vội nhấc chén rượu lên, rồi lại nhận ra chén đã cạn từ lúc nào.
Giấu giấu diếm diếm tự rót thêm vào, gã lại nói: “Cùng là Giang Nam tài tử, cũng từng sống đơn độc giữa non cao, mà ngươi lại còn biết thêu, như vậy, có lẽ tinh thông thì chưa tới mức, nhưng cũng biết làm vài món đơn giản nhỉ?”
Chu Kỳ đắc ý, “Mặc dù vẫn kém Miễn Chi, nhưng so với đầu bếp trong Vương phủ có khi vẫn hơn được chút xíu.” – rồi y dừng lại, nheo mắt hỏi: “Sao Vương gia biết ta biết thêu.”
Chẳng đợi gã trả lời, y đã tự ngộ ra, “Cũng phải, Việt Khê lâu cũng lục soát ra, vậy Tiêu vĩ cầm kia cũng kiểm tra ra rõ ràng rồi nhỉ?”
Hiên Viên Phù mỉm cười, lặng lẳng nhìn y, “Nếu có một ngày, ta có thể ăn món ăn tự tay Phượng Nghi nấu nướng, thì cuộc đời này còn có gì tiếc nuối nữa?”
Y vội vàng cúi đầu uống rượu, im lặng không lên tiếng, chỉ có đôi vành tai kia là cứ nóng lên.
*
“Vương gia.” – Hồ tổng quản nhanh nhẹn chạy tới, trên mặt là một dáng cười rất chi thâm thúy.
Hiên Viên Phù nhìn hắn, “Chuẩn bị xong cả rồi?”
Hồ tổng quản gật đầu, “Bẩm Vương gia, tất cả đều được an bài ổn thỏa trong Nhân Trị điện.”
Gã đứng dậy, nói với y: “Đến Tết Trung thu, Bản Vương nghĩ rất lâu nhưng vẫn không biết nên tặng ngươi thứ gì. Vàng bạc châu báu ngươi không thiếu, cầm kỳ thi họa Bản Vương không thông…”
Gã không nói tiếp, y lại càng tò mò, đứng lên đi theo, vậy mà ngoài miệng cứ thích khách sáo, “Nhã ý của Vương gia, Chu Kỳ ngại nhận lắm.”
Xua xua tay, Hiên Viên Phù dẫn đầu đi về hướng Nhân Trị điện.
*
Kỳ thật, Nhân Trị điện là tòa nhà ngay bên cạnh tẩm cung Diên Ninh điện của Hiên Viên Phù, hai tòa điện cùng nằm trên một hành lang dài. Có nàng tỳ nữ cầm đèn lồng dẫn trước, trăng sáng chiếu theo, mây trôi êm ả, đoàn người lững thững dạo trong nội viện Vương phủ, có gì đó thật thanh nhàn.
*
Tới gần Nhân Trị điện, thông qua ô cửa là có thể thấy bên trong sương phòng bập bùng ánh sáng, Chu Kỳ vừa chực bước vào, Hiên Viên Phù đã giữ bờ vai y lại, “Ta làm điều này không phải muốn áp chế ngươi, chỉ đơn thuần vì ngươi thôi.”
Y mỉm cười, “Chuyện tới nước này, Vương gia muốn áp chế ta cũng không được.”
Dứt lời, y đẩy cửa bước vào, sau đó thì ngây dại.
Sương phòng tràn ngập mùi thuốc lượn lờ, giữa phòng là một chiếc giường mềm mại, nằm trên có một lão nhân.
Lão nhân nằm trên giường, thân thể bệnh tật, vậy mà trên khuôn mặt vàng như sáp lại mang một nụ cười đầy yêu thương…
Chu Kỳ bước từng bước lại gần, cầm lấy tay ông, quỳ xuống bên ông, “Trung thúc…”
Trung thúc gắng gượng chống tay ngồi dậy, “Thiếu gia, lão nô không thể hành lễ cho cậu rồi.”
Chu Kỳ khẽ ngẩng đầu lên, ngăn lại giọt lệ chực trào, “Vật đổi sao dời, ngài và con cùng nhau vượt qua sinh tử hoạn nạn, lại là trưởng bối, sao còn nhắc mấy thứ lễ nghi chủ tớ này làm gì?”
Chừng như có viên y quan nói gì đó với Hiên Viên Phù, gã khom người, thầm vào tai y: “Đã tới giờ Hợi (9-11pm), y quan bảo Trung thúc mới đi đường xa mệt nhọc, cần tĩnh dưỡng nhiều hơn. Chi bằng chúng ta ra ngoài trước, có chuyện riêng gì muốn nói thì để mai?”
Chu Kỳ có đôi phần quyến luyến, lại thấy Trung thúc thều thào: “Vương gia nói đúng đấy, dẫu sao hôm nay lão nô cũng được đoàn viên với thiếu gia rồi, dù đêm nay có ra đi thì cũng không còn gì hối tiếc…”
Chu Kỳ cả giận quát, “Trung thúc nói xúi quẩy gì đấy? Nhất định ngài sẽ vạn thọ nam sơn, sống lâu trăm tuổi.”
Trung thúc khoan dung mỉm cười, rồi lim dim nhắm dần hai mắt.
*
Vừa ra khỏi sương phòng, y đã lập tức chất vấn Hiên Viên Phù, “Trung thúc đã yếu tới mức này, đi lại cũng khó khăn, sao ngươi có thể để một ông lão xóc nảy cả đoạn đường dài đến tận đây, ngươi muốn bức chết ông ấy hả?”
Gã ôn hòa bảo: “Phượng Nghi không biết rồi, Trung thúc tự cảm thấy khi còn ở Lũng Tây chưa chăm sóc chu đáo cho ngươi mới không chịu ở lại Chu gia, ông không con cái, không chỗ nương thân, lại ít người quan tâm, thiếu thốn y dược. Ngoài miệng ngươi không nói, nhưng Bản Vương biết, thực ra ngươi rất nhớ mong Trung thúc.” – thấy sắc mặt y vẫn còn hơi u ám, gã bổ sung, “Ngươi yên tâm, trên đường đi có thái y tốt nhất của Vương phủ theo chăm sóc, đi cũng chậm, không có gì đáng ngại cả, mà hơn tháng nay sức khỏe của Trung thúc còn khỏe ra không ít đấy.”
Tự biết vừa rồi mình nói hơi quá đáng, thế rồi mới đuối lý bảo: “Để Vương gia hao tổn tâm trí, Chu Kỳ không biết lấy gì ra đền đáp.”
Gã cười cười, “Tính tình của Trung thúc, Bản Vương cũng đã nghe qua, không hổ một chữ ‘Trung’, gặp được người như thế, ra tay tương trợ cũng là lẽ tất nhiên. Huống chi, đây là mong muốn trong lòng ngươi…”
Chu Kỳ chợt thấy có chút quẫn bách, vội vàng ngoảnh mặt đi, ngoài song cửa, là trăng sáng cao vạn dặm, cát phẳng trải ngàn xa.