Vọng Giang Nam

quyển 3 chương 15: lên cao nhìn ngắm trời mây

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quả nhiên Vương phủ là nơi đông đúc nhân tài, lại kê thang bốc thuốc không bàn giá cả, nhân sâm tuyết liên cứ tằng tằng mà điều dưỡng, Trung thúc tới Lũng Tây rồi cũng vì thế mà càng ngày càng khỏe ra, chớp mắt đã tới Trùng Dương.

Sớm tinh mơ, Chu Kỳ tới Nhân Trị điện thăm Trung thúc, mang theo bánh hoa cúc và rượu hoa cúc, ân cần chúc mấy lời may mắn ‘Sống lâu trăm tuổi, thọ tỉ nam sơn’. Có lẽ vì đã được Hiên Viên Phù dặn dò trước, lại là ngày lễ tết nên Chu Kỳ được ngồi trong Nhân Trị điện hẳn một canh giờ mới bị y quan đuổi ra.

Vừa ra khỏi Nhân Trị điện, Chu Kỳ đã thấy Hiên Viên Phù đứng chờ sẵn trong sân.

Y mỉm cười, hành lễ, “Vương gia.”

Cuối thu quang đãng, Hiên Viên Phù chỉ mặc một chiếc áo đơn, trên tay cầm theo một chiếc áo choàng mỏng.

“Tiết Trùng Dương, có muốn ra ngoài đi dạo cùng Bản Vương không?”

Cứ ru rú trong phủ một thời gian dài, Chu Kỳ cũng thấy có đôi ba phần bí bách, sảng khoái đáp: “Vương gia đã có nhã hứng, Chu mỗ cung kính không bằng tuân lệnh.”

*

Hiên Viên Phù chỉ dẫn theo hơn chục người giục ngựa thẳng hướng thành tây. Mặc dù mấy năm liền không cưỡi ngựa, lúc leo lên chỉ nhớ có bảy tám phần, may là Hiên Viên Phù cố ý thả chậm tốc độ chờ y, tựu chung cũng không vất vả lắm. Mấy người thủng thẳng đi, vừa nói vừa cười, chỉ chốc lát đã tới cổng thành.

Hiên Viên Phù điều khiển ngựa đến cạnh bên y, khoác áo choàng lên người y, “Trên núi lạnh.”

Chu Kỳ khẽ né tránh, chiếc áo trượt xuống suýt rơi, y và gã đồng thời giữ lại, ngón tay chạm ngón tay, y lại xấu hổ một hồi.

*

“Vương gia, chúng ta đi đâu đây?” – Chu Kỳ nheo mắt đánh giá cảnh trí chung quanh, như thể đột nhiên nhận ra từng bụi cỏ dại hai bên đường cũng mang tới niềm hào hứng lăn tăn.

Hiên Viên Phù cầm cương, ý cười đọng trên môi, khiến cả con người gã trông nhu hòa hẳn, “Liên Hoa sơn[1].”

Y nhíu mày, kinh ngạc hỏi: “Sao không phải Thiên Thê sơn[2]? Lên cao trông xa, chẳng phải Thiên Thê sơn thì phù hợp hơn sao?”

Gió thu ào ào thổi, Hiên Viên Phù vén lại lọn tóc bay tán loạn trên trán y, “Trên Liên Hoa sơn có một dược tuyền, nghe nói chữa thương trị bệnh khá linh nghiệm. Còn có Thiền Ưng tự, bên trong có một tháp Phật cao bảy tầng, từ đấy nhìn về phía Bắc là có thể trông thấy Kỳ Liên sơn.”

Gã kề y thật sát, nếu không phải vì tiếng gió bắc lấn át đi thì có lẽ cả hô hấp cũng nghe thật rõ ràng, y lại hoảng hốt, vội vã quất roi, “Đã vậy thì chúng ta nhanh lên thôi, cố gắng trước buổi trưa có thể lên được đỉnh Liên Hoa sơn.”

*

Đứng trên đỉnh Liên Hoa trông về phương xa, quả là có thể trông thấy đỉnh Kỳ Liên sơn quanh năm tuyết phủ, Chu Kỳ khép hai mép áo choàng, rồi chợt rầu rĩ cười thành tiếng.

“Sao thế?” – Hiên Viên Phù rót rượu cho y.

Y hớp một ngụm, vị thuần hương thanh mát của rượu hoa cúc như thấm thẳng vào tâm tỳ, lời tán thưởng cũng vì thế bật ra, “Hảo tửu.”

Hiên Viên Phù cười bảo: “Ở đầu tây của Hà sóc, biên giới Túc Châu có một dược tuyền, hình dáng tựa trăng non, chất nước thanh mát. Bên trong có cát chảy vậy mà không hề đục. Rượu này là lấy nước từ dược tuyền đó, rồi thả cúc trắng Hàng Châu ủ thành.”

Thấy y nhấp từng ngụm, vẻ mặt vui thích khoái chí, gã cũng mỉm cười thật nhẹ, yên lặng thưởng thức rượu trên tay.

Mấy người thị vệ tôi tớ đứng chờ cách đó không xa, thấy tâm trạng Vương gia nhà mình thoải mái cũng yên tâm.

*

Uống hết một chén, Chu Kỳ mới thong thả nói, “Vừa nãy ta cười, là vì khi ấy mới giật mình phát hiện ra một chuyện.”

“Chuyện gì?”

Chu Kỳ đi về phía thiền phòng Thiền Ưng tự, “Cả đời này, nhấp nhô lên xuống hơn nửa cuộc đời, phân nửa đều dính tới núi non.”

Tuổi trẻ nhập Lũng, tại Kỳ Liên sơn đàm phán thành công khiến Tả Hiền Vương rút lui mười vạn binh mã, lại hiểu lầm mà chịu oan khuất nơi chân núi Yên Chi, bị giam cầm hai năm ở Lương Châu, sau đó là giả chết, ẩn cư mười năm trồng trà trên Mông đỉnh…

Hùng tâm tráng trí cũng thế, khuất nhục oan sai cũng vậy, dần dần theo tuổi tác, ngay cả than ngắn thở dài y cũng chẳng còn hào hứng.

Có lẽ đúng như một vị cao tăng Trung Nguyên từng nói, tất cả những tham vọng ngông cuồng, đến tột cùng cũng chỉ là cát bụi.

Hiên Viên Phù đi theo y, vào thiền viện, cùng leo lên bảo tháp. Chu Kỳ không nói không rằng, chỉ lẳng lặng trông về Kỳ Liên sơn uốn lượn nơi trời bắc. Gã nhìn khuôn mặt quay nghiêng của y, nội tâm cũng an ổn, rồi lại chẳng đặng mà len lỏi cả đôi phần mỏi mệt. Gần như gã không dám tưởng tượng, nếu đến cuối cùng Chu Kỳ vẫn nhất quyết không ở lại Lũng Tây, vẫn nhất quyết đi về nơi xa xôi cùng trời ấy, lúc đó gã sẽ xử trí thế nào.

“Phượng Nghi…” – gã chua chát gọi.

Y thẳng thừng ngắt lời gã, “Vương gia, đừng nói gì cả.”

Hiên Viên Phù ngậm miệng, giữa đất trời bao la lặng ngắt, có đàn nhạn sải cánh về phương nam.

“Vương gia nhìn thấy gì?” – không rõ đã qua bao lâu, đột nhiên y hỏi như thế.

Gã nhìn y, nhẹ nhàng nói: “Khí thu trải khắp mênh mang.”

Y cười, “Vương gia đứng trên vạn người, tấm lòng quảng đại.”

Gã vặn hỏi lại, “Ngươi thì sao?”

Y mỉm cười, chỉ ngón tay về dãy núi xa xa, “Sông núi vạn năm, đời người trăm tuổi, nghĩ kỹ thì so ra chúng ta cũng như sáng sinh tối tắt mà thôi, đến lúc chết rồi, những dây dưa không rõ của hiện tại còn ai nhớ kỹ, lại có ai để tâm?”

Gã im lặng nghe, sau cuối chỉ lắc đầu, “Bản Vương không nghĩ thế.”

“A? Vương gia có cao kiến gì?”

“Nhân sinh khổ đoản, nói là trăm tuổi, sống chân chính thực chất chỉ ngắn ngủi vài chục năm. Nếu những thứ ta làm, những điều ta nghĩ chỉ là vô căn cứ như lời Phật gia giảng giải, vậy vì sao chúng ta vẫn sống trên thế gian này?”- gã ngừng lại một chút, rồi trầm ngâm nói, “Đại trượng phu cúi ngửa trong đất trời, biết là không thể mà vẫn cố làm. Nếu mọi chuyện đều không dám làm, chỉ chờ vạn sự hóa tro bụi, chỉ lo ăn chay niệm phật, cầu trời khấn phật, vậy sống trên đời còn gì là lạc thú? Lúc đó chỉ sợ cũng phụ tấm lòng cha mẹ dưỡng dục đi? Phật gia, Đạo gia đều nói, tu hành có thể nhanh chóng luân hồi, sớm về miền cực lạc, nhưng trên đời có cực lạc thật hay không?”

Chu Kỳ nghĩ nghĩ, thở dài, “Những đắng khổ của hiện tại cũng là vì những suy nghĩ này đây, không biết bao nhiêu thế hệ từ xưa tới nay đã có ai thật sự giải thoát được thật chưa, người gọi là Cao tăng Lạt Ma có khi cũng do thế nhân hư cấu ra mà thôi. Mà ta đoán, cho dù có tiếp qua cả trăm ngàn năm nữa thì chỉ e vẫn có những người cố chấp mê hoặc như ta đi.”

Gã bật cười ha hả, “Phượng Nghi ơi Phượng Nghi, việc của cổ nhân đã sớm hóa tro tàn, bi hoan ly sầu cũng chỉ còn là câu chuyện tiếu lâu cũ rích, mà trăm ngàn năm sau, cả ta và ngươi đều chỉ còn cát bụi, sự tình khi đó có người khác lo, liên quan gì tới chúng ta chứ?”

Gã đã gần bốn mươi, vậy mà giờ phút này thần thái như trẻ ra bao tuổi. Tầm mắt dao động nơi tóc mai đã điểm sương của gã, bỗng đâu thấy có chút gì đó bùi ngùi cứ nhen lên.

“Nghe nói trong tự có dược tuyền?”

Gã gật đầu, “Ngay phía sau thiền viện.”

“Vậy phiền Vương gia dẫn đường.”

*

Dược tuyền lạnh ngắt chứ chẳng ấm áp như Chu Kỳ đã tưởng tượng, tắm táp vào cuối thu thì đúng là gần như rét thấu xương.

Bên bờ dược tuyền có mấy khóm mao trúc[3], có lẽ không phải điền sản nên chúng thật lưa thưa và vàng vọt, lại khiến Chu Kỳ có chút nhớ về từng bụi trúc Quan Âm[4] trên Mông sơn.

Giữa dược tuyền có một tấm bảng trúc chắn ngang, mặc dù Hiên Viên Phù không ở cùng bên với y, nhưng động tĩnh lẫn nhau thì đều nghe được rất rõ.

Tựa chừng như gã thở dài một tiếng, y ngâm lâu cũng buồn tẻ, thế là liền buột miệng hỏi: “Vì sao Vương gia phiền não?”

“Ngược lại hoàn toàn, Bản Vương đang nghĩ, những ngày bình yên thế này dù có hay thật, nhưng lúc nào cũng có kết thúc, tiếc rằng thời gian vụt đi quá nhanh, muốn giữ lấy cũng không giữ được.”

___________

1. Liên Hoa sơn: Là một ngọn núi khá nổi tiếng của thị trấn Phan Ngụ, nằm ở dải đất hình sư tử khổng lồ cửa khẩu Châu Giang, cách Quảng Châu 30km và HongKong 60 hải lý, giao thông thủy bộ đều thuận tiện. Ngọn núi có chiếm diện tích mặt đất là 2.33km2, đỉnh cao nhất cách mặt nước biển 108m. Cái tên Liên Hoa sơn nghĩa là lên núi có sen nở. (Hình đầu chương)

2. Thiên Thê sơn: Là ngọn núi nhỏ thuộc thành phố Hình Đài, diện tích 18km2. Thiên Thê không phải là một ngọn núi nguy nga hùng vĩ, nhưng nếu là du sơn ngoạn thủy thì càng thấy ngọn núi này hiếm thấy, xinh xắn, hiểm trở. Hơn nữa, ngọn núi không phủ một màu xanh biếc như những nơi khác mà là một mảng sắc thu đông nhợt nhạt xanh xao. Theo từng thềm đá đi lên, dốc đứng chật hẹp, ngước mắt nhìn lên không thấy điểm cuối. Hệt như một chiếc thang thả từ trên trời xuống, nên mới có cái tên Thiên Thê (thang trời).

3. Mao trúc: hay còn có tên Trúc xào, tre Xiêm, Nam trúc, Diệp vĩ lông, thuộc nhóm trúc mọc tản. Mao trúc là loài cây đa tác dụng: có thể trồng thành rừng để phủ xanh đất trống đồi núi trọc góp phần bảo vệ môi trường sinh thái, để lấy măng làm thực phẩm và trồng để lấy cây làm nguyên liệu sản xuất giấy, ván sàn, chiếu trúc, đồ chơi, đồ thủ công mỹ nghệ xuất khẩu rất có giá trị.

4. Trúc Quan Âm: hay Phượng vĩ trúc, sinh trưởng ở niềm Nam Trung Quốc. Thích môi trường ấm áp ẩm ướt và râm mát, chịu rét kém, không chịu được ánh nắng quá gắt, sợ đọng nước, thích nghi với đất phì nhiêu, tơi xốp và giàu độ ẩm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio