Phần Edit: SamLeo-kun
Nhìn thấy đứa trẻ ngồi xổm trong bụi cỏ, quần áo rách rưới, trên mặt toàn là vết bẩn nhìn không ra ngũ quan, cả người ốm yếu không có chút thịt nào, vừa nhìn chính là một bộ dáng suy dinh dưỡng.
Nhưng thoạt nhìn kiểu tóc, quần áo còn có đặc trưng giới tính như ẩn như hiện dưới lớp quần hẳn là một bé trai.
Lúc này nó đang ngồi xổm run run rẩy rẩy trong bụi cỏ, hình như đang phát sốt.
Chú bảo vệ cũng sợ hết hồn, "Con nhà ai vầy nè?"
Duy nhất Kim Triệt bình tĩnh lên tiếng chỉ huy, "chú, chỗ chú có áo bông không mặc không? Mang một cái qua cho nó mặc, để lạnh nữa là xảy ra án mạng đó.
Tề Tề đeo khẩu trang cẩn thận, chúng ta đưa nó đến bệnh viện."
Vì là người trong tiểu khu hơn nữa phần lớn là minh tinh phú hào, chú bảo vệ sớm đã từng gặp Lộ Tề nhiều lần, giao đứa nhỏ cho cậu cũng yên tâm, liền vào phòng tìm cái áo bông bao lấy đứa nhỏ.
Kim Triệt đã nhảy lên xe khởi động máy đợi bên kia, thấy Lộ Tề mới tỉnh khỏi hoảng sợ, ra hiệu cậu ôm đứa nhỏ lên xe.
Thật ra cậu vẫn còn trong trạng thái mông lung, nhưng cũng biết lúc này cứu người trước quan trọng, càng kéo dài chính là mạng người.
Cậu cẩn thận từng li từng tí ôm thằng bé lên ghế sau, mềm mại trong tay khiến cậu hơi thất thần.
Ánh mắt từ từ phục hồi trấn tĩnh yêu thương nhìn về nhóc con, đứa bé nhỏ như vậy a...!cũng không biết là cha mẹ nhà nào thất trách như vậy, tiện tay ném đứa nhỏ đang phát sốt ở bụi cây.
Đây rõ ràng là không cần đứa nhỏ đi.
Cậu bỗng nhớ tới Ôn Nhiên, nhớ năm Ôn Nhiên bảy tuổi cũng như vậy, cha không thương mẹ không yêu một mình lẻ loi ở nước ngoài.
Đứa trẻ nhỏ vậy, tiếng mẹ đẻ cũng chưa nói xong đã phải tiếp nhận chuyện mình bị cha mẹ vứt bỏ.
Dẫn đứa bé vào bệnh viện khám, y tá dẫn nó đến phòng bên truyền nước.
Bác sĩ trách mắng Lộ Tề, giọng điệu rất kích động, "Tôi nói mấy người làm gia trưởng kiểu gì hả, thấy mấy người mặc quần áo gọn gàng đẹp đẽ vầy mà không mua được cho đứa nhỏ mấy bộ quần áo sao? Còn nữa thằng nhỏ phát sốt cũng mấy ngày rồi, trễ chút nữa là mất mạng luôn rồi các người biết không hả?! Tôi nói mấy người có thể có trách nhiệm chút không? Aiya thằng nhóc, tôi thấy cậu bộ dạng rất giống Lộ Tề nhưng có thể học hỏi một chút lòng hảo tâm của ảnh đế Lộ người ta không!"
Ảnh đế Lộ đeo khẩu trang chịu dạy bảo, "..." mình tự học mình, sao học?
Kim Triệt nào ngờ vẫn bộ dáng xử lý công việc nhất quán không hoảng sợ, giống như ban nãy hơn nửa đêm nhặt được đứa nhóc không phải anh, bình tĩnh giải thích, "đứa bé này lúc chúng tôi về nhà thì nhặt được."
Bác sĩ hơi xấu hổ, muốn thu lại lời dạy bảo ban nãy cũng không kịp nữa vừa thấy bộ dạng đứa nhỏ phát sốt, ông một bác sĩ cứu người nhất thời cảm thấy vô cùng tức giận nên lời nói cũng chẳng qua não mà trực tiếp nhảy ra.
Lo lắng của hai thanh niên ban nãy không giống giả vờ nếu hơn nửa đêm sẵn lòng đưa đến điều trị xem ra cũng không giống bỏ mặc đứa bé.
Exxxxdxxit: SxaxmxLxexo-kxuxnxxxx
Bên này Lộ Tề kéo Kim Triệt ra ngoài tìm một góc nói chuyện, trên mặt y viết một dấu chấm hỏi thật to nhìn Lộ Tề.
Cậu lặng im một hồi nghĩ nên mở miệng thế nào, Kim Triệt thấy cậu muốn nói lại thôi, nghĩ nghĩ một hồi cũng không đoán được cậu đang tính toán gì.
Lát sau, Lộ Tề mở miệng giọng nói mang theo chút mong chờ, "Em muốn nhận nuôn đứa bé này."
Kim Triệt hiển nhiên không ngờ khiến Lộ Tề không thể mở lời chính là vấn đề này, lạnh lùng nói, "Cậu điên rồi hả? trước không nói cậu có thể chăm sóc tốt đứa nhỏ không, bây giờ cậu đang trong thời kỳ thăng tiến sự nghiệp đột nhiên bùm ra một đứa bé? Cậu dứt khoát rời giới cút về khuếch trương công ty nhà cậu đi."
Cậu mất mác mím mím môi, "Em vốn là gay mà, dù sao sau này cũng không thể có đứa nhỏ hơn nữa một mình cô đơn lắm a TVT."
Kim Triệt giễu cợt, "Cậu xác định người ta cần cậu nhận nuôi hả? Lỡ như cha mẹ người ta tìm tới thì sao?"
Sắc mặt cậu suy sụp trong nháy mắt, "Vậy làm sao giờ, em thật sự rất thích đứa nhỏ này, anh xem nó xuất hiện ngay trên đường chúng ta về, em vừa thấy nó đã cảm thấy nó có duyên với chúng ta.
Hơn nữa sự nghiệp của em sau này cũng cần một người thừa kế, tìm người mang thai hộ cứ cảm thấy quái quái, không thích đứa nhỏ sinh ra dưới sự kết hợp giữa mình và người phụ nữ khác.
Em nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy nhận nuôi là tốt nhất dù không thể kế thừa gì cũng có thể phụng dưỡng em lúc già yếu rất không tồi a."
Kim Triệt hết biết nói gì, "Ôn Nhiên mới vừa đi cậu đã cô quạnh rồi hả?"
Nghe thấy Ôn Nhiên, Lộ Tề càng thêm khó chịu, "Đúng đó! Em nhớ Ôn Nhiên! Em mặc kệ, anh không cho em nhận nuôi đứa bé này em liền chạy qua Mỹ tìm Ôn Nhiên!"
Kim Triệt bị đánh bại bất đắc dĩ nói, "Được được được, anh kêu người đi điều tra, dù cậu muốn nuôi cũng phải điều tra rõ hoàn cảnh hiện tại của người ta chứ.
Một đứa nhỏ không rõ lai lịch cậu cứ muốn dẫn về nhà hả?"
Lộ Tề hả dạ nói, "em thấy bộ dáng nó phỏng chừng người trong nhà không cần nữa, ai ôi anh điều tra đi, em đi thăm con trai trước."
Kim Triệt cầm điện thoại phân phó người, vừa đi vừa lắc đầu trong lòng còn chưa thu dưỡng đã kêu con trai rồi, mình đi theo boss Lộ Tề thật sự mỗi ngày đều có thêm chuyện mà.
Lúc Lộ Tề bước vào đứa nhỏ đã tỉnh lại, khuôn mặt được y tá dùng nước sạch lau một lần, ngũ quan thoạt nhìn còn rất đáng yêu.
Thấy cậu tới gần nó hơi sợ lạ, lui lui về sau giống như xin giúp đỡ nhìn về phía chị y tá.
Chị y tá vừa tốt nghiệp không lâu, tuổi trẻ nhiệt huyết, thấy Lộ Tề bước vào có chút xuân tâm manh động, wow dù không nhìn rõ mặt nhưng ăn mặc như vầy chắc chắn phi phú tức quý a.
Cô lau lau cái ghế cho Lộ Tề nhiều lần, sau đó lại chạy đến máy nước uống rót một ly nước nóng, bộ dạng ân cần hoàn toàn khác biệt với vẻ lạnh nhạt lúc tiêm cho nhóc con.
Mấy cô y tá bên cạnh cũng ghét bỏ nhìn cô ta, trong ánh mắt mang theo mấy phần xem thường.
Lộ Tề lại hoàn toàn không quan tâm đến gió nổi mây phun bên kia, tâm tư cậu bây giờ đặt hết trên đứa nhỏ, nhìn thấy nhóc con phản ứng đầu tiên chính là manh quá đi!!! Lộ Tề rốt cuộc có thể lĩnh hội tâm tình bình thường của một vài diễn viên lớn tuổi dù đóng tới khuya cũng muốn về nhà, nếu mình có đứa con ở nhà bán manh như vầy, cậu cũng cả ngày muốn ở nhà a!
Thấy Lộ Tề vẫn nhìn chằm chằm đứa nhỏ, ánh mắt y tá chuyển chuyển định bụng lấy lòng nó.
Cô xoay người giả vờ dịu dàng nói với đứa bé, "Chính là cái anh ban nãy cứu em đưa em đến bệnh viện á."
Đứa bé nghe lời y tá cũng không sợ nữa, mở to mắt nhìn Lộ Tề thanh âm khe khẽ lại sớm trưởng thành, "Cám, cám ơn....anh." còn đưa trái táo trong tay qua muốn cho Lộ Tề ăn.
Thấy đứa nhỏ hiểu chuyện, lễ phép như vậy Lộ Tề quả thực xuân tâm cũng tan chảy luôn rồi! Manh quá đi a QAQ thật muốn xoa xoa mặt nó mà.
Lộ Tề cố gắng hạ giọng dỗ dành sợ dọa đứa nhỏ, "không sao, con tự ăn được rồi, còn muốn ăn gì nói cho chú, chú mua cho con."
Đứa nhỏ chưa từng được người khác đối xử ôn nhu như vậy, ánh mắt tức khắc tràn đầy nước mắt.
Lộ Tề hoảng sợ cũng không có kinh nghiệm dỗ con nít dứt khoát gì không quan tâm gì hết, cẩn cẩn thận thận ôm nó, đưa giá gỗ treo bình truyền của nó lên, lại chầm chậm vỗ vỗ lưng nó, "Nè, con đừng khóc a, con đáng yêu vầy khóc lên thì không đẹp nữa đâu.".
_ TRUMtгu yen.VN _
Nhóc con lớn tới bảy tuổi lần đầu tiên có người khen đáng yêu, ngày xưa tất cả nó nhận được không phải quyền đấm cước đá thì là thô ngôn uế ngữ.
Rõ ràng rất cố gắng dung nhập với mọi người, rất nuốn chơi cùng mọi người nhưng đồ chơi đồ ăn vặt nó mang theo bị chia hết cũng vẫn không có ai bằng lòng chơi với nó.
Một đám nhỏ vây quanh nó cười ầm ầm, vừa cười vừa ném đá, "mày đứa thiểu năng, mẹ tao nói mày là con hoang không ai cần, ha ha ha ha ha ha ha ha ha mọi người đều không được chơi với nó, lấy đồ chơi rồi đi thôi!"
Edxxit: SxaxmxLxexo-kxuxnx
Cậu mợ chưa từng cười với nó, rõ ràng nó cố gắng lấy lòng anh họ, anh họ lười viết vẽ bài tập nó liền giúp, quần áo anh họ rách nó liền lấy mặc cũng không quan tâm vết rách loang lỗ.
Đến sau này, mỗi lần anh họ mua quần áo mới đều sẽ cố ý đâm rách quần áo cũ chỉ vì muốn nó không thể gặp người.
Cái ôm của anh trai này thật ấm áp, là nơi thoải mái nhất nó nán lại từ khi sinh ra.
Nếu anh là anh ruột của nó thì tốt rồi, nghĩ vậy đứa nhóc từ từ chìm vào giấc ngủ.
Bên Kim Triệt hơn nửa đêm dằn vặt các anh em tỉnh ngủ điều tra tin tức anh cần.
"Thằng nhóc chưa có tên cũng không được vào hộ khẩu, cha mẹ nó trên đường đến bệnh viện sinh thì gặp tai nạn giao thông người cha chết ngay tại chỗ, còn người mẹ sau khi sinh nó cũng tử vong.
Nhưng nhà cha mẹ nó vốn vô cùng có tiền cho nên cậu nó vì muốn nuốt trọn gia sản liền chủ động muốn nhận quyền giám hộ thằng nhỏ."
"Nhưng sau khi giành được đối với nó cũng không hề tốt, hơn nữa theo pháp luật gã chỉ muốn quyền giám hộ ngoài miệng, thật ra chưa đặt tên cũng chưa nhập hộ khẩu cho nó cũng chưa ký chuyển giao quyền giám hộ gì hết cho nên không hợp lý.
Huống chi gã trực tiếp ném đứa nhỏ đang sốt cao ngoài bụi cỏ nói rõ gã đối xử không tốt với nó vì thế nếu khởi kiện chúng ta thắng chắc.
Ngày mai anh kêu mấy đứa bạn học pháp luật qua nhà cậu nói chuyện hẳn không cần tốn nhiều công sức có thể trực tiếp chuyển quyền giám hộ cho cậu."
"Với lại nó chưa có tên cũng chưa nhập hộ khẩu, cậu có thể đặt tên cho nó, nếu muốn cậu cũng có thể bàn bạc với bố mẹ trực tiếp đưa nó vào hộ khẩu của cậu.
Nhưng mà tốt nhất cậu nên hỏi trước xem thằng nhóc người ta có muốn ở cùng cậu không, dù anh cảm thấy trăm phần trăm là nó đồng ý đi với cậu.
Cái nhà ông cậu thối nát, đoán chừng thằng nhóc sớm đã không ở nổi nữa rồi."
Nói một hơi xong, Kim Triệt tự rót cho mình ly nước uống, Lộ Tề vừa tìm người yêu cầu phòng bệnh đơn.
Đứa nhỏ nằm ngủ trên giường, hai người ngồi bên sofa nhỏ giọng nói chuyện sợ ồn đến nó.
Nghe xong lời Kim Triệt, trên mặt cậu tràn đầy đau lòng, "Cảnh ngộ của đứa nhỏ này...!thật sự quá thảm mà, sau này em nhất định phải đối xử thật tốt với nó, em tin nó bằng lòng đi cùng em."
Kim Triệt vẫn ăn cơm giới giải trí nhiều hơn Lộ Tề mấy năm, suy xét cũng chu toàn hơn, "Nếu cậu đã xác định muốn nhận nuôi thằng nhóc này, anh cũng không cản nhưng cậu suy nghĩ kỹ xem giải thích với công chúng thế nào."
Lộ Tề rõ ràng chưa từng nghĩ tới vấn đề này, "Em...!thật sự vẫn chưa nghĩ tới, nhưng giấu diếm cũng không phải biệp pháp, đến lúc đó người khác còn tưởng là con riêng của em đi.
Hơn nữa, mấy ngày nữa em vào đoàn phim còn muốn dẫn nó theo chăm sóc, nếu bỏ nó một mình ở nhà em cũng không yên tâm a."
Ông chủ mình nghĩ không ra chỉ có mình đi làm, trong đầu Kim Triệt lặng lẽ điểm qua mấy phương pháp quan hệ xã hội, đã quyết định chủ ý.
Thấy bầu trời bên ngoài sắp sáng, được, hôm nay có thể phải tăng ca một đêm rồi.
Y lấy chìa khóa xe chuẩn bị đi phòng làm việc, "ngày mai cậu nhớ tới thử vai, cứ để thằng nhóc ở bệnh viện đi."
"Dạ." lăn qua lăn lại một đêm, lúc này cái gì cũng sắp xếp xong rồi Lộ Tề cũng có hơi mệt.
"Còn nữa, nhớ tăng tiền lương cho anh."
"...."
Edxxit: SxaxmxLxexo-kxuxnx.