"Bích ngõa hàn sương trọng, kim cúc lộ hoa nùng
Huyền thượng tâm sự khả tằng đồng?
Trà yên tiêu, tam thiên phiền não
Dược lô thiêu, thất khổ vị đạo
Giang thiên quy nhạn tống, lâu ngoại thanh sơn trọng
Phi thị quân tử thủ bát phong khởi châu liêm động"
Lam Hi Thần cầm ô, vội vàng bước vào Tĩnh thất.
Ở Cô Tô, cuối tháng sáu tháng bảy là mùa mưa.
Mưa phùn ở trong núi đã kéo dài nửa tháng nhưng vẫn chưa hết, sàn nhà Hàn thất của hắn mấy ngày nay chưa hề khô ráo, ngày ngày quần áo đều dính đủ nước, khiến tâm trạng con người cũng có hơi ảm đạm.
Toàn bộ Vân Thâm Bất Tri Xứ đều như vậy.
Hôm qua hắn đi bái phỏng Lam Khải Nhân, còn nghe được giọng nói chuyện rầu rĩ của đám đệ tử.
Mùa hè còn chưa hết mà lại lo lắng không biết mùa xuân tiếp theo sẽ thế nào.
Cũng không thể trách bọn họ, từ miệng người khác mà Lam Hi Thần đã biết được chuyện ở Vân Thâm Bất Tri Xứ vào mùa thu đông khi hắn đang bế quan, vừa suy nghĩ hắn cảm thấy vừa bất lực vừa buồn cười.
Có lẽ chỉ vào giờ phút đó hắn mới tìm thấy hình bóng đệ đệ mình, vị Tiên đốc được Huyền môn bách gia kính sợ.
Thường nhân nói, Tiên đốc hiện tại học rộng, công bằng, không bận tâm chuyện phàm tục nên mới có thể đem lại một làn gió mới cho Huyền môn.
Nhưng Lam Hi Thần thì hiểu rõ, những lời đồn về các tiên nhân thật sự rất khác biệt so với thực tế, tính cách của Lam Vong Cơ khác hẳn những lời đồn.
Mà những người xung quanh lại kính sợ y, đơn nhiên sẽ cẩn thận hơn rất nhiều, mỗi tiếng động trong Tĩnh thất truyền đến, thì các đệ tử Lam thị cũng tự giác hiểu được chuyện này.
Huống hồ, hiện tại tâm trạng của Lam Vong Cơ cũng không được tốt.
Lam Hi Thần tính toán một xíu: Từ khi trở về từ Cửu Long sơn, Ngụy Vô Tiện đã nằm trên giường một tháng.
Lúc hắn đi vào sân thì có hai vị y sư chuẩn bị thuốc ở ngoài, thấy gia chủ đi vào họ liền vội vàng hành lễ.
Khi nhìn thấy Lam Hi Thần vào cửa, họ nhỏ giọng nói "Xin gia chủ nhẹ giọng một chút, Ngụy công tử vừa mới ngủ"
Bước chân Lam Hi Thần dừng lại, vẻ mặt lộ chút lo lắng "Mấy ngày gần đây thế nào?"
Y sư lau mồ hôi trên trán, thở dài nói "Nửa tháng trước còn hôn mê, bây giờ tỉnh lại là chuyện tốt.
Nhưng thời gian tỉnh không nhiều, hay phát sốt nhẹ..." Y sư khác nói "Căn cốt tổn thương, tuyệt đối không thể có lần sau"
Lam Hi Thần cảm ơn hai vị y sư, sau đó nhíu mày bước vào phòng.
Vừa bước vào đập vào mặt của hắn là một cỗ nhiệt nóng.
Bên ngoài ẩm ướt mà bên trong lại rất khô ráo.
Hắn nhìn lướt qua thì thấy một chậu than được đốt gần phòng ngủ.
Loại than được đốt là than trắng thượng hạng, không khói, có thể khử ẩm, phù hợp cho người bệnh sử dụng.
Nhưng dù sao thì tháng bảy mùa hè, đốt một chậu như vậy sẽ thấy nóng.
Nóng một chút cũng tốt, Lam Hi Thần nghĩ, đổ mồ hôi có thể hạ sốt.
Lam Vong Cơ từ sau tấm bình phong bước tới, nhìn thấy hắn, gọi "Huynh trưởng"
Y không hành lễ vì trên tay đang cầm cái đai lưng ướt, thấy ánh mắt nghi vấn của Lam Hi Thần, y giải thích đơn giản "Nó bị ướt"
Căn phòng hơi nóng một xíu, Lam Vong Cơ với Lam Hi Thần có linh lực hộ thân có thể tự mình điều chỉnh và thích ứng.
Mà Ngụy Vô Tiện bị quấn chăn dày cộm ở trên giường lại cảm thấy khó chịu, mấy ngày nay hắn thường xuyên đá chăn ra nhưng lại bị Lam Vong Cơ quấn chặt lại, lăn lộn kiểu gì cũng chẳng thoát được nên đành nhíu chặt mày đi vào giấc ngủ.
Nửa canh giờ trước là giờ uống thuốc, y sư đã đánh thức Ngụy Vô Tiện.
Uống thuốc xong, Ngụy Vô Tiện đổ mồ hôi rồi phát sốt nhẹ, toàn thân cực kì khó chịu, nửa ngày không chợp mắt được, miệng đắng lưỡi khô nên muốn uống nước.
Nhưng lúc uống lại cầm không vững, không cẩn thận làm đổ vào người Lam Vong Cơ.
Mùa hè mà bị phong hàn chính là một sự tra tấn, huống hồ thân thể Ngụy Vô Tiện không tốt, âm khí nhập thể, thỉnh thoảng bị sốt lạnh.
Ban ngày nóng đỏ cả mặt, ban đêm lại lạnh đến phát run, đắp nhiều ít chăn mền cũng không có tác dụng.
Vậy nên hiện tại dù có là ban ngày, dù Ngụy Vô Tiện nóng đến mức thay áo hai ba lần, lăn qua lăn lại không ngủ nổi, lẩm bẩm xin y bỏ bớt một ít chăn hay mở cửa sổ ra – Lam Vong Cơ sợ hắn bị cảm lạnh lần nữa nên đành kiên quyết từ chối tất cả.
Bây giờ thân thể của Ngụy Vô Tiện cần nhất là nghỉ ngơi, khó chịu không ngủ được cũng phải ráng ngủ.
Khi nãy Lam Vong Cơ bị ướt quần áo, sợ Ngụy Vô Tiện nhớ đến nên y liền dùng ống tay áo che đi chỗ bị ướt, ngồi bên giường nhìn hắn uống hết nước, lại dỗ dành người đi ngủ, mất nửa ngày mới có thời gian xử lý y phục ướt.
Ngụy Vô Tiện chán ăn, một chút cũng không muốn động vào đồ ăn, đều là ăn Tích Cốc đan.
Y sư sợ hắn ăn mỗi đan dược thì thân thể sẽ suy nhược nên trộn một ít mật ong và thịt quả vào trong nước uống.
Nước này đổ vào người, không thể nào chỉ dùng linh lực hong khô mà còn phải cần giặt sạch.
Lam Hi Thần cũng không biết rõ mọi chuyện, nhưng nhìn thấy cái đai lưng ướt kia thì cũng đoán được mấy phần.
Chăm sóc người bệnh thật không dễ dàng, hắn hỏi Lam Vong Cơ vài câu, dù chăm sóc người khác thì cũng phải để tâm đến thân thể của mình, đừng để bản thân mệt mỏi.
Lam Vong Cơ nghe theo, mời huynh trưởng sang ngồi ở thư phòng rồi rót trà cho hắn, hai người nhỏ giọng nói về những chuyện gần đây của Lam gia.
Lam Vong Cơ vội vàng chăm sóc người bệnh, ngoài một số công văn ngày thường mà Tiên đốc cần xử lý thì y cũng không rõ gần đây Vân Thâm Bất Tri Xứ xảy ra chuyện gì.
Lam Hi Thần nói sơ qua mấy việc ở trong nhà, sau đó lại nhắc tới Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi: Hai người họ sau khi quay về từ Cửu Long sơn thì tự xin đi đến Tàng Thư Các để chép gia quy.
Một tháng rồi vẫn chưa ra.
//.