"Bọn nó vẫn đang tự trách" Lam Hi Thần thở dài: Hắn thấy chuyện này cũng không phải là lỗi của hai tiểu bối, nhưng mà lúc trước là do họ mời Ngụy Vô Tiện giải quyết chuyện này, bởi vậy luôn cảm thấy mình nên gánh một phần trách nhiệm.
Nhưng Lam Vong Cơ nói "Cũng không hẳn chỉ là tự trách"
Khi ở Cửu Long sơn, bọn Lam Tư Truy với Lam Cảnh Nghi có ba ngày để giải quyết chuyện này, nhưng đừng nói tới việc giải quyết, ngay cả tiền căn hậu quả của chuyện Sơn thần lấy vợ cũng chẳng tra ra.
Còn trước đó nữa, trước đó cũng để Ngụy Vô Tiện đơn độc trừ diệt địa phược linh kia, họ thất bại không ít, vậy nên hai người họ ngoài tự trách thì còn nhận lấy sự đả kích không nhỏ.
Sau đó Lam Vong Cơ nhấp một ngụm trà, nói "Khi nào bọn chúng chép sách xong, làm phiền huynh trưởng nói với chúng nó đến Tĩnh thất một chuyến"
Lam Hi Thần hỏi "Tại sao?"
"Chuyện của Sơn thần, từ miệng của Ôn Ninh bọn họ chỉ biết đại khái, những chuyện còn lại phải tự mình cân nhắc" Lam Vong Cơ trả lời "Nếu có tâm thì có thể tìm được đáp án"
Lam Hi Thần cười bất đắc dĩ "Đệ thật nghiêm khắc"
Lam Vong Cơ lắc đầu "Trong chuyến đi tới Cửu Long sơn, một nhóm mười người, có tới bốn năm người tiêu biểu, như vậy lại chẳng thể tra ra...Lần sau nếu gặp chuyện như vậy mà không có Ngụy Anh ở đó thì bọn hắn phải làm như nào?"
Ngụy Vô Tiện bị nhốt trong sương mù là chuyện ngoài ý muốn, nhưng nếu không có Ngụy Vô Tiện và Ôn Ninh chỉ điểm thì bọn hắn sẽ mang nữ tu trong nhóm lên núi, tám chín phần cũng sẽ bị bắt như vậy.
Thân thể Ngụy Vô Tiện không tốt, hoàn toàn không có linh lực, chỉ bằng một cây sáo trắng cùng kinh nghiệm lẫn tài trí mà có thể cùng y nội ứng ngoại hợp đánh tan mê trận, nhưng đám tiểu bối có ai dám bảo đảm toàn mạng trở ra ngoài? Hôm nay may mắn nhưng ngày mai phải làm thế nào?
Lông mày Lam Hi Thần nhúc nhích, một lúc sau hỏi "Vong Cơ...Có phải vì cái này, nên ngươi mới cùng Ngụy công tử cải cách lại chuyện nghe học?"
Lam Vong Cơ im lặng một lúc rồi trả lời "Không chỉ như vậy"
Trà khói lượn lờ, hai huynh đệ ngồi ngay ngắn trước bàn, mỗi người có nỗi lòng riêng mình, một lúc lâu chẳng ai nói với ai.
Lam Hi Thần mím môi, vô thức siết lấy áo của mình, đang tính nói với Lam Vong Cơ chuyện mà mấy Lam gia trưởng bối đề nghị mấy tháng trước thì lại nghe thấy tiếng va chạm vào đầu giường ở trong phòng ngủ.
Hắn chưa kịp phản ứng đã thấy Lam Vong Cơ vội vàng đứng lên đi về phía phòng.
Lam Hi Thần thẫn thờ một hồi mới nhớ ra mình thân là gia chủ cũng nên quan tâm một chút, dù sao Ngụy công tử cũng vì bảo vệ công tử nhà mình nên mới như vậy.
Lúc đứng lên, chỉ có mấy bước để tới phòng ngủ, hắn mơ hồ nghe thấy giọng của Ngụy Vô Tiện từ phòng truyền đến: giọng nói mang theo một chút giọng mũi, nhẹ nhàng gọi Lam Trạm, thì thầm nói mình ngủ không được, muốn y đi tắt lửa than, một chút thôi cũng được.
Lam Hi Thần nghĩ thầm, cũng coi như thân thể Ngụy công tử cứng rắn đi, năm đó bị đâm một nhát ở Kim Lân đài rồi dưỡng thương mấy tháng trong Tĩnh thất cũng chẳng than đau nhức, nhưng sao hiện tại lại giống một đứa trẻ vậy? Hắn cười bất đắc dĩ, đang muốn bước vào phòng ngủ lại nghe giọng Lam Vong Cơ "Đừng quậy" giọng nói không có chút gì là nôn nóng, sau đó y nói "Ngươi ngủ đi...chờ ngươi ngủ rồi ta sẽ tắt lửa than"
Hai người cứ náo loạn một trận như vậy, tự nhiên khiến người bên ngoài chẳng thể chen vào sự thân mật này.
Lam Hi Thần rời đi cũng không phải, đi vào trong cũng không đúng, hắn đứng bên ngoài chờ một hồi lâu, cho đến khi phòng ngủ yên ắng, Lam Vong Cơ vén màn che phòng ngủ đi ra, gặp hắn một lần nữa, trên mặt hiện lên vẻ áy náy.
Lam Vong Cơ hành lễ "Ngụy Anh đang dưỡng bệnh, mong huynh trưởng thông cảm" dừng một lát y mới nhớ tới những chuyện khi nãy chưa nói xong, lại hỏi tiếp "Khi nãy huynh trưởng tính nói gì vậy?"
Lam Hi Thần khó hiểu nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ một hồi "Ngươi...không đi tắt lửa than sao?"
Lam Vong Cơ sững sờ "Huynh trưởng nói giỡn"
Lam Hi Thần nhìn vào phòng ngủ một chút, ánh mắt lại dời về người trước mặt, vẻ mặt có hơi ngạc nhiên.
Lúc này Lam Vong Cơ mới phát giác ra ý tứ của huynh trưởng.
Vì dỗ dành người kia mà nói dối, làm trái với gia quy Lam thị.
Nếu là lúc trước thì y đã sớm tự giác đến từ đường lãnh phạt.
Sắc mặt Lam Vong Cơ có hơi mất tự nhiên, nhưng đã đến nước này, giải thích cũng không tránh khỏi xấu hổ vậy nên đành phải im lặng bỏ qua.
Trong lòng Lam Hi Thần đã hiểu rõ: Xem ra đây không phải lần đầu, mà là chuyện rất đỗi bình thường.
Tâm tình có hơi phức tạp, lại vừa buồn cười, hắn vỗ nhẹ vai đệ đệ nói "Vậy ta không quấy rầy nữa"
Lam Vong Cơ tiễn huynh trưởng ra Tĩnh thất.
Lam Hi Thần cầm ô bước ra cửa Tĩnh thất, lúc này mới nhớ tới chuyện muốn nói, liền quay đầu lại "Còn hơn hai tháng nữa là đến Thanh Đàm hội"
Lam Vong Cơ nói "Sẽ chuẩn bị vẹn toàn"
Lam Hi Thần chần chờ một lát, cuối cùng vẫn không nói gì, gật đầu với Lam Vong Cơ một cái, lại dặn dò y chú ý thân thể, lúc này mới chậm rãi đi xa.
Cho đến khi không thể trông thấy Tĩnh thất nữa, giẫm lên bậc thang đầy mưa hắn mới tiếc nuối thở dài một cái, nhưng cũng có thể hiểu được: Ngụy công tử mang bệnh, Lam Vong Cơ lo lắng, thật sự không phải là thời gian hợp lý để bàn việc, chỉ mong người có thể mau mau khỏe lại.
Hắn cầm ô tính bái phỏng Lam Khải Nhân trước khi về Hàn thất.
Hắn cúi người phủi phủi áo ngoài, mới phát hiện khi đi về lúc trời mưa thì vạt áo chẳng thể nào tránh khỏi vết bùn.
Hắn sững người trong giây lát, thẳng lưng nhìn về trận mưa ngoài hành lang.
Mưa phùn mịt mờ, các dãy nhà cao được lồng vào một màn sương mờ ảo hệt như những tấm lụa mỏng.
Những đám mây thấp lượn lờ trên mái hiên.
Bốn bề yên tĩnh, tiếng mưa rơi chẳng dứt.
Cái gọi là Vân Thâm Bất Tri Xứ chỉ có vậy, đưa mắt đi là một mảng mênh mông, chẳng biết là nơi phàm trần hay chốn tiên giới.
Lam Hi Thần nghĩ: Khi nào thì mưa ở Cô Tô mới tạnh?
//.