Tính ra thì đây cũng là năm đầu tiên kể từ khi Lam Hi Thần xuất quan.
Tết Trung thu đã qua từ mấy ngày trước, nhưng khi ấy Ngụy Vô Tiện lại bị bệnh, còn trên dưới Lam thị thì lo chuẩn bị cho đại hội săn bắn.
Ban đêm khi những đám mây che khuất đi ánh mặt trăng, hắn ăn bánh Trung thu cho có lệ rồi coi như tết đã qua.
Hoàn toàn chẳng có chút bầu không khí lễ tết gì.
Bọn tiểu bối cũng chẳng khác mấy, vậy nên hắn mong chờ vào Tết âm lịch hơn.
"Mấy ngày gần đây Ngụy Anh đã khá hơn nhiều" Lam Vong Cơ nói "Đợi khi Thanh Đàm hội kết thúc, nếu thời tiết tốt thì đệ sẽ dẫn hắn đi nhiều nơi hơn một chút...Y sư cũng đã nói, không cần quá lo lắng, có thể từ từ điều trị"
Mặc dù chuyện Ngụy Vô Tiện ẩn cư dưỡng bệnh ở Vân Thâm Bất Tri Xứ là bí mật, nhưng chỉ số ít trưởng bối Lam thị mới biết được nội tình, Lam Vong Cơ cũng không để y sư phải che dấu tình trạng cơ thể hắn, cho nên Lam Hi Thần thân là gia chủ cũng là huynh trưởng thì đơn nhiên sẽ biết nguyên nhân bệnh tình của Ngụy Vô Tiện: Mổ đan, tu quỷ đạo, dùng cơ thể phàm nhân khiến âm khí nhập thể, nhiều vết thương trên người, kinh mạch bị tắc nghẽn, hàn độc tích tụ, đơn nhiên sẽ không thể dễ dàng khỏi bệnh.
Tựa như một cái chén ngọc bị rớt bể, dù có cố gắng sửa lại thì cũng không thể đảo ngược thời gian để khôi phục các vết nứt trở nên lành lặn như trước.
Cũng may, y sư đã cam đoan rằng nếu chịu chăm sóc cẩn thận, rồi tiến hành châm cứu lâu dài để điều dưỡng thì tuổi thọ của Ngụy Vô Tiện có thể được kéo dài.
Năm đó Lam Hi Thần đã từng trông thấy phong thái ngời ngời vị của cố nhân Vân Mộng, nhưng vài lần đến Tĩnh thất thì phong thái ấy lại không còn nữa, mà lại ốm đau quanh người, trong lòng hắn chẳng lẽ không cảm thấy tiếc nuối sao.
Sau chuyến đi tới Cửu Long sơn, hắn cũng lo lắng trong một thời gian ngắn...Lần đó sơ ý khiến Ngụy công tử ốm đau hơn một tháng, còn hôn mê mấy lần.
Điều gì sẽ đến nếu những chuyện ngoài ý muốn này xảy ra thêm một lần nữa?
Những dòng suy nghĩ này chỉ thoáng qua rồi biến mất.
Trong mấy chục năm qua, hắn cũng đã trải qua nhiều lần sinh ly tử biệt, thất vọng và áy náy.
Do đó hắn hiểu càng hiểu rõ, cho dù chỉ là một khắc đoàn tụ, một chút tin vui, cho dù là những điều vô cùng bình thường, đơn giản...thì cũng là điều mà nhiều người vĩnh viễn không có được, bởi vậy đây chính là quãng thời gian mà ta nên trân quý và cảm thấy may mắn.
Lam Hi Thần nghe thấy Lam Vong Cơ nói vài câu về tình hình gần đây của Ngụy Vô Tiện thì cảm thấy yên tâm, hắn gật đầu nghiêm túc nói "Vậy thì tốt"
Vẻ mặt Lam Vong Cơ cũng dịu đi, hai huynh đệ bọn họ tạm quên đi Thanh Đàm hội của ngày mai nhưng lại nói đến chuyện Tết âm lịch.
Năm nay đông đủ người, ít nhất thì Lam Hi Thần đã làm gia chủ, Lam Vong Cơ cũng có nhiều thời gian rảnh, cả hai đều có một hy vọng vào một năm mới tốt đẹp.
Lam Hi Thần vẫn luôn thích thắp đèn thâu đêm, cùng nhau sum họp đón giao thừa, ăn mừng năm mới tưng bừng như những người khác, nhưng đáng tiếc là vẫn phải tuân theo gia quy, không thể làm vậy được.
Nhưng năm nay đã có Lam Vong Cơ ở đây, thuận miệng nhắc đến chuyện năm ngoái Ngụy Vô Tiện nằm trên giường bệnh khiến Vân Thâm Bất Tri Xứ của bọn họ ăn Tết trong bầu không khí quạnh quẽ.
Hai người bọn họ rất ăn nhịp với nhau, cả hai cùng chung ý nghĩ.
Lam Hi Thần nói đến vui vẻ, trên mặt đều mang theo ý cười.
Lam Vong Cơ quay đầu nghe, mặc dù y vẫn mang một dáng vẻ ít khi cười nói như ngày thường, nhưng khuôn mặt y lại tỏ ra một vẻ yên lòng.
Y nghĩ: Có lẽ huynh trưởng cũng không nhận ra, sau khi xuất quan, tâm trạng của huynh trưởng đã thoải mái hơn một chút.
Bất kể là đối xử với mọi người, hoặc đối diện với thái độ của bản thân mình, huynh ấy đối đãi với mọi chuyện...đã tốt hơn nhiều.
Xem ra, lúc trước mình kiên trì viết thư mời huynh trưởng xuất quan là một lựa chọn chính xác.
//.