Trong lúc nói chuyện thì hai người cũng đã đi đến cửa phòng Lan thất.
Lan thất là nơi dạy dỗ cho các tiểu bối và bây giờ cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ để tiện cho các thế gia trao đổi những chuyện mà chưa nhắc đến ở Thanh Đàm hội.
Mà theo lịch trình thì ngày thứ hai của Thanh Đàm hội, Lam Vong Cơ sẽ triệu tập gia chủ của tứ đại thế gia để thương nghị về việc cải cách chuyện dạy học.
Cải cách chuyện dạy học thì chủ yếu là là Lam thị với ba nhà kia cùng nhau bàn bạc thôi.
Gia chủ của Lan Lăng Kim thị là Kim Lăng, nhưng bởi vì còn nhỏ nên ba vị trưởng lão trong nhà cũng sẽ có mặt.
Ba vị trưởng lão này khó mà tránh được những chuyện tranh chấp bởi vì các lễ nghi của những dòng thứ Kim gia, tuy nhiên lúc thương nghị thì đa phần bọn họ lại đứng cùng một lập trường với Vân Mộng Giang thị.
Vậy nên lúc ấy Lam Hi Thần phải tốn tâm tư để đối phó, chủ yếu là phải đối phó Vân Mộng Giang thị với Thanh Hà Nhiếp thị.
Nhiếp Hoài Tang toàn lực ủng hộ việc cải cách chuyện nghe học.
Bởi vì Thanh Hà xa xôi, mà huyết mạch của đệ tử nội môn thì ngày càng suy thoái, những năm qua bọn họ đến Cô Tô nghe học thì đều là những kẻ tầm thường nhất và cũng có số người ít nhất.
Cho nên họ cũng chẳng có trọng lượng gì để mà đàm phán với Cô Tô Lam thị, họ chính là những kẻ ở thế bị động trong cuộc đàm phán này.
Nhưng dù sao Nhiếp Hoài Tang cũng là một người có đầu óc khôn ngoan, hắn đã âm thầm tìm gặp Lam Vong Cơ từ sớm, mong Tiên đốc ra mặt để giữ cho Nhiếp gia một ít thể diện cùng lợi ích.
Lam Vong Cơ cũng không từ chối.
Thứ nhất, y thân là Tiên đốc, vốn cũng không nên nghiêng về bên nào, kể cả đó là gia đình của mình.
Thứ hai, nếu lúc đàm phán mà chỉ để hai nhà Cô Tô Lam thị với Vân Mộng Giang thị tranh chấp thì sẽ dẫn đến xung đột nhiều hơn.
Y cũng không che giấu nhưng lại nói chuyện này với Lam Hi Thần, mong huynh trưởng có thể xem xét điều này ở Thanh Đàm hội.
Nhưng Lam Hi Thần vẫn im lặng không nói, một lúc sau cũng không trả lời.
Dù sao trong lòng hắn vẫn còn khúc mắc với Nhiếp Hoài Tang.
Chuyện trong quá khứ vẫn còn bế tắc, không thể hóa giải cũng chẳng thể bỏ qua, từ trước đến nay nó vẫn luôn đè nặng trong lòng hắn.
Lam Vong Cơ biết giờ đây huynh trưởng mình đang hoang mang, y liền để tay sau lưng, im lặng chờ đợi huynh trưởng lấy lại tinh thần rồi cho y một câu trả lời rõ ràng.
Rất nhanh, Lam Hi Thần cũng ý thức được bản thân mình đã thất lễ, thân là gia chủ, lúc xử lý chuyện gia tộc thì không nên để những chuyện riêng tư xen vào, vậy nên hắn áy náy xin lỗi Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ lắc đầu, không hỏi thêm cũng không an ủi mà tiếp tục nói đến việc cải cách dạy học "Sau khi đại hội săn bắn kết thúc, bốn nhà vốn đã thương lượng rồi, nhưng các vị trưởng lão thì có dị nghị nên còn muốn tiếp tục thương nghị.
Do vậy, có thể huynh trưởng sẽ gặp khó khăn khi trò chuyện cùng ba nhà kia ở Thanh Đàm hội"
Lam Hi Thần bất lực cười khổ, nhớ tới mấy vị trưởng bối ở Tĩnh thất hôm đó, họ luôn cố gắng dùng những lí lẽ, để biện luận kéo dài thời gian Lam thị dạy học, quyết không chịu buông thả, cố giữ lại những nội dung dạy học, bọn họ cực kì kiên định cố chấp.
Do vậy, kết quả đàm phán lần trước dường như đã bị xé bỏ, hai ngày sau lại có thêm một cuộc đàm phán nữa, chắc chắn sẽ không thể tránh khỏi việc tranh chấp và trách cứ.
Hắn lắc đầu, thở dài "Đến lúc đó mong rằng...Giang tông chủ có thể thông cảm một chút"
Kim gia với Nhiếp gia thì dễ thuyết phục, khó nhất vẫn là Giang tông chủ của Vân Mộng Giang thị.
Dù vậy nhưng cũng không có nghĩa là Giang tông chủ không nói đạo lý, chỉ là những ân oán, khúc mắc trong quá khứ là một rào cản rất lớn, chỉ cần ngươi thế này ta thế nọ thì đã trở nên khó giải quyết rồi.
Nhất là chuyện giữa Lam Vong Cơ và Giang tông chủ.
Không nhắc đến những hiềm khích khi Lam Vong Cơ mang danh phùng loạn tất xuất, chỉ riêng ở đại hội săn bắn thì Lam Hi Thần đã nhìn thấy được điều gì đó.
Trong lời nói của hai người bọn họ đều mang theo mâu thuẫn.
Mặc dù điều này không ảnh hưởng nhiều đến cuộc đàm phán, cũng không ảnh hưởng gì đến chức vụ cũng như bổn phận của bọn họ, nhưng Giang tông chủ vẫn luôn nói nhiều thêm một câu, sự khó chịu luôn đi theo lời nói khiến người khác sinh ra đàm tiếu, và điều đó chẳng thể nào dừng lại được.
truyện kiếm hiệp hay
Chuyện này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, tự nhiên Lam Hi Thần cảm thấy hơi bất lực, nhưng hắn cũng chẳng thể xen vào.
Lam Vong Cơ ở bên cạnh bày ra vẻ mặt không quan tâm, chỉ đáp lại một câu "Không sao, hắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội để Giang gia mở lớp dạy học" Là huynh trưởng, đơn nhiên Lam Hi Thần hiểu rõ tâm tư của đệ đệ mình, điều đó có thể thấy qua những chi tiết nhỏ nhặt mà người khác hiếm khi để ý.
Mỗi ánh mắt, mỗi hành động...!rõ ràng là lùi một bước thì sẽ có thể giải quyết được mọi chuyện, nhưng cả hai người đều không muốn nhượng bộ trước những chuyện nhỏ nhặt này.
Nói cho cùng...vẫn là vì Ngụy công tử.
//.