Bỗng nhiên Lam Hi Thần nhớ đến Kim đan của Ngụy Vô Tiện, nếu vẫn còn Kim đan thì thân thể yếu đuối kia sẽ có chút chuyển biến.
Tiếc rằng, ngoài Kim đan thì dường như vẫn còn chuyện ở giữa bọn họ, chỉ là Lam Vong Cơ vẫn chưa muốn nhắc đến.
Hơn nữa Ngụy công tử cũng không muốn nói đến, im lặng che giấu.
Đơn nhiên Lam Hi Thần sẽ không vì chuyện này mà trách cứ đệ đệ mình, hắn suy nghĩ một lúc, lại không nhịn được mà bật cười, nói khẽ "Đệ nha, cứ mãi bướng bỉnh như vậy"
Lam Vong Cơ còn chưa chuyện chủ đề nữa mà, y bối rối nhìn huynh trưởng của mình, chẳng hiểu tại sao tự nhiên Lam Hi Thần lại đánh giá như vậy.
"Chuyện của mẫu thân năm đó cũng vậy...lúc ấy đệ còn nhỏ nên chắc là không nhớ rõ.
Lúc bốn năm tuổi, đệ nghe được có người ngoài đàm tiếu về mẫu thân, thế là đánh một trận với người ta" Lam Hi Thần lắc đầu cười nhớ lại chuyện.
Dù khi đó y chỉ là một đứa nhỏ vung tay đánh một phát cho hả giận, cũng không phải là chuyện gì lớn, nhưng Lam Khải Nhân vẫn phạt Lam Vong Cơ.
Hài tử còn nhỏ, nên khi bị phạt thì y vẫn cảm thấy mình không sai, y kìm nén sự tức giận trong lòng, đến Tàng Thư Các chép sách thì bệnh một trận, phải để mẫu thân chăm sóc hai ngày.
Đến khi khỏi bệnh thì Lam Vong Cơ cũng quên mất chuyện này.
Nhưng Lam Khải Nhân thì lại nhớ rất kỹ, vì vậy nên ông đã giáo dục Lam Vong Cơ nghiêm khắc hơn Lam Hi Thần.
Lúc này Lam Vong Cơ mới nhíu mày suy nghĩ thật lâu, nhưng y lại không nhớ rõ, hình như chuyện này đã xảy ra, mà hình như cũng chưa từng có.
Lam Hi Thần khoát khoát tay cười nói "Cũng không phải chuyện lớn gì.
Huống hồ, ta còn cảm thấy tính tình đệ hiện tại là tốt rồi..." Hắn dừng một chút, bởi vì nhớ đến chuyện cũ nên trong lòng hắn tràn ngập cảm xúc.
Thật ra, hắn cũng đã từng ghen tị với đệ đệ của mình vì tuổi nhỏ không hiểu chuyện nên có thể giáo huấn những kẻ nói xấu mẫu thân, mà hắn thân là huynh trưởng nên phải biết tiến lùi khéo léo, làm gương tốt, hắn phải cùng thúc phụ đi xin lỗi người kia.
Không sai, thân là huynh trưởng, thân là gia chủ, là huynh đệ kết bái...hắn vẫn luôn bị những quy tắc trói buộc mình, thời gian dài trôi qua, thói quen tiến lùi khéo léo, biết làm gương tốt đã ăn sâu vào tính cách của hắn, và trở thành một thứ không thể tách rời.
Lại nghĩ, hắn cũng đã từng oán trách Ngụy Vô Tiện, trách Ngụy Vô Tiện bám chặt Lam Vong Cơ, kéo những người thân của hắn dần dần rời xa hắn.
Hắn cũng từng trách Lam Vong Cơ, trách sự cố chấp của Lam Vong Cơ, tại sao lại cứng đầu làm những chuyện tốn công vô ích như vậy.
Thế gian này khắc nghiệt, cần gì phải khom lưng cúi người để nhiễm bụi trần? Cho dù ta không muốn nhiễm bụi trần, nhưng bụi trần này cũng sẽ không buông tha ta.
Chắp tay làm ngơ, nhắm mắt bỏ qua, nếu không bước vào hồng trần thì làm sao có thể nhìn thấu hồng trần? Sau khi trải qua chuyện của Kim Quang Dao thì hắn mới hiểu được, hắn đã hiểu được sự chân thành trong chính cái tính cách bướng bỉnh của Lam Vong Cơ.
Lam Hi Thần thở ra một hơi thật dài, giống như muốn ném đi những quá khứ trĩu nặng trong lòng.
Ánh nắng mùa thu rơi xuống bả vai hắn, làn gió thổi qua phủi đi bụi trần trên vai, rồi lại mang tới những tiếng trò chuyện thì thầm của đám tiểu bối.
Cả Vân Thâm Bất Tri Xứ yên tĩnh và bận rộn, mà bỗng nhiên hắn lại cảm thấy một sự thoải mái chưa từng có.
Sau đó Lam Hi Thần nghiêng đầu nhìn đệ đệ mình, nói khẽ "Vong Cơ, ta chỉ mong đệ đừng bỏ lỡ thêm lần nào nữa"
Lam Vong Cơ ngẩn người, một lúc sau mới hiểu được ý tứ trong lời nói của huynh trưởng mình.
Y nhạy bén phát hiện được tâm trạng của huynh trưởng mình có chút thay đổi, y há miệng tính nói gì đó nhưng lời nói lại nghẹn ở cuống họng.
Cổ họng chua xót nhưng trong lòng lại ấm áp.
Thật sự thì hai huynh đệ bọn họ chưa từng nói về những khúc mắc trong quá khứ, một câu kỳ vọng này lại xen lẫn một chút hối hận bất đắc dĩ, y cũng khó mà tưởng tượng được.
Y nhớ tới Ngụy Vô Tiện đã nói với y sau khi y khuyên Lam Hi Thần xuất quan, các ngươi dù sao cũng là huynh đệ, huynh trưởng của ngươi vẫn luôn rất thương ngươi, cũng rất quan tâm đến ngươi.
Chuyện quá khứ tan đi như mây khói, không còn ân oán thị phi, chỉ để lại những đối đãi chân thành với người.
Lam Vong Cơ khẽ nắm chặt bàn tay dưới ống tay áo rộng rồi thả ra, lúc ngẩng đầu lên y đã khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh.
Y nói "Huynh trưởng như vậy rất tốt" Y lặp lại từng chữ "Như vậy, rất tốt"
Đối đãi chân tình với người cạnh mình rồi ngày mai sẽ có được một sáng, năm tháng còn dài, bọn họ đều đã hiểu được thế nào là trân trọng.
Lam Hi Thần đưa tay vỗ vai y, cười trấn an.
Sau đó bọn họ cũng không nhắc đến chuyện trước đó nhưng lại cùng nhau rời khỏi Lan thất, đi trên những con đường nhỏ xuyên qua sân, ven đường là những đệ tử đang xem xét lại các bố trí cho Thanh Đàm hội.
Một ngày vội vàng đã qua, mặt trời ngã về phía tây, lúc này Lam Vong Cơ mới đi đến phòng bếp, mang theo cơm và thuốc quay về Tĩnh thất.
Còn chưa đến gần thì y đã nhìn thấy ánh đèn.
Hiển nhiên là người trong Tĩnh thất đã dậy, mặt trời mùa thu xuống núi sớm, đèn đã được thắp từ lâu.
Có thể thấy được bóng người mờ ảo trên cánh cửa.
Lam Vong Cơ dừng một chút ngoài ngưỡng cửa rồi mới bước vào sân.
Nhưng còn chưa đi đến bậc thang thì cánh cửa đã bị kéo ra.
Ngụy Vô Tiện mặc cái áo choàng dày, chỉ để lộ nửa khuôn mặt sau cánh cửa, thấy y thì hắn cười nói "Ta đã nghe thấy tiếng bước chân của ngươi từ xa, sao ngươi lại đứng im một lát vậy...sao còn không tiến vào?"
"Bây giờ sẽ vào"
Lam Vong Cơ vén vạt áo lên, đi qua bậc thang rồi bước vào cửa.
Cánh cửa được đóng lại nhẹ nhàng, ngăn cái lạnh cuối thu ở bên ngoài.
Bóng người chập chờn trong ánh nến mờ ảo, cái bóng đổ dài trên cánh cửa tạo thành hai bóng người ôm lấy nhau.
//.