Ngụy Vô Tiện dưỡng bệnh một tháng, chờ đến khi hắn thoát khỏi cái cảnh một ngày ba bữa cháo thì cũng chỉ còn mười ngày nữa là đến Tết.
Mặc dù thời gian trôi qua nhanh, Lam Hi Thần thu xếp mọi chuyện, đặt mua đồ tết cho Vân Thâm Bất Tri Xứ, rồi còn tới chỗ sư phó trong thành Cô Tô nhờ dạy cách viết mấy câu đối xuân, cắt giấy cắt hoa cho Lan thất, chắc hẳn đây sẽ là một năm náo nhiệt.
Lam Tư Truy đều mang tâm trạng vui vẻ suốt cả ngày, mỗi lần tới Tĩnh thất, khuôn mặt trắng hồng trong chiếc áo choàng kia đều sẽ bô bô kể về những thứ mới lạ được đem tới gần đây, cậu còn viết sai mấy câu đối, đương nhiên Lam Cảnh Nghi còn viết sai nhiều hơn...thực sự rất vui.
Nhưng trong đám người vui vẻ này thì có một Ngụy Vô Tiện đang cực kì buồn rầu, mỗi ngày buồn rầu là như một năm: bởi vì hắn với Lam Vong Cơ đang cãi nhau.
Nói thật thì dùng từ cãi nhau cũng không đúng lắm, dù sao thì ngày thường bọn hắn vẫn ngủ chung một giường, lúc ban ngày tỉnh dậy thì ăn cơm, phê công văn, đọc sách, lúc đưa đũa, xếp chăn cũng có nói chuyện, ra sân đi dạo cũng giúp nhau mặc áo choàng...nhưng trừ những lúc này ra thì cũng chẳng có gì khác.
Rõ ràng là hai người đều ở trong Tĩnh thất, nhưng Tĩnh thất lại im ắng, bầu không khí ngại ngùng đang giằng co với nhau.
Lúc trên bàn cơm, Ngụy Vô Tiện đỏ mặt suy nghĩ câu gì đó để chọc ghẹo y, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt đó của Lam Vong Cơ thì hắn liền chột dạ, cuối cùng đành phải im lặng mà nuốt cơm vào bụng.
Cũng may lúc dưỡng bệnh cũng không ăn chung nhiều, có lúc thì một mình hắn ăn ở trên giường, có lúc thì ăn cùng bọn tiểu bối.
Dù chỉ có một vài lần nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn cảm thấy xấu hổ không tả nỗi, hắn muốn trốn khỏi cái bầu không khí giằng co này, nên đành dứt khoát nhắm hai mắt ngủ để cho qua một ngày.
Tiếc rằng, nếu cứ như vậy thì sáng hôm sau hắn vẫn luôn tỉnh giấc vì đói bụng, cái bụng trống trơn khó chịu nên chỉ đành khổ sở ăn cháo uống thuốc dưới ánh mắt ngày càng nặng nề của Lam Vong Cơ.
Lần để ý gần đây nhất của Lam Trạm với hắn cũng chỉ liên quan chuyện thân thể của hắn thôi, hắn lại cảm nhận được ánh mắt trách cứ của đối phương thêm một lần nữa.
Trong giây lát, Ngụy Vô Tiện còn tưởng rằng mình đã quay về khoảng thời gian mình ở đây nghe học nữa chứ, lúc hắn không cẩn thận phạm lỗi đã bị y trừng mắt như vậy.
Chẳng qua, lúc nghe học thì hắn còn dám nhiệt tình khi y hờ hững, nhưng còn bây giờ thì không.
Lam Tư Truy với Lam Cảnh Nghi cũng thường xuyên đến Tĩnh thất, hai người họ cũng có thể tạm hóa giải bầu không khí giằng co này.
Mỗi lần họ đến thì luôn cầm theo cái đèn lồng, kiếm gỗ đào hoặc đậu rang, mọi thứ đều được trang trí bằng giấy đỏ, vải đỏ, khiến cho bầu không khí có chút rộn rã.
Đại khái, hai người họ cũng thấy tâm tình của hắn không tốt nên bên ngoài có chuyện gì thú vị là đều kể cho hắn nghe.
Ngụy Vô Tiện gật đầu lắng nghe nhưng hắn vẫn cứ luôn thất thần, một ngày mười hai canh giờ, ngoại trừ lúc ngủ thì trong tâm trí hắn vẫn luôn nghĩ về...nghĩ về Lam Vong Cơ.
Thật ra hắn cũng biết cách để khiến Lam Vong Cơ chú ý đến mình, để cho y nói với hắn thêm vài câu.
Những chiêu này hắn cũng đã từng dùng đến, hắn nói mình có hơi khó chịu, giả vờ yếu đuối một chút, hạ giọng năn nỉ một câu, đến cuối cùng thì Lam Vong Cơ cũng sẽ nhượng bộ thôi.
Thế nhưng lần này, là hắn che giấu, lừa gạt y trước, mà nếu như dùng lại chiêu cũ, chưa nói đến chuyện xin lỗi Lam Trạm, ngay cả hắn cũng cảm thấy vô ích.
Nhưng...!thuốc cũng đã uống, xin lỗi cũng đã nói, y sư cũng đã xem qua, cũng nói vị giác của hắn không phải vĩnh viễn mất đi, sau này thân thể của hắn chuyển biến tốt thì nó cũng chuyển biến tốt theo.
Cái này là chuyện tốt...nhưng tại sao Lam Trạm vẫn còn giận hắn?
"...Ngụy tiền bối, Ngụy tiền bối"
Lam Cảnh Nghi ở bên cạnh đã gọi hắn ra khỏi một đống suy nghĩ hỗn độn, hắn hoang mang ngẩng đầu hỏi "Sao vậy?" thì đã thấy Lam Cảnh Nghi ngửa đầu kể về chủ đề mới, cậu hết sức hào hứng nói "...Giao thừa đó! Năm nay thành Cô Tô sẽ đốt pháo hoa khác những năm trước.
Trạch Vu Quân tới Bồ thành đã mua được rất nhiều hàng mới, ngài ấy tìm đến hộ nhà đã đốt pháo ở năm ngoái, nói là phải đốt nhiều, đốt cao một chút để cho Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng có thể nhìn thấy.
Ngài ấy nói là các trưởng bối trong tộc không xuống núi nên hi vọng cả nhà sẽ thấy được cảnh đẹp trong những ngày đầu năm.
Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên nhìn, đáp lại một câu "Không tệ".
Hắn nhớ tới hình ảnh Vân Thâm Bất Tri Xứ ăn tết trong bầu không khí âm u của năm ngoái, trong lòng cảm thán: Trạch Vu Quân đã tốt nhiều công sức rồi...nhất định sẽ gặp chuyện tốt.
Chuyện đầu tiên cần giải quyết trong ngày lễ chính là để cho các thành viên trong gia đình hòa thuận với nhau, đây cũng là chuyện mà một gia chủ nên làm.
Xem ra, Trạch Vu Quân cũng đã thoát khỏi chuyện cũ.
Lam Cảnh Nghi vẫn còn lẩm bẩm "Đương nhiên là bọn nhỏ như tụi con vẫn muốn xuống thành Cô Tô để xem thử rồi, tầm nhìn trên núi không được tốt lắm" nhưng lại bị Lam Tư Truy giễu cợt "Chẳng phải ngươi muốn xuống đó để kiếm gì đó ngon ngon ăn sao.
Hôm qua ta đã thấy nhà bếp bàn nhau là sẽ xuống núi để làm thịt con gà, cho nên tết năm nay sẽ có đồ ngon để ăn"
Ngụy Vô Tiện cầm lấy chén trà trên bàn, nhấp một ngụm, hắn vẫn đang nghĩ về Lam Vong Cơ: Gần đây Lam Vong Cơ không ở Tĩnh thất thường xuyên, một năm đã qua, phê công văn cũng không nhiều nữa, hẳn là y đã đi giúp Trạch Vu Quân xử lý những chuyện vụn vặt trong nhà.
Hắn lại nghe Lam Tư Truy nhắc đến gà, thì trong đầu lại nhớ đến cảnh Lam Vong Cơ uống say, ngồi xổm trong sân nhà người khác để trộm gà, con gà vỗ cánh phạch phạch, y giữ chặt rồi nhét vào tay hắn, còn miệng thì luôn nói "Cho ngươi, đều cho ngươi"
Vậy nên bữa cơm tất niên năm nay của Lam gia sẽ có thịt gà, cũng sẽ có phần của hắn sao? Ngụy Vô Tiện lo lắng nghĩ.
Chuyện hắn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ dưỡng bệnh còn không được chính thức công khai, người Lam gia ăn cơm tất niên, mặt hắn cũng không dày đến mức đi tới đó, mà còn mấy ngày nữa là tết nhưng hắn vẫn đang chiến tranh lạnh với Lam Trạm...Không trông mong gì vào gà nhưng còn sủi cảo với mã thầy thì sao?
Lam Tư Truy thấy hắn không có cười xíu nào, lại đang nhíu mày đang nghĩ gì đó, cậu liếc Lam Cảnh Nghi một cái, chần chờ một lát rồi hỏi "...Ngụy tiền bối, người với Hàm Quang Quân có hiểu lầm gì sao?"
//.