Lam Cảnh Nghi to gan, hỏi tiếp "Hai người...sao lại cãi nhau?" bọn họ nghĩ, xưa này Hàm Quang Quân chưa từng phản đối gì Ngụy Vô Tiện cho dù là một chút, hai người này còn trên cả hòa thuận khi ở cạnh nhau, cho dù là trời sập, hay có ác quỷ từ địa ngục đến chia rẽ mối quan hệ của bọn họ thì bọn họ vẫn gắn bó với nhau như thường, thậm chí người khác cũng chẳng thể chen vào nói bậy bạ gì cả.
Ngụy Vô Tiện buồn cười nhìn bọn hắn, lắc đầu "Làm sao lại không thể cãi nhau? Quan hệ của các ngươi tốt như vậy nhưng chẳng lẽ chưa từng cãi nhau sao?"
Lam Cảnh Nghi với Lam Tư Truy liếc nhau, thành thật lắc đầu: Cái này thì thật sự không có.
Ngụy Vô Tiện "À" một tiếng, lúc này mới nhớ rằng họ là người Lam gia, hơn ba ngàn gia quy dạy dỗ, không lâu nữa thì chắc cũng lên năm ngàn...Chắc là trong đó cũng sẽ có câu "Không thể cãi nhau".
Năm đó, Hàm Quang Quân trẻ tuổi bị hắn làm cho tức giận đến mức rút kiếm, trừng mắt nhưng nói không được câu nào sao? Hiện tại thì đã học xấu từ hắn.
Đã nhiều năm như vậy, lúc này Ngụy Vô Tiện mới ngượng ngùng sờ lên mũi mình.
Khó trách lúc ấy Giang Trừng vẫn luôn trợn mắt với hắn, có thể khiến tiểu Lam Vong Cơ tức đến mức đó thì da mặt hắn còn dày hơn vách tường mà.
Tuy vậy, nhưng hắn sẽ không kể về cái quá khứ đen tối này cho bọn tiểu bối, mà lại nhắc đến chuyện khác "Xạ Nhật Chi Chinh năm đó, hai bọn ta cũng đã từng cãi nhau.
Lúc ấy ta tu Qủy đạo, tâm tình không tốt, Lam Trạm thì lo lắng nên hai bọn ta đã hiểu lầm một thời gian"
Lam Cảnh Nghi hỏi "Sau đó thì sao?"
"Đánh với nhau một trận, sau đó lên nóc nhà uống rượu là coi như hòa rồi"
Lam Tư Truy đề nghị "Vậy, có thể làm thử, dùng cách này để làm hòa?"
Đánh một trận cũng không được, uống rượu thì hai bọn họ đều không uống được.
Ngụy Vô Tiện lắc đầu thở dài một hơi.
Bầu không khí im lặng.
Ba người giương mắt nhìn nhau, không ai nghĩ ra phương pháp khác.
Lam Cảnh Nghi nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thể hiểu được, hai người ở chung một phòng thì tại sao còn cãi nhau "Nếu có hiểu lầm gì đó thì không nói ra được hay sao?"
"Hiểu lầm? Ta với Lam Trạm không có hiểu lầm" Ngụy Vô Tiện xua tay giải thích nhưng đầu lại nảy ra suy nghĩ gì đó, hắn dừng lại: Đúng vậy, mặc dù bây giờ bọn hắn không có hiểu lầm nhưng thật sự...cả hai chưa từng nói rõ mọi chuyện với nhau.
Lúc Thanh Đàm hội, hắn đã muốn nói với Lam Trạm, hắn muốn nói rằng hắn muốn ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Ở lại lâu lâu một chút, coi như hắn mặt dày ở lại đây dưỡng bệnh đi.
Mặc dù tiền phí ăn ngủ thuốc men hắn không rõ lắm, nhưng cũng có thể thương lượng với Lam Trạm mà, hắn vẫn có thể giúp ích vài việc trong khả năng, giống như lúc viết Dạ liệp toản yếu đó, cũng có một chút công dụng mà...
Lúc trước hắn nghĩ như vậy, nhưng khi chuyện vị giác của hắn bị bại lộ thì hắn cũng không dám mở miệng nữa.
Hắn không muốn Lam Trạm khó chịu, mấy năm ăn ké cơm trắng ở Tĩnh thất thì sao hắn dám đòi hỏi?
Ngụy Vô Tiện nhíu mày: Hắn không biết tại sao Lam Trạm lại tức giận, Lam Trạm cũng không biết những dự định sau này của hắn, nếu hai người cứ mãi giằng co như vậy thì không thể giải quyết được vấn đề.
Nhưng, muốn nói rõ chuyện này thì hắn cũng phải suy nghĩ kĩ về lý do của mình, hắn phải nắm bắt cơ hội, từ từ nói với Lam Trạm, đem mọi chuyện hiểu lầm giải thích cho rõ ràng.
"Ta, để ta suy nghĩ lại...suy nghĩ lại..." Ngụy Vô Tiện vò tóc, trong tâm trí hắn có rất nhiều chuyện hỗn loạn, rất nhiều chuyện cùng nhau xen lẫn vào.
Hắn muốn Lam Trạm giữ mình lại, vì sao lại phải giữ hắn lại? Ở lại bao lâu? Mà nếu Lam Trạm nói cho hắn nguyên nhân của cuộc chiến tranh lạnh này, nếu y nói gì đó ngoài dự tính của hắn khiến hắn trở tay không kịp thì phải xử lý thế nào đây? Tết sắp đến rồi, chi bằng cứ thẳng thắng một lần, nhưng nếu không xử lý tốt thì chẳng phải sẽ càng làm cho mối quan hệ này ngày càng bế tắc hay sao? Chắc sau Tết thì tâm tình của Lam Trạm sẽ tốt hơn một chút, nếu như để đến lúc ấy mới nói thì có phải sẽ an toàn hơn một chút không?
Từ lúc chào đời đến bây giờ, đây chính là lần đầu tiên hắn lo được lo mất như vậy, đầu thì tưởng tượng loạn xạ, tim thì đập bịch bịch, cực kì bối rối.
Hắn ngồi cũng ngồi không yên, để chén trà nóng xuống bàn, hắn đứng dậy đi quanh phòng, hàng chân mày cũng nhíu lại rất chặt.
Lam Tư Truy với Lam Cảnh Nghi nhìn thấy dáng vẻ khó xử của hắn, bọn họ nghĩ là giữa hai người thật sự đã sinh ra cái hiểu lầm rất to lớn.
Bọn họ nghĩ là chắc do những lời đồn lúc trước, không biết người ngoài đã nói thêm những gì mà đã khiến cả hai sinh ra khoảng cách như vậy.
Lam Cảnh Nghi chọc cùi chỏ vào Lam Tư Truy, khẽ nói "Cùng nghĩ một biện pháp đi, nếu để ảnh hưởng đến Tết thì phải làm sao bây giờ?" Lam Tư Truy lo lắng, mím môi, cậu cảm thấy không nhúng tay vào chuyện của hai người, nhưng nhớ đến cảnh tượng ăn Tết bi thảm của năm ngoái, trong lòng cậu cũng không khỏi sợ hãi, chỉ đành phải nhíu mày cố gắng tìm cách.
Sau đó, ánh mắt cậu rơi vào bao đậu rang màu đỏ, bỗng nhiên cậu đã thông suốt, lớn tiếng nói "Ngụy tiền bối, giao thừa thì xuống núi đi"
Ngụy Vô Tiện quay đầu nhìn cậu, lộ ra vẻ mặt hoang mang.
Lam Tư Truy lắp bắp giải thích "Đêm trừ tịch, trong thành Cô Tô có nhiều thứ chơi vui, đồ ăn ngon...Ngụy tiền bối hẹn Hàm Quang Quân đi chơi.
Dù sao cũng là ăn tết, đơn nhiên cũng không ai nổi giận, như vậy sẽ thuận tiện để nói chuyện thôi..."
Đêm trừ tịch: đêm ba mươi
Ngụy Vô Tiên vỗ đùi, cao hứng nói "Ngươi nói không sai" ngắm pháo hoa, dạo quanh những sạp hàng nhỏ thì đúng là cơ hội tốt để bày tỏ.
Cơ hội đã có, hiện tại thì hắn đang suy nghĩ thử mình sẽ nói những gì.
Từ đây đến đêm trừ tịch vẫn còn cả mười ngày, hắn còn thời gian...Ngụy Vô Tiện khẽ cắn môi, thầm hạ quyết tâm.
___________
Huhu, chương sau dài gấp đôi mấy chương trước luôn:((
Cíu pé với ಥ_ಥ
//.