Chương : Thức tỉnh dị năng
Lục Văn Ngạn thừa lúc mọi người đều đã ngủ, lặng lẽ dùng kỹ năng chữa trị cho Ngô Lỗi, lại dùng băng gạt băng bó vết thương lại y hệt như trước. Sau khi vết thương đã lành lạnh, Ngô Lỗi lập tức cầm lấy tinh thạch tiến hành hấp thu, tăng cường dị năng vừa mới thức tỉnh. Phương Cảnh Dương cùng Lý Minh Viễn phải canh gác vào lúc nửa đêm về sáng nên cũng nằm xuống nghỉ ngơi.
Triệu Hoành Bác và Lưu Khoan có chút hâm mộ nhìn Ngô Lỗi, hiện tại trong đội chỉ có hai người bọn họ là không có dị năng.
Lục Văn Ngạn thấy thế mới nhớ tới lúc trước khi hoàn thành nhiệm vụ có thưởng cho đan dược cường hoá hình như có tác dụng kích hoạt dị năng thì phải.
[Hệ thống] Đan dược cường hóa, sau khi ngài dùng thuộc tính nhân vật trực tiếp tăng lên %, dị năng giả dùng dị năng trực tiếp tăng lên cấp, người thường dùng có khả năng kích phát dị năng.
Nhiều ngày qua bọn họ đã bị tang thi biến dị tập kích đến lần, mỗi lần đều là tình huống cực kỳ nguy hiểm, Triệu Hoành Bác cùng Ngô Lỗi suýt chút nữa mất mạng càng làm cho hắn vang lên cảnh báo. Tang thi biến dị sau này cũng sẽ có được năng lực giống như dị năng giả, mức độ nguy hiểm càng cao hơn, nếu tốc độ tiến hoá của bọn họ không địch nổi tang thi, vậy bọn hộ chỉ có thể chờ đợi diệt vong. Con đường phía truowsckhoong biết còn dạng nguy hiểm gì đang chờ bọn họ, nâng lên năng lực chiến đấu của cả đội là điều cần phải làm.
Hiện tại đội ngũ bọn họ chỉ có Triệu Hoành Bác và Lưu Khoan là không có dị năng, đan dược này quả thực chính là dành cho Triệu Hoành Bác cùng Lưu Khoan. Nếu sau khi bọn họ ăn đan dược vào mà có thể thức tỉnh dị năng, như vậy sức chiến đấu đội ngũ bọn họ được tăng lên theo diện rộng. Về phần viên đan dược thứ Lục Văn Ngạn muốn đưa cho Sở Tử Khiên dùng, hắn hiện giờ là dị năng giả cấp cao cấp, chỉ còn bước nữa là có thể đi vào hàng ngủ dị năng giả cấp .
Mà Lục Văn Ngạn không giữ lại cho chính mình một viên còn lại là bởi vì tại hắn đột phá cấp , toàn bộ thuộc tính đều đã bay lên %, chống lại tang thi bình thường khi lực sát thương cũng không nhỏ, nhưng khi gặp tang thi ngang cấp hầu như không có bất cứ ưu thế nào. Tính năng nhân vật môn phái Băng Tâm mạnh nhất là chữa thương, trong môn phái các chiêu thức công kích là yếu nhất trong tám môn phái lớn. Mà tang thi có cấp bậc càng cao thì tốc đọ, lực lượng, thậm chí lực phòng hộ toàn bộ đền tăng mạnh, chính bản thân hắn không có cách nào dùng một đòn giết chết như giết tang thi bình thường được. Lúc này đây, nếu như hắn có dùng hết ba viên đan dược này dùng hết, thì cũng sẽ không cách nào khiến bản thân trở thành siêu nhân, ăn vào cũng chỉ lãng phí.
Sau khi quyết định, Lục Văn Ngạn nhẹ giọng gọi Triệu Hoành Bác, Lưu Khoan Sở Tử Khiên đi ra ngoài. Nhưng hắn không chú ý tới, nhóc con nằm bên cạnh hắn vẫn mở tròn mắt mà theo dõi theo từng cử động.
"Anh Lục, chuyện gì vậy?" Triệu Hoành Bác thấy bộ dáng Lục Văn Ngạn thần thần bí bí, liền cảm thấy có việc quan trọng, đôi mắt sáng rõ, đầy hung phấn.
Lục Văn Ngạn thực thích cá tính lạc quan sáng sủa của hắn, vì thế cười móc ra viên đan dược, "Đây là đan dược cường hóa, có khả năng cải thiện thể chất, các anh mau ăn."
Sở Tử Khiên hiện tại cấp bậc đã là cấp cao cấp, năm giác quan đều được nâng lên, hơn nữa càng mẫn cảm với năng lượng, nhìn những viên thuốc trong tay hắn toả ra hào quang màu trắng, Sở Tử Khiên có thể tinh tường cảm nhận được trong đó có ẩn chứa năng lượng mạnh mẽ.
"Các cậu ăn." Sở Tử Khiên mệnh lệnh cho Triệu Hoành Bác và Lưu Khoan, suy nghĩ của hắn cùng Lục Văn Ngạn giống nhau, trong đội chỉ có hai người bọn họ là chưa thức tỉnh dị năng, nếu dùng đan dược cường hoá nhất định sẽ có nhiều điểm lợi.
Triệu Hoành Bác và Lưu Khoan vốn đã nghĩ Lục Văn Ngạn sẽ không hại bọn họ, hơn nữa Sở đội trưởng lại ra lệnh, không chút do dự, cầm lấy viên thuốc liền há mồm nuốt xuống. Viên thuốc vừa vào miệng lập tức biến thành chất lỏng dịu mát chảy theo yết hầu vào trong bụng, sau khi tiến vào bụng trong nháy mắt lại trở nên nóng như lửa đốt, xoay quanh trong đan điền, sau đó nổ mạnh. Trong cơ thể sinh ra năng lượng nóng rực từ kinh mạch chảy ra toàn thân, hai người chỉ cảm thấy thân thể phảng phất đau nhức như bị xé rách, một loạt mồ hôi từ trán họ nhỏ xuống.
Sở Tử Khiên thấy vẻ mặt thống khổ của hai người thì hơi hơi nhíu mày, nhưng cái gì cũng không có nói, chỉ là lẳng lặng chờ đợi kết quả. Lục Văn Ngạn cũng hề lo lắng, dù sao cũng là dùng ngoại lực kích phát dị năng bọn họ, thời điểm thức tỉnh nếm một chút đau đớn cũng là bình thường.
Đau đớn rút đi, hai người đều cảm giác được thay đổi trong cơ thể, bừng bừng sinh cơ, cả người giống như đều rực rỡ hẳn lên, sức lực hoàn toàn hồi phục. Triệu Hoành Bác đưa tay ra, một quả cầu nước màu xanh liền xuất hiện trong lòng bàn tay. Lưu Khoan vung tay lên, một gốc cây cỏ dại bên chân hắn vươn cao lên một thước.
"Chúc mừng." Lục Văn Ngạn mỉm cười chúc mừng, đưa ra hai khối tinh thạch cấp cho bọn hấp thu, theo quan sát, năng lượng tinh thạch cấp gấp lần tinh thạch cấp , cho nên Sở Tử Khiên mới có khả năng sau khi dùng tinh thạch cấp hai liền nhanh chóng thăng đến cấp cao cấp. Hiện tại Triệu Hoành Bác, Lưu Khoan cũng thức tỉnh dị năng, sau khi hấp thu tinh thạch cấp hẳn là cũng có thể đề cao đến cấp trung cấp đi.
"Đây là?"
"Tinh thạch cấp , có thể giúp cho các anh nhanh chóng thăng cấp dị năng của mình."
"Cám ơn." Triệu Hoành Bác và Lưu Khoan trong lòng thực sự kích động, chân thành nói lời cảm tạ với hắn, đối với nguồn gốc viên đan dược cùng với tinh thạch bọn họ hoàn toàn không hỏi một câu. Bọn họ đều hiểu được sức mạnh khi nâng cấp dị năng, cũng hiểu được đó là thứ bảo toàn mạng sống của bọn họ trong tương lai ở thời đại mạt thế này, Lục Văn Ngạn giúp bọn họ kích phát dị năng giống như làm cho bọn họ được sinh ra lần nữa, trong lòng bọn họ đều vô cùng cảm kích.
Lục Văn Ngạn mỉm cười gật đầu, chuyển hướng Sở Tử Khiên, đưa lên viên thuốc cuối cùng.
Sở Tử Khiên lắc lắc đầu, "Thuốc này nên giữ lại cho người cần dùng."
Lục Văn Ngạn nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng có chút đạo lý, vì thế đem viên thuốc trong tay thu về. Dù sao cấp bậc dị năng có thể dùng tinh thạch tăng lên, mà thuốc này đối người thường có tác dụng lớn hơn rất nhiều.
"Chuyện hôm nay, tuyệt đối không được để cho người khác biết, trước mắt đem những người sống sót này đưa đến căn cứ rồi chúng ta tách ra, trong lúc đó các cậu không được sử dụng dị năng." Sở Tử Khiên trầm giọng nói.
"Rõ!" Hai người đều là người thông minh, tự nhiên là hiểu được sự việc nặng nhẹ.
Trên người Lục Văn Ngạn sỡ hữu nhiều bí mật, hắn có dị năng chữa trị và dị năng không gian đều là hai loại dị năng hiếm thấy, thường dùng ngân châm làm vũ khí, độc châm có thể dễ dàng độc chết tang thi. Hiện tại hắn lại đưa ra thuốc có thể kích phát dị năng, nếu chuyện này mà truyền ra, hậu quả là không tưởng nổi. Lục Văn Ngạn cứu bọn họ nhiều lần như vậy, lại đem viên thuốc vô giá cho bọn hắn, nhiều lần vô tư hỗ trợ, điều bọn họ chỉ có thể làm là dùng hết khả năng bảo vệ sự an toàn của Lục Văn Ngạn.
Mấy người bước chân nhẹ nhàng cẩn thận về phòng, không đánh thức người nào. Triệu Hoành Bác cùng Lưu Khoan nằm xuống, trong tay nắm tinh thạch tiến vào trạng thái tu luyện.
Sở Tử Khiên và Lục Văn Ngạn dựa ngồi vào tường ở cửa, hắn nhìn qua sườn mặt ôn nhuận như ngọc Lục Văn Ngạn ngồi bên cạnh, thấp giọng hỏi, "Dị năng của cậu hiện tại đến đâu?"
"Cấp sơ cấp."
Sở Tử Khiên hơi hơi mím môi, "Cậu còn tinh thạch cấp không?"
Sở Tử Khiên có thể cảm giác được rõ ràng tinh thạch cấp sở hữu năng lượng nhiều hơn so với tinh thạch bình thường, lúc trước đã khiến hắn lập tức lên tới cấp sơ cấp, nếu tiếp tục hấp thu loại tinh thạch này, cấp bậc dị năng của hắn rất nhanh có thể đuổi kịp Lục Văn Ngạn. Hắn muốn trở nên mạnh lên, hắn không thể luôn để Lục Văn Ngạn tự mình gánh giác trách nhiệm bảo vệ toàn đội, bọn họ đã thiếu hắn quá nhiều.
"Đương nhiên còn." Trên người Lục Văn Ngạn nhiều nhất chính là tinh thạch, tinh thạch cấp lúc trước hoàn thành nhiệm vụ mà lấy được khối, chia ra khối, còn lại khối cũng đủ cho Sở Tử Khiên dùng, vì thế, vì thế trực tiếp đưa ra khối.
Sở Tử Khiên tiếp nhận tinh hạch cũng không lập tức hấp thu, mà ngồi nghiêm chỉnh canh gác, hắn quên nhiệm vụ gác đem của mình, hắn tuyệt đối không thể để Lục Văn Ngạn lại một mình đối mặt với khả năng lúc nào cũng có thể phát sinh nguy hiểm. [Bây giờ mới thấy gạo, há há sắp có cơm xoay tròn xoay tròn]
Thời gian trôi nhanh, Phương Cảnh Dương và Lý Minh Viễn tinh thần no đủ rời giường, đang chuẩn bị giao ban, Sở Tử Khiên sắc mặt đột nhiên biến đổi, lộ ra thần sắc cảnh giác.
"Làm sao vậy?" Lục Văn Ngạn chú ý tới thần sắc của hắn biến hóa, lập tức mở miệng hỏi.
"Hình như có gì đó đến gần trạm xăng dầu." Sở Tử Khiên là dị năng hệ phong, hắn có thể cảm nhận được gió xung quanh đang biến hóa, cho nên hắn đoán là có gì đó rất nhanh đnag tới chổ bọn họ.
"Tiểu Dương, đem dị năng tập trung trên tai, cẩn thận cảm nhận." Lục Văn Ngạn nói với Phương Cảnh Dương, hệ cường hóa không chỉ là về sức lực, mà còn có thể cường hóa mỗi một chỗ trên thân thể, chỉ cần đem dị năng tập trung đến tai, hắn có thể so được với thiên lý nhĩ.
Phương Cảnh Dương vẫn là lần đầu tiên năng lực của mình có thể dùng như vậy, vì thế hắn thử đem năng lượng trong cơ thể đều tập trung đến lỗ tai, quả nhiên có thể nghe rõ ràng động tĩnh từ xa.
"Tôi nghe thấy được tiếng động cơ, có vài chiếc xe đang hướng về phía chúng ta."
Nếu đến là ô tô, như vậy là có thể khẳng định đến là con người, chỉ là bọn họ vừa mới ăn mệt cũng do người sống gây ra, cho nên bọn họ không có thả lỏng cảnh giác
"Đi, chúng ta ra ngoài nhìn xem."
Bốn người đi ra phía ngoài trạm xăng dầu, quả nhiên không bao lâu thấy mấy chiếc xe như bay từ hướng tây chạy đến, đi đầu là một chiếc xe quân dụng, theo sau là mấy chiếc xe viêt dã, thân xe đầy vết máu đen, tất nhiên một đường này cũng không thuận lợi mấy.
Đoàn xe nhìn thấy trạm xăng dầu lập tức ngừng lại, có vài người nhảy xuống từ trên xe quân dụng, trên tay còn cầm súng, đến gần liền thấy có bốn người đứng ở cửa trạm xăng dầu, không nói hai lời giơ súng lên bắt đầu bắn.
Bốn người không nghĩ đối phương lại ngang ngược như vậy, vừa đến cái gì cũng chưa nói liền nổ súng, may mà Lý Minh Viễn phản ứng cực nhanh dựng lên tường đất, đem mấy viên đạn cản lại.
Sở Tử Khiên híp mắt lại, vung tay lên, một đạo đao phong sắc bén liền hướng tới người nọ nổ súng phóng tới, lập tức cánh tay người nọ liền phun máu, người nọ ăn đau hô một tiếng, súng trong tay ngừng bắn.
"Khoan đã! Khoan đã! Dừng tay!" Người phía sau lập tức lớn tiếng hô, cũng buông xuống súng trong tay, tỏ vẻ sẽ không tiếp tục tấn công.