Chương : Người của quân đội
"Các người là ai?" Sở Tử Khiên trầm giọng hỏi, ngữ khí ẩn ẩn sát ý.
"Chúng tôi là quân trinh sát chi đội bảy Giang Thành, tôi là đội trưởng, Thôi Chí, chúng tôi chỉ là đi ngang qua. Gặp trời tối, tưởng các anh là tang thi nên mới nổ súng. Xin đừng hiểu lầm, chúng tôi không có ác ý." Thôi Chí chậm rãi đến gần bọn Sở Tử Khiên, vừa đi vừa dùng ngữ khí hết sức thong thả để nói.
Sở Tử Khiên nhìn hắn một thân quân trang, dáng người cao ngất, bộ dáng anh khí chính trực, dáng vẻ một quân nhân, trong lòng đã tin vài phần, "Sở Tử Khiên, đội trưởng võ đặc cảnh bộ thứ chín chi đội đặc chiến. "Quân đội Giang Thành sao lại đi đến Ninh Thành?"
"Chào Sở đội trưởng, chúng tôi nhận được tín hiệu cầu cứu bằng sóng âm từ Ninh Thành, cố ý tới cứu viện." Thôi Chí nghe hắn nói lên cấp quân hàm liền chào theo kiểu quân đội, đội trưởng đội đặc cảnh có quân hàm thấp nhất đều là từ thiếu tá trở lên, mà hắn chỉ là một đội trưởng đội trinh sát tất nhiên cấp bậc thấp hơn.
"Tín hiệu cầu cứu bằng sóng âm?! Ninh Thành xảy ra chuyện gì?" Sở Tử Khiên nghe vậy kinh hãi.
Mỗi căn cứ quân sự đều thiết lập một đội thông tin liên lạc, mà tín hiệu sóng âm là thiết bị chỉ khi căn cứ gặp phải tình huống khẩn cấp mới được sử dụng, sau khi hệ thống được khởi động, tín hiệu sẽ lập tức tự động thiết lập hướng căn cứ gần nhất cầu cứu.
Sau mấy ngày tận thế, sáu khu trong căn cứ đã phát sinh biến dị và binh lính hết nửa đều trở thành quái vật ăn thịt người, lúc ấy điện vẫn còn sử dụng được, trưởng quan căn cứ cũng từng cùng hắn giữ liên lạc, sau khi phát hiện ra dị năng giả, cũng phán đoán tang thi có thực lực thấp và chậm chạp sẽ không còn uy hiếp đến bọn họ, liền bình tĩnh mà tập hợp lại đi vào thành phố cứu người dân và tiêu diệt tang thi. Mọi việc đều tiến triển rất khả quan, căn cứ đã dự trữ một số lượng lớn vật tư và súng ống, căn bản không thể xảy ra bất kỳ tình huống nguy hiểm gì lớn.
Hiện tại Ninh Thành bị ngắt điện, sóng âm liên lạc khẩn cấp chạy bằng thiết bị điện dự phòng cũng chỉ còn có thể khởi động hệ thống được một lần, không đến thời khắc nguy cấp, trưởng quan tuyệt đối sẽ không lỗ mãn mà sử dụng, trừ khi căn cứ đã thật sự gặp phải nguy cơ lớn.
"Chúng tôi cũng không rõ, chúng tôi chính là vào hôm kia vừa thu được tín hiệu cầu cứu, nhưng sau đó lại không thể liên lạc được nữa, vì vậy chúng tôi lên đường suốt đêm, hôm nay mới chạy đến đây." Tình trạng Giang Thành so với Ninh Thành tốt hơn nhiều, Giang Thành là thành phố công nghiệp, dân số chiếm mấy ngàn vạn người, có hai căn cứ quân sự đóng quân tại phụ cận, sau khi tận thế tiến đến, thì phản ứng nhanh nhất, và là thành phố chịu ảnh hưởng ít nhất. Cho nên mới thu được tín hiệu cứu viện của Ninh Thành, lập tứ tập họp binh lực đến cứu viện.
Sở Tử Khiên mày gắt gao nhíu lại, hiển nhiên là lo lắng cho khu căn cứ Ninh Thành.
Lục Văn Ngạn vỗ nhè nhẹ bờ vai hắn, nhẹ giọng nói, "Đừng lo, sáng mai chúng ta xuất phát, rất nhanh có thể chạy tới căn cứ, đến lúc đó lại xem là xảy ra chuyện gì."
Sở Tử Khiên sắc mặt hơi âm u, gật gật đầu.
"Chúng tôi thu được tín hiệu cầu cứu liền ngày đêm từ Giang Thành chạy tới, đồng đội của tôi đều rất mệt mỏi, không biết.... có thể cho chúng tôi vào trong nghỉ ngơi hồi phục một chút được không?" Kỳ thật nơi này cách căn cứ Ninh Thành chỉ có mấy chục km, dùng hết tốc lực có thể miễn cưỡng đến được căn cứ. Nhưng bọn họ không biết tình hình căn cứ Ninh Thành, chẳng may lọt vào ổ tang thi, với sức lực tiêu hao trên đường, sức chiến đấu của mọi người vì mệt mỏi sẽ giảm xuống, rất bất lợi, cho nên nhóm Thôi Chí muốn tại đây nghỉ ngơi vài giờ để lấy sức, đợi trời sáng mới lên đường.
"Đương nhiên là được, mời." Cũng là quân nhân, lại là tới cứu viện Ninh Thành, Sở Tử Khiên đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
Đội quân đến từ Giang Thành bao gồm Thôi Chí, tổng cộng mười ba người, nếu là trước mạt thế, nói cần nhờ mười ba người này tới cứu viện Ninh Thành, quả thực làm người khác chê cười, nhưng hiện tại chính là mạt thế, nơi nơi đều ẩn chứa nguy hiểm. Mà bọn họ lại hao phí một ngày một đêm từ Giang Thành tới Ninh Thành, từng cá nhân đúng là đã từng trải qua huấn luyện nên không hề thấy họ có chút chật vật nào, có thể thấy sức chiến đấu của bọn họ tuyệt đối không thể khinh thường.
Lục Văn Ngạn lặng lẽ quét nhìn mười ba người này liếc mắt một cái, kinh ngạc phát hiện trong đội bọn họ có đến sáu dị năng giả cấp trung cấp, tố chất thân thể những người còn lại cũng hơn người bình thường rất nhiều, không trách được lãnh đạo căn cứ Giang Thành lại dám chỉ phái mười ba người bọn họ đến cứu viện.
Vì không muốn quấy rầy những người đang nghỉ ngươi trong đại sảnh, Sở Tử Khiên cùng Lục Văn Ngạn đưa nhóm Thôi Chí đến khu vực quầy hàng, phần lớn vật tư đều bị đem vào phòng kế bên nhưng vẫn còn rải rác vài loại thức ăn đặt trên kệ.
"Các cậu ở đây nghỉ ngơi một chút, thiếu cái gì nói với chúng tôi một tiếng là được."
"A, cám ơn!" Thôi Chí trên mặt lộ vẻ tươi cười thật lòng, điều kiện nơi này tuy rằng không được tốt lắm, tuy vậy nhưng có một nơi an toàn để nghỉ ngơi là được, bọn họ không cần lo lắng bất cứ lúc nào cũng có thể bị tang thi tập kích.
Thôi Chí kêu gọi binh lính thu thập qua loa xung quanh rồi cũng làm như bọn họ dùng giấy các tông trải trên đất, để mọi người ngồi xuống thả lỏng nghỉ ngơi một chút.
"Tiểu Vương, cô đến đây chữa trị cho tiểu Hắc một chút." Đợi mọi người đều ngồi xuống, Thôi Chí nhìn binh lính trên cánh tay có vết cắt do đao gió của Sở Tử Khiên chém trúng đang không ngừng đổ máu, liền gọi nữ binh duy nhất trong đội lại.
Chữa trị?
Nghe vậy, bốn người Sở Tử Khiên liếc nhìn nhau, ăn ý không lên tiếng, tầm mắt đều tập trung lên người nữ binh kia.
Đại khái là nữ binh kia không quen bị nhiều soái ca như vậy cùng lúc nhìn chằm chằm nên trên mặt không tự chủ được đỏ lên, cúi đầu đến cạnh binh lính bị thương, vươn tay nắm cánh tay hắn kéo ra. Một dòng nước màu xanh lam xuất hiện trên tay nàng, dùng dị năng ngưng tụ thành giọt nước mưa màu xanh thẳm, chầm chậm nhỏ vào miệng vết thương. Miệng vết thương đã nhừng chảy máu, nhưng miệng vết thương vẫn mở ra dữ tợn như cũ. Nữ binh từ ba lô lấy ra một chai thuốc, và kim mau vết thương, thay tiểu Hắc bị thương khâu lại vết thương trên cánh tay rồi thoa lên thuốc mỡ, cuối cùng dùng băng gạc, đem miệng vết thương băng bó kín lại.
"Vương Anh là y binh của chúng tôi, sau mạt thế thì thức tỉnh dị năng hệ thuỷ, lực sát thương tuy không lớn nhưngcó thể chữa thương, chữa trị ngoại thương rất hiệu quả." Thôi Chí chú ý tới tầm mắt bọn họ, lập tức chủ động giải thích.
Lục Văn Ngạn gật gật đầu, dị năng hệ thủy thì ra còn có thể có tác dụng trị thương, chỉ tiếc tác dụng quá yếu, không được hiệu quả cao như kỹ năng của mình. Có lẽ đợi cấp bậc dị năng tăng lên thì hiệu quả trị liệu cũng sẽ tăng theo, mà năng lực chữa trị của mình quá mức đặc thù, còn phải giữ bí mật một khoản thời gian.
Phương Cảnh Dương đi lấy mấy bao khăn mặt đến cho bọn hắn, Thôi Chí liên tục nói lời cảm tạ.
"Thật sự là rất cám ơn, chúng tôi dọc theo đường đi đều là ăn bánh bích quy và dung dịch dinh dưỡng, miệng đều mất hết cảm giác." Bởi vì khẩn cấp tới cứu viện , dọc theo đường đi bọn họ không có dư thời gian để đi càn quét thực phẩm, toàn dựa vào bánh bích quy và dung dịch dinh dưỡng mà căn cứ phân phát để no bụng.
"Dung dịch dinh dưỡng?" Lục Văn Ngạn từ trong tiểu thuyết từng nghe qua tại mạt thế có loại thứ ăn gì đó dùng để làm no bụng, nhất thời nổi lên hứng thú.
Thôi Chí cũng hào phóng lấy ra cái chai đưa cho hắn, "Đây sở nghiên cứu thành phố chế ra, có thể bổ sung nhu cầu dinh dưỡng trong một ngày, không cần lo bị đói chết, bất quá nói trước cho cậu là 'hương vị rất không chê vào đâu được' đấy nhé."
Này dinh dưỡng tề là nghiên phát chuyên môn cấp cần trường kỳ tại ngoại tác chiến quân nhân sử dụng , cho nên dân chúng bình thường cũng không từng gặp qua, lục văn ngạn hội hảo kì cũng là bình thường
Lục Văn Ngạn tiếp nhận chai nước dinh dưỡng, nhấp một ngụm, mặt nhất thời cứng đờ, quả nhiên hương vị thực quái dị, vừa tanh lại vừa chát, khó uống muốn chết.
Sở Tử Khiên nhìn bộ dạng của hắn, hơi gợi lên khóe miệng, lúc trước lần đầu tiên uống cái cũng có phản ứng như vậy.
"Đúng rồi, Sở đội trưởng, cậu là dị năng hệ phong đi? Tôi thấy lực sát thương đao gió của cậu mạnh hơn nhiều so với người trong đội tôi, dị năng của cậu nhất định không thấp?" Đội Thôi Chí cũng có dị năng giả hệ phong, nhưng cấp bậc dị năng thấp, tạm thời chỉ có thể sử dụng gió đem tang thi đẩy ra, mà không thể tụ hình, thành vũ khí đánh tang thi.
"Cấp cấp cao?" Thôi Chí mở to hai mắt, từ mạt thế đến giờ bất quá mới ba ngày, hắn thật không ngờ căn cứ Ninh Thành mà cũng sẽ có dị năng giả cùng cấp bậc với hắn.
Quan trọng là không phải chỉ lợi dụng tinh thạch là có thể thăng cấp dị năng mà con phải có một khoảng thời gian để tiêu hoá năng lượng tinh thạch. Giang Thành bọn họ là nơi đầu tiên phát hiện tác dụng của tinh thạch, mà đội ngũ bọn họ cũng bởi vì được căn cứ cung cấp một số lượng lớn tinh thạch, hơn nữa thời gian đi đường đã tiêu trừ bớt thời gian hấp thu tinh thạch, nhưng người có khả năng cao nhất cũng chỉ mới thăng cấp đến cấp một cao cấp thôi. Hay là sở Tử Khiên cũng như bọn hắn không ngừng hấp thu tinh thạch?
Nhìn bộ dạng Thôi Chí giật mình, Sở Tử Khiên cũng thấy xấu hổ, thật muốn nói cho bọn họ biết là đứng bên cạnh còn có một vị dị năng giả cấp hai, thấp giọng trả lời, "Chúng tôi gặp tang thi cấp hai, tôi hấp thu một viên tinh thạch cấp hai."
"Tang thi cấp hai?!" Thôi Chí nghe vậy, hút một ngụm khí lạnh, một đường đến đây, bởi vì cấp bậc dị năng tăng lên, hăn chống lại tang thi bình thường có thể nói là không đâu không địch nổi, trong lòng khó tránh khỏi có chút khinh địch, cho nên hắn hoàn toàn không nghĩ tới tang thi cũng có thể tiến hoá đến cấp hai.
"Tốc độ tiến hóa của tang thi nhanh như vậy?" Quân nhân Giang Thành cũng lộ thần sắc kinh ngạc.
"Tang thi không biết mệt mỏi, chỉ cần không ngừng ăn thịt người là có thể thăng cấp." Lục Văn Ngạn dừng một chút lại nói, "Hơn nữa tôi phát hiện tang thi sau khi ăn thịt dị năng giả thì tốc độ tiến hoá sẽ nhanh hơn."
Bởi vì Lục Văn Ngạn có thông tin từ hệ thống nên có khả năng nhìn thấy sự biến hoá trong số lượng máu của tang thi. Lúc chiến đâu với tang thi cấp hai, hắn phát hiện tang this au khi bị thương ăn vào thịt người, lượng máu sẽ tăng lên, mà lúc ăn thịt dị năng giả, máu sẽ tăng lên nhanh hơn.
Thôi Chí nhíu mày, "Tin tức này rất quan trọng, sau khi trở về tôi sẽ lập tức báo lên thượng cấp."
Bọn họ sau khi phát hiện dị năng giả có thể dùng tinh thạch để thăng cấp, liền phán đoán tang thi cũng có thể thăng cấp, nhưng thật không ngờ tốc độ thăng cấp của tang thi lại nhanh như vậy, đã vượt qua dự đoán của bọn họ.
"Đúng rồi, các cậu có gặp qua tang thi biến dị không?" Sau khi Thôi Chí biết bọn họ có thể giết chết tang thi cấp hai, liền suy đoán thực lực bọn họ bất phàm, đội ngũ chắc là không ít dị năng giả.
"Gặp qua, một tang thi cấp một, có thể công kích bằng âm thanh, còn một cái khác chính là tang thi cấp hai có thể tang hình."
"Chúng tôi ở giang thành cũng gặp được một tang thi biết phun lửa, một người ở sở nghiên cứu nói với chúng tôi tang thi biến dị đó thật ra là một dị năng giả cấp một trung cấp."
Sở Tử Khiên cùng Lục Văn Ngạn ngầm đồng ý, nếu con người có thể thức tỉnh dị năng, như vậy tang thi hẳn là cũng có thể.