Lôi Ngoan cơ hồ là đem tất quyền từng dùng qua một hơi thi triển ra, mà những quyền này, Lôi đình uy năng ẩn chứa bên trong một quyền so với một còn muốn lớn hơn, khí tức huỷ diệt cũng một quyền so với một quyền khủng bố hơn!
Nhưng tất cả quyền đều có một đặc điểm, đều không có đánh tới Sở Nam, tựa như tên rõ ràng đã bắn ra rồi nhưng lại ngừng lại giữa không trung, uy năng rõ ràng khủng bố mà làm cho người xem lại trở nên bình tĩnh, loại bình tĩnh này là loại muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu. Tất cả mọi người đều nhìn không hiểu, kể cả Sở Nam trong đó.
Nhưng mà, Sở Nam minh bạch, đây tuyệt đối là một cái đại sát chiêu, nếu chúng mà đánh xuống mà nói, năng lượng của hắn đoán chừng sẽ khô kiệt rồi!
Sở Nam nhìn rõ khuôn mặt tươi cười một cách dữ tợn của Lôi Ngoan, Lôi Ngoan cười nói:
- Ngươi không giao nàng ra, không có vấn đề gì. Ngươi không giao Kim Ngoan Lôi Y ra, cũng không có vấn đề gì. Bởi vì hết thảy ta đều có thể tự mình đến lấy, hiện tại ngươi có phải hay không cảm giác rất kỳ quái? Phải hay không trong nội tâm rất là khẩn trương? Ta cho ngươi biết, những quyền này còn chưa đủ đâu, vẫn còn chưa hết, đằng sau vẫn còn...
Nói xong, Lôi Ngoan một tay giơ lên trời, hét lớn:
- Lấy tên của ta, Lôi Ngoan, triệu hoán Lôi đình thứ nguyên, ngưng tại quyền ta!
Lời vừa ra trong hư không, từ bốn phương tám hướng đột nhiên tràn ra Lôi đình, không phải chỉ có mỗi màu vàng mà còn có màu đỏ, cả đám đều tiến vào quyền đầu của Lôi Ngoan, mà dáng tươi cười của hắn cũng càng ngày càng thịnh theo.
Thấy một màn như vậy Sở Nam có một loại cảm giác quen thuộc, ban đầu trong hư không thứ nguyên, những thứ năng lượng kia cũng sắp xếp như vậy tiến vào trong đan điền của hắn, để cho Âm Dương ngư luyện hoá.
Sở Nam không có truy cứu vấn đề này, cũng không có nhìn Lôi Ngoan đang súc thế, hắn đang tìm năng lượng.
"Nếu không phải Đan kiếp làm ta tiêu hao đại bộ phận năng lượng thì vẫn có thề quần ẩu với hắn một chút, chỉ là..."
Bỗng nhiên, Sở Nam dừng lại, trong mắt hiện ra vẻ kinh hỉ, trong miệng thầm nói:
- Đan kiếp!
Sở Nam đưa tay hướng về phía viên Trường Thọ đan còn lại ở chỗ sương sườn, phụ mẫu hắn đã ăn Trường Thọ đan rồi, vốn khoả Trường Thọ đan này hắn muốn cấp cho Điệp Y, nhưng mà tình huống hiện tại chỉ có thể lấy ra ứng phó với tình huống trước mặt rồi, Trường Thọ đan sau này, chỉ cần tìm đủ dược liệu luyện lại là được. Hơn nữa, Điệp Y cũng không giống phụ mẫu hắn, không có mưu cầu đối với danh lợi, tu vi. Điệp Y tư chất không tệ, so với những lão quái vật kia còn muốn trẻ hơn rất nhiều, còn rất nhiều cơ hội có thể tấn giai, tuổi thọ theo đó sẽ còn gia tăng thật lớn.
Trường Thọ đan bên trong ẩn chứa bao nhiêu năng lượng, với tư cách là người luyện chế ra hắn cũng không đoán định được, nhưng mà hắn khẳng định nó tuyệt đối không phải là một con số nhỏ. Không nói tới độ hiếm của dược liệu, chỉ cần nửa điểm vật chất cường đại kia năng lượng hẳn sẽ không ít.
Quyết tâm vừa hạ liền không chút do dự Sở Nam đem viên Trường Thọ đan thứ ba phục dụng. Lập tức, Sở Nam cảm nhận được một cỗ năng lượng hướng huyết nhục tế bào, xương cốt cho đến linh hồn, tinh thần lực... cỗ năng lượng này khiến cho cảm giác người dùng được kéo dài ra...
Nếu như là ngày thường, Sở Nam nhất định sẽ rất hưởng thụ loại cảm giác này, mặc kệ cho năng lượng khuếch tán, nhưng mà giờ phút này Sở Nam tận lực khống chế nó trữ ở đan điền, dùng để duy trì hắc động cường đại, dùng để thôn phệ Kim Ngoan Lôi Y kia.
Triệu Hữu thấy quyền đầu của Lôi Ngoan càng ngày càng lớn mạnh kia, nhìn chằm chằm vào Sở Nam mà thì thầm:
- Một chiêu này, ngươi sẽ tiếp như thế nào đây?
Đúng lúc này, Lôi Ngoan không hề tiếp tục ngưng tụ nữa là hét lớn một tiếng:
- Thứ Nguyên Thiên Lôi Quyền!
Một quyền cuối cùng được đánh ra, cùng với những quyền lúc trước đánh ra hợp lại một chỗ, nhất thời thế cục bình tĩnh đột nhiên khởi lên sóng to gió lớn. Những cỗ Lôi đình uy năng kia lập tức biến hoá kịch liệt, biến hoá thành cái gì thì trừ Lôi Ngoan ra lại không có ai biết, mọi người biết đến cũng chỉ có khí tức huỷ diệt bức người, khủng bố thấu tâm!
- Oanh!
Một kích như thế kịch liệt va chạm với hắc động, hắc động lập tức đình chỉ, thân thể Sở Nam theo đó lùi nhanh về phía sau, đâm vào phía trên Thiên Võ điện. Thiên Võ điện vẫn còn chưa bị phá huỷ kia lập tức bị Sở Nam đụng vào liền nát nhừ, cái gì cột chống, cái gì tường cao, đều vỡ thành bụi phấn...
Lôi Ngoan lên tiếng cười, truy theo.
Triệu Hữu cũng nhanh chóng theo sau, Điện chủ che chở mọi người đến một cái địa phương tương đối an toàn rồi tiếp tục quan sát.
Lôi Ngoan cười nói:
- Yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi chết dễ dàng thế đâu, ta còn chưa có làm nhục ngươi qua, ta sẽ để cho người ngươi muốn cứu, nguyên một đám chết trước mặt ngươi!
Nghe được lời này trong nội tâm Sở Nam phẫn hận tới tột đỉnh, một kích vừa rồi của Lôi Ngoan có một cỗ năng lượng vô cùng khổng lồ tản ra khí tức Lôi đình thoáng cái tràn vào trong hắc động. Sở Nam đang muốn liều mạng đem cỗ năng lượng này bức ra ngoài nhưng mà hắc động kia lại đột nhiên ngừng xoay tròn, khiến cho năng lượng hắn chuẩn bị không có đất dụng võ! Chuyện này giống như vốn muốn dùng đao chém đứt thần tiễn, lúc vừa mới dụng lực thì đao vẫn còn ở trong bọc, không phát huy nổi tác dụng.
Sở Nam vẫn còn tiếp tụi lui, ý nghĩ trong đầu xoay chuyển nhanh chóng:
"Vừa rồi tiến vào hắc động dường như không chỉ có mỗi Lôi đình uy năng, còn có một cỗ năng lượng, chính là cỗ năng lượng này mới khiến cho hắc động đình chỉ..."
Sở Nam cấp tốc nhớ lại tràng cảnh vừa rồi, cỗ năng lượng dùng để duy trì hắc động kia lại bị chôn vùi rồi, ngay cả Tu La Ngục cũng bị phá huỷ.
Lôi Ngoan nhìn vẻ thống khổ trên mặt Sở Nam mà cười nói:
- Ngươi có phải hay không phi thường khó hiểu, phải hay không suy nghĩ cẩn thận hết thảy là vì sao?
Không đợi Sở Nam đáp lại Lôi Ngoan đã cuồng tiếu, nói:
- Đáng tiếc, ta sẽ không nói cho ngươi biết!
Nói xong, Lôi Ngoan lại một quyền tiếp một quyền, như mưa rền gió giật đánh lên trên hắc động, làm cho hắc động hư hao quá nặng.
Sau khi đánh cho Sở Nam phun ra mấy ngụm máu xong, Lôi Ngoan lại lấy ra một kiện pháp bảo, pháp bảo này hình dáng giống như một tia sét, nói:
- Ngươi biết rõ ngươi may mắn đến cỡ nào không? Ta cho rằng không cần phải tế ra kiện pháp bảo này là có thể thu thập được ngươi, nhưng mà ngươi lại mở ra đệ tam nhãn tập kích ta, lại khiến cho ta không có cơ hội biểu diễn. Lần này, nhất định khiến ngươi mở mang tầm mắt một chút!
Lôi Ngoan cầm lấy pháp bảo đánh về phía Sở Nam, Sở Nam thấy thế, bất chấp hậu quả, Tốc độ kinh mạch tuần hoàn, thừa cơ lùi nhanh lại.
Lôi Ngoan xuyên thẳng qua, còn không ngừng tế ra Kim sắc lôi đình bổ lên người Sở Nam, nói:
- Ngươi còn lui cái gì? Đã đến lúc này rồi ngươi còn không khai mở đệ tam nhãn sao?
Hỏi xong câu này tiếng cười của hắn thoáng cái trở nên chói tai vô cùng.
- Phải hay không ngươi bây giờ không mở ra được đệ tam nhãn rồi hả?
Lôi Ngoan âm thầm đề phòng cả buổi, nhìn xem Sở Nam dường như cũng không khai mở được đệ tam nhãn thì mới có suy đoán như thế. Nói cách khác, bằng vào uy năng cường hãn của đệ tam nhãn thì Sở Nam hẳn phải sớm thi triển ra rồi, nhưng mà lại không có, điều này nói rõ cái gì đây?
Điện chủ thấy thế, xuyên không, búa trảm.
Lôi Ngoan sớm đã có dự đoán, đem pháp bảo trong tay đánh ngược lại, cũng là chém xuống!
Công kích tựa như lôi đình, cây búa tuyệt đối không bình thường trên tay Điện chủ kia lại bị chém thành hai nửa, ngay cả lồng ngực của Điện chủ cũng hiện lên một vết chém thật sâu!
Điện chủ bị bức lui.
- Không biết tự lượng sức!
Lôi Ngoan cười lạnh một tiếng, pháp bảo lần nữa đâm về phía Sở Nam....