Vu Sắc Mỹ Túy

chương 42: bom

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Điều khiển từ xa ở trên tay ai thì người đó có quyền chủ động, cho dù Lê Khải Liệt có gan mạo hiểm nhưng lúc này cũng không dám dễ dàng nếm thử, Vu Duy Thiển có vẻ rất khó chịu khi gặp phải chuyện như vậy, nhưng tình hình không cho phép hắn bỏ đi.

Ánh nắng chiều dần dần chuyển sắc, độ ấm cũng giảm xuống, gió nhẹ thổi bay vài sợi tóc, không còn che lấp ánh sáng lạnh trong đôi mắt đen láy.

“Các ngươi có vấn đề gì muốn hỏi?” Đó là nội dung mà đối phương đã đề cập lúc trước, ngoại trừ Lydia bị hôn mê, bên phía Vu Duy Thiển đều có thể đoán được bọn họ muốn hỏi cái gì, lái sang chuyện khác bất quá chỉ vì kéo dài thời gian, bởi vì phát hiện sau lưng bọn họ có điều gì đó khác thường.

Khi lượng xe cộ trên đường cao tốc bắt đầu giảm bớt, những chiếc xe cảnh sát đuổi theo sau lại không lập tức chạy lên, cũng không có ý tiến đến để tra hỏi tình hình, bọn họ chỉ ở phía sau tuần tra xung quanh, dường như không nhìn thấy chuyện xảy ra ở nơi này, tựa hồ đang chờ đợi, thậm chí có thể nói là cách ly những người qua đường, cảnh sát ở phía sau dùng thái độ như vậy, mặc cho ai nhìn vào cũng cảm thấy có vấn đề.

Ba người đàn ông kia lại không hề lộ ra biểu hiện kinh dị đối với tình hình như vậy, thái độ không sợ hãi lúc trước khi thấy xe cảnh sát quả nhiên là vì đã sớm lên kế hoạch, dòng họ W.Locke không được xem là quá hiển hách nhưng vẫn có địa vị nhất định, chỉ cần có đủ tiền tài và nhân lực, làm được chuyện này cũng không tính là quá mức khó khăn.

“Chúng ta muốn biết gần đây bên cạnh ngài Wirth có phải đã xảy ra chuyện gì kỳ quái hay không? Một ít chuyện lạ lùng, bất hợp lý?” Có thể là tự tin vì khống chế được cục diện, không sợ bị kéo dài thời gian, một trong ba người đàn ông trả lời câu hỏi của Vu Duy Thiển, bọn họ muốn biết không phải về bất tử, mà là về chuyện này, thật sự cũng hơi nằm ngoài dự đoán của mọi người.

“Chuyện lạ lùng, bất hợp lý?” Vu Duy Thiển dùng biểu tình cảm thấy nực cười mà nhướng mi, bản thân hắn chính là đại biểu cho hai cụm từ chuyện lạ lùng và bất hợp lý, có người hỏi hắn như vậy, rất khó làm cho hắn không bật cười.

Bởi vì sự đùa cợt hiện lên rõ ràng trên mặt hắn, đối phương cũng phát hiện trong câu hỏi có vài chỗ tế nhị, người đàn ông vừa lên tiếng lập tức ngậm miệng không nói, một người khác lại tiếp tục hỏi, “Tỷ như có người đến tìm ngươi?”

Đây không thể xem là một câu hỏi quá mức đặc biệt nhưng biểu tình trên mặt những người này lại phi thường đặc biệt, thế nên làm cho câu hỏi tầm thường như vậy cũng trở nên có một chút quỷ bí, Vu Duy Thiển sống rất nhiều năm, những người nhận thức hắn ắt hẳn đều đã qua đời, còn ai lại muốn tìm hắn? Lê Khải Liệt thì lại nhớ đến dòng chữ bằng máu phát hiện trong nhà của Vu Duy Thiển, dùng máu lưu lại trên vách tường, Wirth, ngươi ở nơi nào?

“Tìm hắn?” Vô luận ở nơi nào cũng tạo nên cảm giác tồn tại mãnh liệt, giọng nói trầm thấp hoa lệ của Lê Khải Liệt vừa được cất lên lập tức khiến cho đối phương chú ý, hắn cầm súng với tư thế nhàn nhã, hàng lông mày kiệt ngạo hơi nhướng lên, “Các ngươi ắt hẳn đã xem tin tức, gần đây người tìm hắn chỉ có mình ta.”

“Phải không? Không có người khác?” Ba người kia tựa hồ cũng không tin tưởng nhưng không dây dưa quá lâu đối với câu hỏi này, bọn họ tuy rằng đang nắm giữ ưu thế nhưng nếu mất quá nhiều thời gian cũng không có lợi cho bọn họ, “Cho dù như thế nào thì xin mời ngài Wirth đi cùng chúng ta một chuyến, ngài có thể thảo luận vấn đề này với ông chủ của chúng ta.”

Thiết bị điều khiển kích nổ được giơ cao, vỏ ngoài bằng kim loại lấp lánh chói mắt, “Mời lên xe, ngài Wirth.”

Nếu không hợp tác thì quả bom bị kích nổ ngoại trừ tạo thành uy hiếp đối với bọn họ, nói không chừng còn có thể tạo thành thương vong cho những người khác, ai cũng không biết quả bom được chôn ở chỗ nào, nếu là ở nơi nhiều người thì hậu quả nhất định cực kỳ nghiêm trọng, nắm thiết bị điều khiển kích nổ trong tay, ngoại trừ uy hiếp sự an toàn của bọn họ, cũng tương đương đem tất cả những người qua đường ở phụ cận xem như con tin.

Đó là một cục diện bế tắc, nếu Vu Duy Thiển không nghe theo, hoặc có ý đồ cướp đoạt bộ điều khiển từ xa, chỉ cần đối phương ấn nút thì quả bom sẽ gây nên một tai nạn thảm khốc.

Vu Duy Thiển trầm mặc bước đi, tựa hồ đã đáp ứng yêu cầu của đối phương, Lê Khải Liệt không thể chấp nhận ở trước mặt hắn lại xảy ra chuyện như vậy, bàn tay cầm súng vừa mới nâng lên liền bị mạnh mẽ đè lại, Vu Duy Thiển đi ngang qua người hắn, đè xuống tay hắn rồi lắc đầu, tầm mắt của hai người vừa chạm vào nhau, Vu Duy Thiển lại tiếp tục tiếp cận chiếc xe hơi màu đen ở phía đối diện.

Chức trách của Wolf là bảo vệ Lydia, hết thảy những gì xảy ra trước mắt cũng không quan hệ đến Lydia, hắn nghe theo lời của Lê Khải Liệt mà canh giữ bên cạnh nàng, lúc này cho dù Lê Khải Liệt hoặc Vu Duy Thiển có xảy ra nguy hiểm thì hắn cũng sẽ không rời khỏi cương vị công tác của mình. Thời gian ngay lúc này tựa hồ trôi qua quá chậm, nhưng kỳ thật kể từ khi song phương xuống xe để đàm phán chỉ mới mất vài phút.

Vu Duy Thiển đi tới trước mặt mấy người kia, khi sắp sửa lên xe, chỉ trong nháy mắt, hắn dừng lại cước bộ, ánh mắt tràn ngập nghi ngờ, “Làm sao ta biết các ngươi thật sự có đặt bom?”

Ba người kia sửng sốt, chuyện cho đến lúc này lại trở thành nghi hoặc, nếu không tin thì vì sao hắn còn bị ép lên xe? Trong nháy mắt đưa ra nghi vấn, bọn họ đột nhiên cảnh giác, nhưng tình thế ngay tại lúc này lại xảy ra biến hóa—

Người đàn ông cầm thiết bị điều khiển từ xa đang đứng ở giữa bỗng nhiên kêu rên một tiếng, Vu Duy Thiển thừa dịp bọn họ thả lỏng cảnh giác mà đột nhiên gây khó dễ, xương cổ tay của người nọ bị Vu Duy Thiển bẻ ngược thành một góc độ lạ lùng, người đàn ông kia bị đập mạnh vào cửa xe, điều khiển từ xa từ trong tay hắn vô lực rơi xuống.

Đây là một kỹ năng vật lộn, trong vài giây nhanh đến mức khó có thể tưởng tượng được thì cánh tay của người nọ đã bị bẻ gãy, cơn đau ập đến bất chợt có thể dập nát ý chí của người ta, chỉ có người biết rõ cấu tạo cơ thể và xương cốt của con người thì mới có thể làm được, khi Vu Duy Thiển hành động cũng là lúc trong mắt của Lê Khải Liệt bất chợt lóe sáng, vận dụng chính xác thời cơ mà bóp cò, tiếng súng vang lên, ngay lập tức một gã đàn ông khác vừa rút súng ra đã ngã xuống đất rồi ôm lấy cánh tay đầm đìa máu tươi của mình.

Người thứ ba biết rõ phải làm thế nào để xoay chuyển hoàn cảnh này, nhưng khi cúi người nhặt điều khiển từ xa thì lại nghe thấy một tiếng cảnh cáo cứng nhắc, “Tốt nhất ngươi đừng nhúc nhích.” Wolf canh giữ bên cạnh Lydia, rút súng ra nhắm thẳng vào người nọ.

Tình huống hiện tại đã bất đồng, Lê Khải Liệt cầm súng bước đi thong thả, một cước giẫm lên cánh tay bị trúng đạn của người nọ, khi nghe thấy một tiếng rên rỉ thê thảm của người nọ thì hắn mỉm cười đá lại đối phương, “Này, hiện tại đến phiên các ngươi trả lời câu hỏi, hy vọng đừng làm cho ta thất vọng.”

Vu Duy Thiển mãnh liệt thúc một quyền xuống lưng của một gã đàn ông, khuỷu tay hạ xuống cùng với lời chất vấn uy nghiêm không cho cơ hội phản kháng, “Ta đã trả lời câu hỏi của các ngươi, hiện tại ta muốn biết có phải các ngươi đang tìm người, đúng không? Người kia là ai? Có quan hệ gì đến ta?”

Các cảnh sát đang chờ đợi ở phía sau quả thật nhận được lệnh không can thiệp chuyện lần này, nhưng tận mắt nhìn thấy sự tình trở thành như vậy cũng làm bọn họ có một chút khẩn trương, con đường này bình thường không có quá nhiều người đi qua, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có ai, vốn nghĩ rằng chỉ mất vài phút là có thể giải quyết êm đẹp, nào ngờ lại tiến triển đến tận bây giờ….

Trong ba người có một tên trúng đạn trên cánh tay, một tên khác bị bẽ gãy tay, sắc mặt trắng bệch té xuống đất không thể đứng dậy, còn một người đang bị uy hiếp dưới họng súng của Wolf, bị hỏi vấn đề này cũng không phải kẻ cầm đầu trong ba người, hắn chớp mắt nhìn xuống đất, nơi đó có người đàn ông bị Vu Duy Thiển bẻ gãy xương.

“Khôn ngoan một chút.” Nắm lên cánh tay của người kia, Vu Duy Thiển nện xuống một quyền ở sau cổ của y, tay trái áp xương bả vai, sau vài tiếng răng rắc của xương cốt cọ sát với nhau, người kia hoàn toàn không thể cử động, Vu Duy Thiển đứng thẳng người rồi mở miệng, “Nói đi.”

Mái tóc đen bị gió thổi phất phơ, Vu Duy Thiển lại cho hai tay đút vài túi áo, mất kiên nhẫn mà nhìn người nọ, động tác lưu loát xinh đẹp vừa rồi lại hoàn toàn đối lập với hậu quả đã tạo thành, làm cho người ta lo lắng có phải sau vài giây hắn cũng mang theo biểu tình cao ngạo lạnh lùng mà tiếp tục ra tay giống như vậy đối với mình hay không.

“Chúng ta nhận lệnh đến mời ngài là vì cậu chủ của nhà chúng ta.” Bởi vì cánh tay đau đớn mà phải hít thở thật sâu, gã đàn ông vạm vỡ chuyển mắt lên người Lê Khải Liệt, nhìn thấy biểu tình mà chỉ có dã thú khi đi săn mới lộ ra, chờ đợi một cách thờ ơ, còn ẩn chứa kiên quyết và tàn khốc trong đó.

“Đây là ta nói thật, chính là vì chuyện này.” Hắn cam đoan đối với lời nói của mình, tầm mắt nhìn trên mặt đất, thiết bị điều khiển từ xa bị rơi xuống phía dưới gầm xe, được che chắn hoàn hảo, cho nên cũng không bị kích nổ.

Lê Khải Liệt vừa cười lạnh vừa nhặt lên điều khiển từ xa từ dưới gầm xe, Vu Duy Thiển nghe được hai từ cậu chủ thì bỗng nhiên trở nên ngây người, “Tên của cậu chủ nhà các ngươi.” Tầm mắt của hắn lại trở nên xa xăm.

“Reese, công tử nhà chúng ta tên là Reese W. Locke, hắn mất tích….”

“Câm miệng! Ngu xuẩn! Đồ lắm lời!” Người đàn ông bị Wolf dùng súng chỉa vào người bắt đầu quát lớn, đây là chuyện không thể công khai.

Người kia trầm mặc, tựa hồ là đang hối hận, nhưng Lê Khải Liệt không bận tâm, hắn nhìn thấy bên dưới biểu tình lãnh đạm của Vu Duy Thiển lộ ra thần thái kinh ngạc, có thể làm cho Vu Duy Thiển kinh ngạc như thế, cái tên này giống như là có ma lực, sau khi Vu Duy Thiển kinh ngạc thì hơi tỏ vẻ nghi ngờ, tiếp theo lại hơi lắc lắc đầu, cười nhạo chính sự đa nghi của mình.

“Reese là ai?” Tính nhẫn nại của Lê Khải Liệt khi cần thiết sẽ trở nên rất tốt, nhưng hiện tại hắn không muốn nhịn xuống nghi vấn này, Vu Duy Thiển nhếch môi nhìn hắn nhưng không hề mang theo ý cười, “Nhớ rõ vết sẹo sau lưng của ta hay không?”

Sau lưng của hắn có mấy vết sẹo dài mấy tấc, đó là mấy vết dao liên tục đâm vào mà tạo thành, trải qua năm tháng đã phai nhạt rất nhiều nhưng Lê Khải Liệt sẽ không quên thiếu niên mà Vu Duy Thiển đã từng nhắc đến, là thiếu niên đã dốc hết tất cả để yêu hắn, muốn cùng tự tử với hắn, Vu Duy Thiển vẫn chưa nói đến tên của người thiếu niên kia.

Trong khoảnh khắc Lê Khải Liệt lập tức hiểu được lý do vì sao Vu Duy Thiển kinh ngạc, “Thực trùng hợp, không phải hay sao?” Hắn nhún vai, trong đôi mắt màu tro lục hiện lên một chút xao động không thoải mái, đây là trùng hợp, trên đời không có người thứ hai có được sinh mệnh vĩnh viễn giống như Vu Duy Thiển.

Cho dù hai người bọn họ đều biết đây chỉ là trùng hợp nhưng trong đầu lại bất giác tự động vận hành, cậu chủ của dòng họ W.Locke bị mất tích, có cùng tên với thiếu niên năm đó, Reese, còn có dòng chữ bằng máu xuất hiện trong nhà Vu Duy Thiển….

“Nếu các ngươi không đi sẽ không kịp.” Gã đàn ông vừa rồi quát lớn đồng bọn đang ra hiệu về hướng những chiếc xe cảnh sát ở đằng xa, “Bọn họ chỉ biết giả mù giả điếc khoảng mười phút thôi, đây là do chúng ta đã đàm phán trước đó, bây giờ các ngươi phải thả chúng ta đi.”

“Đứng lên!” Lê Khải Liệt đẩy mạnh người kia vào băng sau của chiếc xe màu đen, gã đàn ông bị thương trên cánh tay thì được nhét vào sau cốp xe, còn có rất nhiều chuyện cần phải hỏi cho rõ ràng.

Hắn an bài Wolf chăm sóc Lydia, ngồi lên chính xe hơi của bọn họ, còn bọn họ ngồi trên xe của đám người này. Gã đàn ông bị Vu Duy Thiển đánh hôn mê được ném xuống đất, có thể cho đám cảnh sát một lời giải thích, kéo dài thời gian. Vị siêu sao luôn ở trước mặt giới truyền thông mà dùng sức quyến rũ của bản thân để mê hoặc đại chúng, lúc này lại bày ra những hành động và năng lực đều thuộc loại ưu tú.

“Lái xe, nếu ngươi không muốn bỏ lỡ chuyến bay, chúng ta phải ở sân bay trong vòng mười lăm phút nữa.” Vu Duy Thiển tháo xuống cà vạt trên người của gã đàn ông kia, dùng cách thức phức tạp để trói tay của người nọ lại, nói với Lê Khải Liệt đang ngồi trước vô lăng. Nguồn:

“Tuân lệnh, Duy yêu của ta.” Thổi ra sau một nụ hôn gió, Lê Khải Liệt pha trò với năm ngón tay giơ lên trán chào kiểu nhà binh, động tác tà mị lại đẹp trai như vậy mà để fan hâm mộ của hắn nhìn thấy cũng đủ gây nên tình cảnh hỗn loạn, nhưng người duy nhất ở nơi này nhìn thấy lại tỏ vẻ rất lạnh lùng và cứng rắn, Vu Duy Thiển hít vào một hơi, “Đủ rồi, Lê Khải Liệt, đừng xưng hô với ta như vậy nữa!”

Ngữ điệu trầm thấp rõ ràng mang theo tức giận, không thể nói rõ là tức giận nhưng Lê Khải Liệt xác định những lời này rất nghiêm túc, “Như thế nào?” Hắn nhíu mi lại, hạ xuống ý cười, “Đây không phải là lần đầu tiên ta gọi ngươi như vậy, vì sao ngươi lại thay đổi thái độ? Chẳng lẽ thiếu niên kia cũng xưng hô giống như ta?”

“Lái xe đi, sau này nói tiếp.” Vu Duy Thiển ngăn cản Lê Khải Liệt tiếp tục suy đoán, trên thực tế quả thật đã bị hắn đoán trúng.

Xe khởi động, trải qua vài cú va chạm cuối cùng xem như cũng trôi chảy, người đàn ông bị trói cùng với người bị nhốt vào cốp xe, sau khi trải qua bàn bạc, Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt định tra hỏi hết thảy sự tình, sau đó lưu hai người này ở trong xe để cho cảnh sát xử lý.

Về phần điều kiện đàm phán để cảnh sát sau hơn mười phút mới đến đây thu thập tàn cục thì là chuyện của bọn họ, cảnh sát ở khu vực này e rằng sẽ có một đống báo cáo cần phải viết.

Hai chiếc xe lần lượt chạy đi, Wolf bảo hộ Lydia trong xe riêng của bọn họ, chạy phía sau xe của Lê Khải Liệt và Vu Duy Thiển, tiếng còi xe cảnh sát luôn đến muộn rốt cục cũng vang lên, người đàn ông nằm dưới đất được cảnh sát phát hiện.

“Xảy ra chuyện gì? Ngươi cần giúp đỡ! Đừng nhúc nhích – nằm yên đừng nhúc nhích–” Viên cảnh sát từ trong xe đi ra chột dạ lớn tiếng an ủi, cố gắng giả vờ như không biết chuyện gì, đè lại thân thể của người đàn ông kia, không cho hắn đứng lên.

“…..Vẫn chưa chấm dứt….không đơn giản như vậy…..” Từ trong hôn mê tỉnh lại, người đàn ông kia nhanh chóng phát hiện tình cảnh của mình, là tên cầm đầu trong ba người, hắn biết hiện tại nên làm cái gì, khi cảnh sát gọi xe cấp cứu đến thì hai chiếc xe kia đã đi khá xa, ít nhất từ nơi này đã không còn nhìn thấy bóng dáng.

Tính toán khoảng cách và thời gian, khuôn mặt trắng bệch của hắn còn có một chút ý cười đầy mưu toan, bất chấp cảnh sát khuyên can, hắn miễn cưỡng sử dụng chính bàn tay đã bị bẻ gãy của mình, kết quả là nghe thấy tiếng xương cốt vang lên răng rắc, “A a–” hắn kêu một tiếng thảm thiết, một thiết bị bằng kim loại từ trong túi quần âu của hắn rớt ra.

“Đây là cái gì?” Viên sĩ quan cảnh sát với độ tuổi trung niên cùng dáng người mập mạp bước sang để kiểm tra, lập tức bị người đàn ông này cướp lấy, bị thương như vậy mà vẫn còn sức, hắn cảm thấy rất tò mò, không biết đây là thứ gì, “Hey, cái này dùng làm gì? Ngươi cần nó để làm gì?”

“Hoàn thành nhiệm vụ.” Người đàn ông bởi vì quá mức đau đớn mà khuôn mặt méo xệch, vừa cười vừa chậm rãi ấn xuống một cái nút.

Thiết bị kích nổ không chỉ có một cái, bảo là cẩn thận cũng được, quá mức nhát gan cũng được, đây là để dự phòng.

Ầm! Những tiếng nổ mạnh thật lớn liên tục vang lên, bầu trời nhuốm đỏ một màu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio