“Ngươi làm cái gì? Chúa ơi! Ngươi rốt cục đã làm cái gì?” Nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, viên sĩ quan cảnh sát điên cuồng kêu to, người đàn ông nằm trên mặt đất đã sớm ngất xỉu, nếu hắn còn tỉnh thì e rằng cũng sẽ vì tình cảnh trước mắt mà cảm thấy bất ngờ và hoảng sợ.
Ngày đó, thành phố San Bruno xảy ra một vụ nổ lớn, gây nên một cơn chấn động, những khu vực phụ cận đều bị ảnh hưởng, khu dân cư cũng bị lửa lan đến, có sáu người tử vong, nhiều nhà cao tầng bị hư hao, sự cố này sau khi điều tra là do ống dẫn khí đốt bị nổ mạnh gây nên, đồng thời cũng vì chuyện này mà còn có hơn mười người bị thương.
Mọi người đều bất ngờ với kết quả, bao gồm cả bên phía nhà W.Locke đã giật dây vụ này. Không ai ngờ quả bom trước đó lại được đặt gần nơi cách đường ống dẫn khí đốt không xa, vụ nổ mạnh khiến ống dẫn bị bể, số lượng gas khổng lồ trong nháy mắt liền bị bắt lửa gây nên những vụ nổ mạnh liên hoàn, phá hủy toàn bộ khu dân cư.
“Đem hắn mang đi! Mang đi!” Viên sĩ quan cảnh sát phẫn nộ nắm lấy gã đàn ông bất tỉnh nhân sự dưới đất, cánh tay vặn vẹo lại một lần nữa bị xoay ngược ra sau, tùy tiện còng lại, sự cố xảy ra ở đây cần phải có người chịu trách nhiệm
“Đội trưởng, làm sao bây giờ?” Cấp dưới của viên sĩ quan cảnh sát lộ ra vẻ mặt khổ sở, vô cùng lo lắng.
“Cứu hỏa! Vận dụng tất cả lực lượng, ta đi báo cáo với cấp trên!”
“Còn chuyện lúc trước…..với mấy người kia…..”
“Chuyện lúc trước là chuyện gì? Chúng ta không hề biết gì cả, khi đến nơi này đã thấy vụ cháy diễn ra, đây là nhân vật khả nghi, mang hắn về điều tra! Cứ như vậy đi!” Viên sĩ quan cảnh sát khoát tay chặn lại cấp dưới của mình, làm ra quyết định, “Chuyện mấy người kia không liên quan đến chúng ta, mặc kệ bọn họ sống hay chết, có thân phận gì thì chúng ta cũng không biết, cho đến bây giờ cũng chưa thấy qua! Có hiểu hay chưa?”
“Dạ, đã hiểu.” Vài người chỉnh lại sắc mặt, vội vàng tiến hành công tác an bài cứu trợ.
Đến gần chạng vạng, sân bay quốc tế cũng bị ảnh hưởng bởi sự cố hỏa hoạn ở phụ cận, không ít người đều bị trễ chuyến bay khi đang trên đường đến sân bay, nếu ở khu vực bị phong tỏa, muốn lái xe chạy qua đội phòng cháy chữa cháy cùng nhân viên cứu hộ thì quả thật là chuyện không có khả năng, tới gần sát giờ cất cánh vẫn có thể nhìn thấy không ít người chật vật kéo hành lý hoặc đeo ba lô cầm theo những túi công văn vội vàng chạy trong đại sảnh của sân bay.
Tình cảnh này làm cho bốn người trong đó trở nên ít bị để ý, đó là ba nam một nữ, người nữ tựa hồ bị hôn mê, vẫn nằm im trong lòng của người đàn ông một mắt, hai người đàn ông còn lại có phản ứng trấn tĩnh hơn rất nhiều so với những người khác, nhưng nếu cẩn thận nhìn kỹ thì sẽ phát hiện trong đó có một người bị thương.
Hắn là người phương Đông, áo khoác trên người có dấu vết bị lửa thiêu, vì để không gây chú ý, áo khoác được hắn choàng lên vai, phần bị lửa thiêu úp vào bên trong, đồng thời cũng che lại vết máu trên lưng của hắn, phía bên dưới áo sơ mị bị rách nát lộ ra một mảng máu me hỗn độn.
“Muốn ta nói bao nhiêu lần? Ngươi nên đi bệnh viện trước!” Lời nói phát ra từ khe hở của hàm răng đang nghiến chặt, tràn ngập uy hiếp, Lê Khải Liệt phải khống chế cơn thịnh nộ mới không làm cho chính mình chửi ầm lên ngay lúc này.
“Ta cũng đã nói rất nhiều lần, không cần.” So với Lê Khải Liệt đang phát cáu, âm điệu của Vu Duy Thiển vô cùng cứng rắn, hoàn toàn không chịu phối hợp, hắn tiếp tục bước đi, “Vé máy bay đâu?”
“Nếu ta bảo là đã bị cháy thì sao?” Dừng lại cước bộ, Lê Khải Liệt nhướng mi nhìn Vu Duy Thiển, nghiễm nhiên là đang khiêu khích, trên người của hắn xem như hoàn hảo, ít nhất không bị thương nghiêm trọng, chỉ bị trầy da một chút nhưng chính là vì điểm này mới làm cho tâm tình của hắn hết sức ác liệt.
“Đừng càn quấy, ngươi đã sớm đặt vé. Vé máy bay không ở trên người của ngươi, hiện tại ngươi phải đi lấy vé.” Vu Duy Thiển ôm lấy áo vét, thân mình đứng thẳng vô cùng xinh đẹp, sắc mặt bình tĩnh nhìn không ra có gì khác thường, thân thể cường tráng với vóc dáng hoàn mỹ vẫn mang theo một chút sắc bén và lãnh đạm như trước kia.
“Rốt cục là ai càn quấy?” Lê Khải Liệt lập tức choàng tay qua lưng hắn, vết thương đau đớn làm cho thân thể của hắn trở nên cứng ngắc, Lê Khải Liệt cười lạnh rồi buông tay ra, “Đau không? Đau thì nên đến bệnh viện! Ít nhất phải đem mấy thứ chết tiệt này lấy ra!”
“Đừng bảo ta phải làm như thế nào! Hiện tại còn có thời gian hay sao? Trễ nhất là tối ngày mai ngươi phải có mặt tại Manhattan, mà bây giờ là chuyến bay cuối cùng đi New York vào ngày hôm nay.” Trên lưng đau đớn làm cho Vu Duy Thiển không thể nói năng chậm rãi, hắn nhìn thấy sự lo lắng quan tâm trong mắt của Lê Khải Liệt, nhưng bởi vì ngữ khí đông cứng và sắc mặt căng thẳng làm cho hắn thoạt nhìn cũng không có vẻ đang cảm kích.
“Ngươi vẫn luôn như vậy, đừng xem ta là đứa nhỏ, ta đã cảnh cáo ngươi.” Lê Khải Liệt nhíu mày, đẩy ra áo khoác trên lưng Vu Duy Thiển để xem vết thương.
Vì sao bọn họ lại có đoạn đối thoại như vậy, vết thương này là từ đâu mà đến, Lê Khải Liệt không hề có phản ứng đối với lời nói lạnh nhạt của Vu Duy Thiển, thậm chí ngay trong bầu không khí căng thẳng như vậy vẫn hàm chứa một loại tình cảm dị thường nhu hòa mà từ trước đến nay chưa bao giờ có, hết thảy đều phải quay ngược về khoảng thời gian ngắn ngủi chỉ vài phút nhưng lại có vẻ cực kỳ dông dài trước kia.
Sau khi chiếc xe xuất phát không được vài phút thì Vu Duy Thiển bắt đầu thẩm vấn thân tín của nhà W.Locke mà lúc này đã trở thành con tin, hắn hỏi bọn họ về tình hình của cậu chủ mà nhà W.Locke muốn tìm, đối phương chần chờ một chút sau đó mới trả lời.
“Cậu chủ nhà chúng ta hiện tại ắt hẳn là hai mươi tám tuổi, hắn mất tích vào ba năm trước, tóc vàng, đồng tử màu xanh, chiều cao đại khái là….” Nhớ lại số liệu cụ thể, người đàn ông bị trói hai tay rất hợp tác, sau khi nói xong thì cảm thấy có một chút bất an, ánh mắt thường xuyên liếc ra ngoài cửa sổ.
Vu Duy Thiển vì được đến câu trả lời mà cảm thấy bất ngờ, theo những đặc điểm mà người này nói ra thì thiếu niên trong trí nhớ cũng tương tự như vậy, ngoại trừ tuổi tác không đúng, “Ngươi đang nhìn cái gì?” Đồng thời hắn cũng phát hiện ánh mắt của đối phương rất kỳ lạ.
“Trả lời!” Lê Khải Liệt ngồi ở trước vô lăng liếc mắt về sau một cái, hắn có một loại dự cảm bất lành, đôi mắt màu tro lục bởi vì như vậy mà toát ra thần sắc thô bạo ngang ngược khiến người ta sợ hãi, người nọ cắn chặt răng, giữa lúc sinh tử thì hắn rốt cục quyết định lựa chọn, chỉ ra ngoài cửa sổ, “Bom, chúng ta đã đặt trái bom gần nơi này….”
Lê Khải Liệt đạp mạnh chân ga, tại một chỗ rẽ, hắn nhanh chóng quay ngược vô lăng, chiếc xe phóng nhanh, Wolf đang bám theo sau cũng phát hiện không đúng, lập tức đuổi theo.
Ầm! Ngọn lửa bùng lên trước cửa kính xe hơi, tiếng nổ thật mạnh nuốt sống hết thảy mọi tiếng vang, đột nhiên xóc nảy chấn động làm cho người ta không kịp phản ứng, Lê Khải Liệt nắm chặt vô lăng, “Mẹ kiếp! Chết tiệt! Ta đã ném đi điều khiển từ xa! Chuyện này là sao?” (chửi thề nha =.=)
Lời chất vấn hàm chứa cơn thịnh nộ không hề kém cỏi so với tai nạn bên ngoài, người đàn ông kia vì bị xóc nảy mà ngã nhào về phía Vu Duy Thiển, bị hắn nắm lấy cổ áo, đôi mắt như biển đen lãnh liệt bao phủ lấy người nọ, “Nói!”
Bên ngoài liên tục vang lên tiếng nổ mạnh, người nọ vẫn luôn bảo trì biểu tình trấn tĩnh nhưng lúc này cũng xuất hiện dấu hiệu kích động, “Ném vào nước cũng vô dụng, thiết bị kích nổ có hai cái! Nhưng chúng ta chỉ đặt một quả bom ở bên dưới con lươn, vì sao lại….”
“Khốn nạn! Các ngươi làm tốt lắm!” Lê Khải Liệt rống giận, không có thời gian để đi nghiên cứu chuyện khác, trong khoảnh khắc lửa nổi lên tứ phía, tiếng nổ mạnh liên tiếp không ngừng truyền đến, chiếc xe lại xóc nảy, một vật thể bị thiêu cháy bắn vào cửa kính xe hơi, thủy tinh vỡ tung cùng những đốm lửa lập tức bắn ra.
“Lên phía trước ngồi!” Lê Khải Liệt vừa lái xe vừa đưa tay kéo lấy Vu Duy Thiển đem lên chỗ ngồi không bị cháy ở phía trước.
Ầm! Mặt đất như muốn nứt ra, sau một tiếng nổ chiếc xe lại chấn động một chút, Vu Duy Thiển nhìn thấy đuôi xe bị bén lửa, “Cháy bình xăng!”
Lê Khải Liệt vội vàng phanh xe, phía trước đột nhiên có một chiếc xe bị lửa táp đang xông về hướng bọn họ, hai xe chạm vào nhau, chiếc xe của bọn họ bị mất thăng bằng, khi sắp sửa chạm vào tòa nhà đang bén lửa, Vu Duy Thiển mở ra cửa xe từ phía bên kia, “Nhảy ra!”
Lê Khải Liệt vừa buông tay lái thì Vu Duy Thiển đã nắm lấy hắn, không hề do dự mà kéo hắn nhảy ra ngoài, Lê Khải Liệt ngay cả thời gian cự tuyệt cũng không có, chỉ cảm giác được một cơn chấn động thật lớn, hắn và Vu Duy Thiển ôm chặt lấy nhau, thân thể của hai người đập thật mạnh xuống mặt đường.
Trên đất có cái gì đó, vật thể bén nhọn giống như những lưỡi dao chui sâu vào sau lưng, bờ môi mím chặt của Vu Duy Thiển hơi hơi run rẩy, chỉ trong nháy mắt Lê Khải Liệt liền cảm giác được thân thể của Vu Duy Thiển trở nên cứng ngắc, sau cú ngã đầu tiên thật nặng, tốc độ rơi xuống của hai người dần dần chậm lại, bọn họ quay cuồng trên mặt đất vài vòng.
Với tốc độ của xe ngay lúc này thì hai người suýt tý nữa là bị ném bay ra ngoài, lưng của Vu Duy Thiển rơi xuống trước, khi bọn họ ổn định thân thể của chính mình thì liền nhìn thấy những mảnh thủy tinh vỡ vụn của lớp cửa kính xe hơi trên mặt đất, góc cạnh sắc bén như những viên kim cương, lấp lánh như băng dưới ánh nắng chiều, mang theo những giọt máu sáng chói.
Ngã xuống từ sườn dốc lấp đầy những mảnh vỡ thủy tinh khoảng mấy chục feet, Vu Duy Thiển đau đớn như thế nào thì không cần phải nói cũng có thể hiểu được, vì để bảo vệ chính mình nên hắn đưa lưng ra đỡ, đồng thời là vì bảo vệ Lê Khải Liệt, cuối cùng hai người cùng té xuống đất, thoạt nhìn thương tích không có gì nghiêm trọng nhưng đến khi Lê Khải Liệt đỡ hắn ngồi dậy, lập tức nhìn thấy sau lưng của Vu Duy Thiển dính đầy máu, bên trong hỗn độn những mảnh vỡ thủy tinh đang ghim vào những sớ thịt đỏ tươi.
Trên lưng vốn đã có vài vết sẹo, áo sơ mi bị ma sát với mặt đường mà xé rách thành một mảng lớn, lộ ra vết thương đỏ tươi bị nhiễm bẩn, làn da xung quanh vết thương đang run rẩy, đó là sự co rút theo bản năng của cơ thể con người, loại đau đớn này không hề dễ chịu hơn một chút nào so với bị lưỡi dao đâm chém.
“Chẳng phải ngươi đã nói bị thương sẽ không chết nhưng sẽ đau hay sao? Vậy mới rồi ngươi vừa làm cái gì?” Tiếng rống giận dưới sự đè nén đang thoát ra giữa hai hàm răng bị nghiến chặt, những tòa nhà bị bén lửa ở xung quanh tựa như muốn nổ tung, Lê Khải Liệt nổi cơn thịnh nộ mà nắm lấy Vu Duy Thiển.
“Dù sao ngươi cũng đã thay ta đỡ lấy một viên đạn, ta cứu ngươi chẳng lẽ lại không được?” Vu Duy Thiển chỉ hỏi một câu nhưng hoàn toàn ngăn chặn lời chửi bới ngay tại cổ họng của Lê Khải Liệt.
Nhưng biểu tình của Lê Khải Liệt lại lập tức cải biến, hắn hung hăng đè lại Vu Duy Thiển, giống như muốn mổ xẻ đầu của Vu Duy Thiển ra để xem rốt cục bên trong đang suy nghĩ cái gì, “Ngươi tưởng rằng ngươi không chết thì có thể làm càn? Ta không cần ngươi bảo vệ cho ta! Có nghe thấy hay không? Không cần!”
“Nhẹ một chút, ta rất đau.” Đẩy ra bàn tay của Lê Khải Liệt đang chộp lấy bả vai của hắn, Vu Duy Thiển đứng dậy, phủi xuống tro bụi và những mảnh vỡ thủy tinh trên người, thái độ điềm nhiên của hắn càng làm cho Lê Khải Liệt hoàn toàn bùng nổ.
“Đối với ngươi bất quá chỉ là một lần thử nghiệm, ngươi có cần phải nghiêm túc như vậy hay không? Vu Duy Thiển, ta nói cho ngươi biết, ta không cần vệ sĩ, nếu theo lời ngươi dốc hết tất cả chính là như vậy.” Lê Khải Liệt dừng lại một chút, đứng giữa khung cảnh gần như đổ nát, tiếng cười khẩy mang theo sự khinh miệt vang lên trong bầu không khí đầy lửa và khói bụi, “Ta không cần, nếu muốn tìm một người đàn ông nguyện ý vì ta thì vẫn còn rất nhiều, không phải không có ngươi thì không được.”
“Thân thể đàn ông không mềm mại như phụ nữ, cũng không có mùi hương gì đặc biệt, mà người như ngươi lại càng không ở trên giường uốn éo có đúng hay không? Nghĩ đến việc ngươi vì chấm dứt cái sinh mệnh lâu dài mà vô nghĩa kia, tình nguyện đi thử yêu một người đồng tính, ta liền cảm thấy đáng thương thay cho ngươi. Ngươi không cảm thấy là vô nghĩa hay sao? Nếu cần ta có thể giúp ngươi giải quyết nhu cầu sinh lý, ta chưa nếm thử mùi vị đàn ông, không bằng chờ mọi việc lần này xong xuôi thì tìm một chỗ để thử một chút, nếu cảm giác không tệ thì sau này ta có thể đi tìm người khác thử xem, đỡ cho ngươi phải ủy khuất như thế này….”
Những lời nói độc địa liên tục không dứt tuôn ra từ trong miệng của Lê Khải Liệt, đem người nam nhân ở trước đặt ngang hàng với đám nam nữ trong làng giải trí mà bình luận về cuộc sống sinh hoạt cá nhân đầy phóng đãng, suy đoán song phương ở trên giường sẽ có biểu hiện gì, Lê Khải Liệt tựa như một con rắn độc không ngừng phun ra nọc độc. (giờ là con rắn =.=)
“Hiện tại hoàn cảnh không tệ, ta còn vài chuyện, không bằng nói cho xong ngay tại nơi này.” Đang trong tình huống nguy hiểm nhưng ngược lại càng làm cho Lê Khải Liệt thêm phần hào hứng, hắn phất tay đối với Wolf ở phía sau, nhìn thẳng vào mắt của Vu Duy Thiển bằng một nụ cười khó hiểu.
“Đúng là do ta lừa ngươi trước, tiếp theo ngươi bắt đầu cảm thấy hứng thú, tính dùng ta để hoàn thành nguyện vọng của ngươi, từ bề ngoài không thể nhìn ra ngươi kỳ thật là một người đàn ông vừa ích kỷ lại vừa lãnh khốc, ngay từ đầu đã giả vờ làm ra bộ dáng điềm nhiên. Cái gì mà bị ta cưỡng ép? Ngươi tự xem mình là kẻ bị hại! Cái gì là tình cảm? Ngươi cứu ta là vì ngươi cảm thấy ngươi nên cứu ta! Ta nói có đúng hay không? Đây là cách mà ngươi thể hiển tình cảm? Ngươi cảm thấy nên làm như vậy, ngươi muốn làm cho bản thân mình yêu ta! Ngươi xem ta là công cụ cũng xem chính mình là công cụ, chỉ vì để chắp vá một cái gọi là tình yêu!”
“Dốc hết tất cả để yêu?” Ngọn lửa thiêu đốt dưới đáy mắt, Lê Khải Liệt bật cười đối với Vu Duy Thiển, “Đối với người không biết chữ tình là gì thì căn bản đây là một trò cười!”
Phàm là những ai nhìn thấy Vu Duy Thiển thì đầu tiên đều phát hiện sự ngạo mạn và lạnh lùng của hắn, có một chút hà khắc theo kiểu cách quý tộc, là người lãnh đạm, không thích tán gẫu và nói lời vô nghĩa, ngoại trừ như vậy thì không còn gì khác.
Không còn gì khác, hoàn toàn không còn gì khác, ngay cả nói thử những lời hứa hẹn và ngôn ngữ tình yêu linh tinh cũng không thể cảm giác được tâm ý thật sự của hắn. Khoác lên mình một vẻ ngoài chói mắt, làm những chuyện mà người bình thường nên làm, đem chính mình ẩn giấu vào trong đám người, ngoại trừ như vậy ra thì không hề có cảm giác chân thật.
Tựa như có người từng nói, hắn được vẽ một bức tranh sơn dầu lên người, là quý tộc trong tranh, làm cho người ta bị mê hoặc, nhưng không ai có thể chiếm được gì trên người của hắn, bất luận kẻ nào cũng không thể nhìn thấy linh hồn của hắn.
Ngay cả Lê Khải Liệt đã từng một lần bị mê muội, hơn nữa vì thế mà cảm thấy hứng thú, hiện tại cũng bắt đầu trở nên nôn nóng. Những lời này là hắn đã sớm muốn nói, khi Vivian rời đi, khi Vu Duy Thiển đặt vấn đề giống như ra lệnh đối với hắn, hỏi hắn có thể làm cho Vu Duy Thiển dốc hết tất cả để yêu hắn hay không.
“Ngươi đã nhịn rất lâu, có đúng không?” Với những lời độc địa liên tiếp của Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển vẫn đứng yên nhìn hắn, con ngươi đen láy thâm trầm tựa như bầu trời nổi lên khói đặc, không khí mang theo khói thuốc, nhưng mới một giây trước vẫn còn đang lạnh lùng thì ngay lập tức liền hóa thành tức giận, một quyền đấm thẳng về phía Lê Khải Liệt.
Lê Khải Liệt ngã xuống đất, Vu Duy Thiển đưa tay về phía sau rồi nhổ ra một mảnh thủy tinh ở trên lưng mang theo máu tươi, nhìn thoáng qua rồi tùy tay ném xuống đất, thần sắc trên mặt cũng giống như những mảnh vỡ thủy tinh, sắc bén, lạnh lùng mà không thể chạm đến.
“Ngươi nói đủ chưa? Đã nói xong? Ngươi tưởng rằng bất cứ chuyện gì ngươi cũng biết? Ngươi có biết ta là người như thế nào hay không? Ngươi cảm thấy ba trăm năm qua ta chính là người như vậy? Vì chấm dứt sinh mệnh dài lâu mà vô nghĩa nên lần lượt tìm người để thử nghiệm, để rồi lần lượt thất vọng, hiện tại tuyệt vọng đến mức đi tìm một người đồng tính để thử nghiệm lần cuối cùng?” Những câu hỏi liên tục được đưa ra, tiếng gào thét giận dữ của Vu Duy Thiển khiến những người khác chú ý, nghĩ rằng nơi này đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhân viên cứu trợ ở xung quanh chờ đợi, Vu Duy Thiển vẫn không nhúc nhích, biểu tình khủng bố ngoại trừ làm cho Lê Khải Liệt bình tĩnh cũng ngăn cản những người khác đến gần.
“Lê Khải Liệt, ngươi rất đặc biệt, nhưng ngươi cũng quá tự cao tự đại, ngươi tưởng rằng ngươi đặc biệt đến mức làm cho con quái vật này suy đồi đến tình trạng xem ngươi là một khúc củi di động? Có phải hay không?” Cảm giác thiêu đốt trên lưng vô cùng đau đớn, bộ dáng nổi giận của Vu Duy Thiển làm cho người ta khó có thể đoán được ngay sau đó hắn sẽ làm ra chuyện gì, những lời kích thích của Lê Khải Liệt rốt cục đã thành công khi đổi lấy phản ứng rất mạnh từ Vu Duy Thiển, mạnh đến mức vượt quá dự tính của hắn.
Luôn lộ ra biểu tình lãnh đạm lại khinh miệt, mang theo một chút hờ hững, giống như những cọng bèo ở dưới đáy nước tối tăm ngẫu nhiên lại tự bẻ gãy mà nổi lên mặt nước, mang theo hơi thở âm u lạnh lẽo, Vu Duy Thiển đi đến vài bước, nắm lấy áo của Lê Khải Liệt rồi kéo hắn từ dưới đất đứng lên, “Ta bị ngươi hấp dẫn, ngươi làm cho ta một lần nữa cảm giác được tình cảm mãnh liệt của mình vẫn còn sống, nhưng ngươi đừng tưởng rằng chỉ dựa vào điểm này thì ta tình nguyện chấp nhận đồng tính! Nếu ngươi thật sự nghĩ như vậy thì trước đây ta cân nhắc và đấu tranh với bản thân mình là hoàn toàn uổng phí! Ngươi nói ta giả vờ như kẻ bị hại? Ngươi nghĩ rằng ta vì sao lại biểu hiện không rõ ràng? Vì sao lại chần chờ như thế?”
“Đừng quên ngươi là ai! Lê Khải Liệt!” Hắn mạnh mẽ kéo lấy Lê Khải Liệt đến trước mặt, con ngươi màu đen thần bí hoàn toàn trở nên lạnh lùng hờ hững, “Ngươi là siêu sao thế giới, là Miracle Leo! Là tình nhân trong mộng của hàng ngàn hàng triệu người, là hoàng tử kim cương trong mắt fan hâm mộ ca nhạc và điện ảnh, ngươi thật sự đã chuẩn bị sẵn sàng cùng một người nam nhân nảy sinh quan hệ tình cảm hay chưa? Ngươi có biết ngươi phải đối mặt với chuyện gì hay không? Không phải vài ba câu suy đoán nhảm nhí và vài bức hình trên mấy tờ tạp chí! Ngươi phải nghênh đón một trận bão táp! Ngươi có biết hay không?”
“Ngươi sẽ đối phó với Claudy! Nhưng đừng quên ngươi cũng đã đem chính mình đẩy vào bước đường cùng! Ta không biết sự nghiệp đối với ngươi là cái gì, nhưng theo biểu hiện của ngươi thì không phải có cũng được mà không có cũng không sao! Nó là một phần của ngươi! Ngươi có thể lợi dụng lực lượng của nó, đồng thời cũng bị nó trói buộc! Ở đây ngươi có thể ôm hôn bất cứ một người phụ nữ nào, bởi vì ngươi là đàn ông, ta cũng vậy, vài lần hôn môi người khác cũng không thành vấn đề gì. Nhưng gia tộc Claudy sẽ lấy chuyện này ra để khống chế ngươi, sau đó sẽ uy hiếp ta, về lâu về dài thì sao? Ngươi đã từng nghĩ đến hay chưa?” Nguồn:
Buông tay ra, Vu Duy Thiển giống như đang ném đi một vật không hề có giá trị, đẩy mạnh Lê Khải Liệt ra ngoài, “Nơi này tuy là nước Mỹ, nhưng vẫn chưa cởi mở đến mức có thể dễ dàng chấp nhận một thần tượng đại chúng phóng túng trong mối quan hệ tình cảm đồng tính, quả thật không hề thiếu nam nữ đồng tính yêu nhau nhưng bọn họ sẽ không ở trước máy quay mà khoe ra. Theo những gì mà ngươi đã làm trước kia, người như ngươi khi yêu ai sẽ không thèm che giấu, là nữ nhân còn chưa tính, nếu là nam nhân, chính ngươi tự ngẫm lại sẽ là hậu quả gì.”
Thở ra vài hơi, làm dịu một chút cảm xúc, Vu Duy Thiển không ngờ bản thân mình lại thoáng một chốc mà nói ra nhiều như vậy, ảo não lấy ngón tay vén vài sợi tóc trên trán sang một bên, hắn thì thào tự nói, “Ta thật sự là điên rồi nên mới có thể ở đây nói ra những lời này với ngươi.”
Đây là suy nghĩ của hắn, là suy nghĩ sau khi hắn nhận ra tình cảm khác thường giữa hắn và Lê Khải Liệt, không phải chưa từng đấu tranh nội tâm, chỉ là cảm thấy thật căm tức vì chính bản thân hắn lại sinh ra hứng thú đối với Lê Khải Liệt, hắn đã từng nói hắn không bài xích đồng tính luyến ái nhưng không nghĩ sẽ có một ngày lại trở thành một trong số đó.
Hơn nữa người nam nhân này còn không biết tự kiềm chế sự tự tin, cho dù Lê Khải Liệt đã chuẩn bị chu đáo, biết chính mình đang làm cái gì, nhưng hắn không khỏi cảm thấy lo lắng vì hành vi mạo hiểm như vậy.
“Nguyên lai đây là suy nghĩ của ngươi, không hổ là người đã sống mấy trăm năm.” Lê Khải Liệt liếc mắt nhìn đám người với vẻ mặt đầy hồ nghi ở xung quanh, từ nãy đến giờ Vu Duy Thiển không hề dùng tiếng Anh mà lại nói bằng tiếng Trung, làm cho Lê Khải Liệt cũng bất giác dùng tiếng Trung để đáp lại, mà ở khu vực này không có nhiều người Trung Quốc sinh sống.
Ngay cả chuyện này mà cũng lo lắng hay sao? Bên môi của Lê Khải Liệt nhếch lên một ý cười phức tạp, hắn không hề phản bác, chỉ chậm rãi bước qua, tránh đi vết thương trên lưng của Vu Duy Thiển, từ từ vòng tay qua thắt lưng của đối phương, “Ta chưa bao giờ sợ bị khiêu chiến.”
—————–
P/S: ok, bác nói dài dòng, tóm lại, Liệt nghi ngờ Duy không phải thật sự yêu Liệt (vì Duy vẫn luôn hững hờ với Liệt) mà chỉ đang cưỡng ép bản thân mình yêu Liệt để có thể thoát khỏi lời nguyền bất tử, cho nên Liệt nghĩ rằng việc Duy bảo vệ Liệt là do Duy tưởng là làm thế thì chứng tỏ mình đang yêu, mà ko biết đó chỉ là giả tạo. Nói tóm lại Liệt không cần Duy bảo vệ mình vì cái loại tình yêu giả tạo như thế.
Duy phản bác, lời của Duy thì quá rõ rồi, không phải không yêu mà là cân nhắc lo lắng cho Liệt.