Vũ Toái Hư Không

chương 56: liều mạng chữa bệnh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Ngươi muốn lĩnh tội? Ha ha, xin lĩnh tội có tác dụng gì? Trầm Côn, ngươi biết gia chủ hiện tại ra sao không?

Thanh Sơn tử sĩ bỗng nhiên bật khóc, nhưng cũng không có ý định nhường đường cho Trầm Côn. Trầm Côn cắn chặt răng, lớn tiếng nói:

- Phụ thân, Trầm Côn bất hiếu, xin người trị tội!

Thanh âm chứa linh khí vũ tông, truyền khắp cả cốc!

- Câm miệng, không được kích động gia chủ!

Thanh Sơn tử sĩ biến sắc, bịt kín miệng Trầm Côn.

- Ta nói cũng không được hay sao?

Trầm Côn giãy.

- Ngươi biết cái gì? Vũ hồn của gia chủ chấn động, kiêng kị nhất là tiếng tranh cãi ầm ĩ…

Ồ !!

Thanh Sơn tử sĩ chưa kịp giải thích, thì trong cốc truyền ra tiếng rên không giống của nhân loại, khàn khan, chói tai, giống như hai tờ giấy ráp ma sát với nhau.

Phác…

Sau khi tiếng kêu vang lên, trong nơi sâu nhất của sơn cốc truyền đến tiếng động kỳ lạ, giống như va chạm xác thịt, giống như tiếng động khi ăn tết lấy bánh mật đánh vào nhau.

- Gia chủ?

- Nhanh, toàn bộ tử sĩ nhất phẩm vũ linh tâpj hợp, hội tụ linh khí giúp gia chủ kéo dài tính mạng!

- Trầm Côn, nếu gia chủ hôm nay có việc gì, chúng ta nhất định giết ngươi!

Thanh Sơn tử sĩ trừng mắt hung hăng nhìn Trầm Côn, xoay người chạy vào sơn cốc.

Nhất thời, ba trăm tử sĩ giống nhau như máy chạy đến, một trăm người dàn trận vây quanh sơn cốc, một trăm người canh giữ ở cửa động, còn lại tất cả ngồi xếp bằng trước cửa động, linh khí trên người tỏa ra bay vào trong động. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -

Trầm Côn ngây người.

Thương thế của Trầm Phù Đồ rốt cuộc là như thế nào, lại cần hơn một trăm người kéo dài tính mạng?

- Lão huynh, giờ không phải lúc tính toán, ta sẽ hỗ trợ, hãy nói cho ta biết phải làm như thế nào?

Trầm Côn nhanh chóng chạy tới cửa sơn động.

- Đứng lại!

Thanh Sơn tử sĩ lập tức xông tới:

- Trầm Côn, nếu ngươi còn tiếp tục quấy rầy gia chủ chữa thương thì đừng trách chúng ta không nể mặt!

- Các vị lão huynh, ta chỉ muốn giúp…

Trầm Côn muốn nói vài câu, nhưng mà đột nhiên hắn nhìn qua mấy người, thấy được tình hình trong động, kinh hãi không nói lên lời…

Đây là Trầm Phù Đồ??

Hắn, hắn còn là con người sao?

Trầm Côn đã hiểu được sự phẫn nộ của Thanh Sơn tử sĩ, cho dù là thân nhân của ai đi chăng nữa, nếu bị hại thành như vậy đều hận hung thủ đến tận xương!

Trong sơn động, Hắc Bá, thiết hòa thượng, Thanh Sơn đầu linh đứng thành hình tam giác, trong tay bọn họ mỗi người cầm hai đầu dây xích. Ổ khóa này chắc chắn hình thành từ linh khí băng hệ, lạnh lẽo đến tận xương, làm cho không khí trong động biến thành sương lạnh, mà đầu cuối của dây xích…

Một hình ảnh miễn cưỡng mới nhìn ra hình người, khửu tay, đầu gối, cổ, vòng eo, mỗi chỗ quan trọng trên cơ thể đều bị xiềng xích đâm thủng! Sáu đầu xích, ứng với sáu luồng hàn khí Huyền băng vạn năm, điên cuồng rót vào cơ thể hắn. Trong khi đó thiết hòa thượng vẫn điên cuồng hét lớn:

- Thanh Sơn tử sĩ, gia tăng số lượng hàn băng! Mụ nội nó, dùng mạng đánh cược đi, ai dám lưu thủ lão tửu lột da hắn!

- Rõ!

Một trăm Thanh Sơn tử sĩ rống to, bọn họ năm lấy một trăm sợi xích dưới đất dùng sức nắm, mũi nhọn ở đầu xích hung hăng đâm vào mỗi đốt xương của Trầm Phù Đồ!

- Thiết đại sư, hàn khí lạnh đến đây!

Một trăm Thanh Sơn tử sĩ điều động linh khí, một trăm dòng nước lạnh, theo một trăm sợi xích rót vào người Trầm Phù Đồ.

Hơn một trăm đạo hàn khí, hơn một trăm mũi nhọn, thân thể Trầm Phù Đồ nhanh chóng bị đông lại, đâm đến gần như nát vụn.

Phốc

Hoàn toàn chấn động, Trầm Côn bỗng nghe được tiếng động trầm đục cổ quái, liền tập trung nhìn vào…

Chỉ thấy sau khi hơn một trăm luồng hàn khí rót vào, thân thể Trầm Phù Đồ cứng ngắc lại, ngã xuống, nhưng mà trên người hắn cũng xuất hiện hơn chục nốt mủ to, nhìn rất chi dễ sợ, gồ lên dưới lỗ chân lông, thậm chí còn có ngọn lửa chạy từ đó ra, âm thanh đúng là từ những nốt mủ đó vọng lại.

Băng băng…

Các nốt mủ vỡ tan, liền hòa tan hà khí, chấn bay xiềng xích, hơn chục Thanh Sơn tử sĩ không khống chế được bị xiềng xích đánh trúng, liền hôn mê ngay lập tức.

Hắc bá cũng bị chấn bay khỏi huyệt động.

- Hắc bá, cha ta rốt cuộc bị tổn thương gì vậy?

Trầm Côn nâng hắc bá dậy.

- Đừng hỏi vội, mau tới hỗ trợ!

Hắc bá cầm lên một sợi xích, ném cho Trầm Côn:

- Làm giống như Thanh Sơn tử sĩ, đem xiềng xích cắm vào thân thể cha ngươi, bất kì đốt xương nào cũng được!

Trầm Côn liền đem sợi xích cắm vào đầu gối Trầm Phù Đồ, Hắc bá tiếp tục nói:

- Bây giờ đưa linh khí vào, linh khí thuộc tính gì cũng được, xiềng xích này làm bằng hàn băng, có thể chuyển hóa linh khí thành thương tổn băng hệ!

- Được!

Trầm Côn đưa linh khí vào, qua sự biến đổi của sợi xích, linh khí Hoàng Nguyên hạ đoạn của hắn không hề giữ lại biến thành hàn băng lạnh thấu xương, không khoan nhượng đem đầu gối của Trầm Phù Đồ đông cứng lại.

Vừa rồi hơn chục Thanh Sơn tử sĩ liên thủ, cũng không đạt được hiệu quả như vậy!

- Không hổ là thiên tài cực mạnh của Trầm gia!

Hắc bá không chuyển mắt nhìn Trầm Phù Đồ, cũng không để ý thấy cấp bậc của Trầm Côn đã là Hoàng Nguyên. Hắn lại ném cho Trầm Côn một sợi xích nữa:

- Còn thừa lực lượng sao? Có thì toàn lực phát động, đông cứng tay phải của cha ngươi! Ngoài ra Thanh Sơn tử sĩ cũng tới hỗ trợ đi!

Mấy chục sợi xích lại bắn ra…

Dưới sự cố gắng của mọi người, những nốt mủ nóng bỏng trên người Trầm Phù Đồ cũng bình ổn lại, cùng với lực lượng của hàn khí ngang nhau.

- Hô!

Hắc bá lau ồ hôi lạnh:

- Cửa ải này cuối cũng cũng qua! Mọi người tiếp tục kiên trì, dến khi mặt trời lạnh gia chủ có thể sống qua hôm nay!

Nói xong hắn yên lặng hồi phục linh khí…

- Hắc bá, bây giờ có thể nói không? Cha ta rốt cuộc bị thương ra sao?

Trầm Côn cũng nhẹ nhàng thở ra, tuy hắn không rõ mình đã làm gì, nhưng cũng nhìn ra là tạm thời Trầm Phù Đồ không gặp nguy hiểm gì nữa.

- Ôi, chẳng phải do ngươi làm hại sao?

Hắc bá thở dài, vừa hồi phục linh khí, vừa cười khổ nói:

- Năm ngoái tại cuộc chiến U Vân Châu, ngươi bỏ cha chạy trối chết, làm gia chủ bị mấy vạn đại quân vây khốn! Tuy rằng gia chủ chạy được nhưng mà thân thể bị trọng thương, nhất là vũ hồn của hắn, không biết bị cái gì kích thích mà đã hơn một năm nay không thể khống chế được!

- Ngươi có thấy ngọn lửa xuất hiện trong thân thể không?

Hắc bá nói:

- Vũ hồn của cha ngươi, là hỏa hệ "Xích Địa Tiêu Thổ"! Trong thân thể hắn tỏa ra ngọn lửa, chính là do không khống chế được Xích Địa Tiêu Thổ, thiêu đốt lục phủ ngũ tạng hắn tỏa ra!

Trầm Côn nghe thấy mà da đầu tê dại.

Khó trách phải dùng hơn một trăm hàn băng khóa để khống chế ngọn lửa, nguyên lai là nội tạng của Trầm Phù Đồ đã cháy!

Vũ hồn thật bá đạo, thật không ngờ lại tra tấn chủ nhân….

Từ từ

Vũ hồn???

Trầm Côn không phải là am hiểu nhất trị liệu vũ hồn sao?

- Hắc bá, chúng ta nhất định phải kiên trì ở đây đến tối sao? Không thể rời đi một lúc à?

Trầm Côn muốn tìm cơ hội rời đi, để sử dụng Linh Tự Chân Ngôn.

- Không được, thương thế của gia chủ, không thể chịu được một lát bỏ trị liệu!

Hắc Bá cười khổ nói:

- Thực ra cũng phải trách ta! Lúc đầu thương thế của gia chủ cũng không nghiêm trọng như vậy, nhưng khi ta nhìn thấy vũ hồn của Thiết hòa thượng khôi phục, liền muốn lợi dụng kinh nghiệm của hắn đến ổn định vũ hồn của gia chủ, nhưng mà ta không biết dùng sai biện pháp gì, làm cho Xích Địa Tiêu Thổ càng thêm điên cuồng…

[Chỉ với kinh nghiệm của Thiết hòa thượng, ngươi đã muốn chữa cho Trầm Phù Đồ?]

[ Phật tổ ơi, thầy thuốc như ngươi, nên nói là dũng cảm hay là nghé con không biết sợ, lang băm hại người đây?]

Trầm Côn lặng lẽ khoa chân múa tay, giơ ngón giữa lên!

Hắn không có cơ hội vận dùng Hồn Kinh, bèn yên lặng đợi đến khi trời tối đen, khi mọi người nhắm mắt điều tức, lén lút đọc Linh Tự Chân Ngôn…

Vũ Hồn: Xích Địa Tiêu Thổ.

Thuộc tính: cấp vũ tông, hệ hỏa!

Khả năng thứ nhất: làm mạnh thêm lực công kích hỏa hệ lực lượng, cường hóa nhiều ít phụ thuộc vào cấp bậc của võ giả!

Năng lực hai: có Xích Địa Tiêu Thổ, có khả năng khống chế hỏa khu vực, trong vòng mười bước, có thể tùy ý tạo ra lửa, ngăn cấm các võ giả khác!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio