Vũ Toái Hư Không

chương 57: tầng thứ hai hồn kinh (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đây là vũ hồn của Trầm Phù Đồ sao?

Vừa mở hai mắt của Minh Vương, Trầm Côn kinh hãi lùi về sau một bước dài!

Trong thế giới linh hồn, trên người Trầm Phù Đồ có một con kỳ lân toàn thân màu đỏ đang nằm sấp, hắn híp tròng mắt liếc, tư thế cuồng ngạo, so với Pháp Tướng của Minh Vương có thể cao gấp đôi. Chỉ cần hơi giương mắt, vẩy và móng vung lên, hơi nghiêng đầu ngọn lửa bèn bùng lên, làm cả sơn cốc đều bốc cháy, bùng lên linh hồn chi hỏa!

Trầm Côn đứng trong ngọn lửa.

- Bất Động Minh Vương?

Thấy Pháp Tướng của Trầm Côn, hỏa Kỳ Lân nhíu mí mắt, nhưng cũng không có ý tứ nói chuyện.

- Ai ui, lão huynh nhận ra pháp tướng của ta? Như vậy cũng dễ nói chuyện!

Trầm Côn cười hì hì đi tới:

- Lão huynh, nghe nói tình hình của ngươi không tốt, có thể nói với ta một chút không? Tiểu đệ không có bổn sự khác, chỉ có pháp tướng Minh Vương này, là đệ nhất trị liệu vũ hồn! Hơn nữa chi phí trị liệu rất chi thấp!

- Chữa trị?

Hỏa Kỳ Lân cười lạnh lùng:

- Ta không bị bệnh, sao phải chữa trị?

- Ai nha, lão huynh, ngươi cũng đừng có giấu bệnh sợ thầy!

Trầm Côn vỗ vỗ móng vuốt Hỏa Kỳ Lân ra vẻ đồng tình:

- Ta cũng muốn xem thân thấy bệnh, nếu ngươi không có bệnh, vì sao lại…

- Bỏ cái tay của ngươi ra!

Hỏa Kỳ Lân đột nhiên đứng dậy, dùng móng vuốt đẩy Trầm Côn ra, trong miệng nó phun ra ngọn lửa gần như thiêu hủy hai tay Trầm Côn.

- Lão huynh , thân thể của ngươi…

Trầm Côn xoa nhẹ cổ tay bị đốt, bỗng nhiên giật mình.

Theo như lực lượng trên thân Hỏa Kỳ Lân, nó giống như thực sự không có bệnh!

Tiếp tục nhìn kỹ các móng vuốt trên người nó…

Không sai, toàn thân trên dưới Hỏa Kỳ Lân hoàn toàn không có một vết thương, rõ ràng là thân thể khỏe mạnh, tinh thần tốt hơn vũ hồn gấp trăm lần!

- Ngươi thật sự không có bệnh?

Trầm Côn nhíu mày:

- Vậy ngươi có thể nói cho ta một chút không? Không bị bệnh sao ngươi lại tra tấn chủ nhân…

- Tại sao ta phải nói cho ngươi biết? Biến, lập tức cút ngay cho ta!

Hỏa Kỳ Lân có vẻ rất nóng nảy, hắn mạnh mẽ đẩy Trầm Côn, sau đó nhảy dựng lên, một ngọn lửa thật lớn bay về phía Trầm Côn:

- Ta không bệnh, không cần ngươi quan tâm! Còn dài dòng lão tử sẽ ăn đầu của ngươi, lột da ngươi, dùng xương của ngươi để xỉa răng!

- Lão huynh, ngươi bình tĩnh một chút được không?

Trầm Côn vội vàng trốn ngoài sơn động.

[Thật kỳ quái, Hỏa Kỳ Lân rõ ràng không bệnh, vì sao hắn muốn hành hạ chủ nhân?]

[Quá đáng nhất là bần tằng cũng từng gặp mấy vũ hồn, nhưng chưa từng gặp qua trường hợp này, từ đầu đến cuối không chừa một cơ hội để nói chuyện…]

[ Không nói chuyện, làm sao bần tăng giúp ngươi được?]

- Trầm Côn, Hỏa Kỳ Lân này không giống như bị bệnh!

Vương Kiêu hiện ra sau lưng Trầm Côn, thần sắc lãnh ngạo. ( lãnh ngạo: lãnh khốc, kiêu ngạo. Ở đây chữ ngạo đã được chữ lãnh làm chủ…anh em hiểu thế nào cũng được)

- Ta cũng nhìn ra, ngươi có thể xem hắn…

Trầm Côn chỉ Hỏa Kỳ Lân, nói một cách bất đắc dĩ:

- Mãnh liệt bá đạo, một chút đạo lý cũng không thèm để ý. Ai, bần tăng cho dù là phật tổ cũng không có biện pháp gì!

- Giao cho ta là được rồi!

Vương Kiêu đột nhiên đi về hướng Hỏa Kỳ Lân.

- Ngươi sao?

Trầm Côn chớp chớp mắt.

- Đối phó với địch nhân bá đạo, so với hắn càng phải bá đạo hơn!

Vương Kiêu cười lạnh lùng, khóe miệng cong lên vô cùng tàn nhẫn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Hắn đi vào trong sợn động, ngoắc tay với Kỳ Lân, ngay khi Hỏa Kỳ Lân phẫn nộ cúi đầu, muốn dùng lửa phun hắn…

- Muốn chết!

Vương Kiêu một tay nắm lấy một móng vuốt của Hỏa Kỳ Lân, một tay nắm vẩy trước ngực, thân hình xoay tròn, ném Hỏa Kỳ Lân lên.

Oanh!

Vương Kiêu quay càng lúc càng nhanh, đột nhiên vật ngã xuống, đem Hỏa Kỳ Lân ném trên mặt đất!

- Nghiệt súc, ta hỏi ngươi cái gì thì ngươi nói cái đó, nghe rõ chưa?

Chân phải Vương Kiêu dẫm lên đầu Hỏa Kỳ Lân, gầm lên.

Hỏa Kỳ Lân gầm lên một tiếng muốn tránh thoát, nhưng mà Vương Kiêu đã vung nắm tay lên, đập mạnh một quyền vào lỗ tai của nó, bảy dòng máu tươi từ thất khiếu Hỏa Kỳ Lân phun ra…

- Ta đang hỏi ngươi đó, nghe rõ chưa?

Vương Kiêu lại hét lớn, hắn thấy Hỏa Kỳ Lân giương cổ không nói lời nào, hừ lạnh một tiếng lần thứ ba vung nắm tay lên…

Oanh!

Liên tiếp bảy tám chục quyền, quyền nào cũng đánh vào lỗ tai, trên mặt Hỏa Kỳ Lân đầy máu tưới, cái đầu ngẩng cao bị đánh đến biến dạng!

- Nghe rõ chưa hả?

Vương Kiêu tức giận mắng:

- Ngươi không nói, không thừa nhận thất bại của chính mình, ngươi thì thượng cổ thần thú cái gì, vũ hồn anh hùng cái gì? Ngươi chính là kẻ hèn nhat! Loại hèn nhát như ngươi đánh chết thì thôi, đánh không chết sống cũng là sỉ nhục, là sỉ nhục lớn nhất của bộ tộc Kỳ Lân các ngươi!

- Ta không phải là sỉ nhục! Không phải! Ta chỉ là…

Dưới sự bức bách liên tục của Vương Kiêu, Hỏa Kỳ Lân cuối cùng cũng mở miệng!

- Chỉ là cái gì?

Vương Kiêu nở nụ cười.

- Dạ vâng, chỉ là ta không cam lòng!

Một khi đã mở miệng, liền không dừng lại được. Hỏa Kỳ Lân ngửa mặt lên trời than khóc, nước mắt như ngọn lửa chảy ra, nó quỳ vô lực trên mặt đất nói:

- Ta không cam lòng, ta không phục… Ngươi nói đúng, ta là kẻ hèn nhát! Ta vô dụng, ta là một phế vật vô dụng!

- Làm sao mà ngươi là phế vật? Nói mau!

Vương Kiêu cấp cho Trầm Côn một ánh mắt cười cười.

Như vậy cũng được?

Trầm Côn hai mắt sáng rực, vểnh tai nghe lén…

- Ta khi còn sống là Hỏa Kỳ Lân tam vị, thượng cổ yêu thú cấp yêu tôn…

Hỏa kỳ Lân vừa mở miệng, Trầm Côn kinh ngạc lè lưỡi. Yêu tôn, đây là tương đương với cảnh giới thứ tư, Hỗn Độn Võ Tôn, lực lực tuyệt cường!

Nếu hắn còn sống, ở thời đại này thì là bá chủ của đại lục, chí tôn của vạn yêu!

Trầm Côn dường như đã hiểu được tâm tình của Hỏa Kỳ Lân…

- Khi ta còn sống, cường đại biết bao, mạnh mẽ biết bao? Cho dù là ở thời Đông hải vạn yêu thành, cũng là cường giả hạng nhất nhì!

Hỏa Kỳ Lân nói nỗi khổ trong lòng:

- Nhưng mà sau khi ta chết, lại thành một vũ hồn của nhân loại nhỏ mọn… Làm một vũ hồn, ta cũng biết là ta không có kiên nhẫn, Kỳ Lân ta đây là một trong những tộc thú mạnh nhất, thế nhưng lại trở thành một vũ hồn của một tiểu Hoàng Nguyên vũ tông! Hoàng Nguyên vũ tông thì thấm vào đâu, so với một cái vẩy của ta năm đó còn kém hơn!

Từ khi trở thành vũ hồn của Trầm Phù Đồ, ta xuất chiến lần thứ một trăm hai mươi bảy, gặp đối thủ cực mạnh, nhưng mà cũng chỉ là Lục Nguyên vũ tông! Thế nhưng ta bị đánh bại ba mươi tám lần! Ba mươi tám lần đó! Bị một đám vốn không bằng mình đánh bại ba mươi tám lần, ngươi có biết mùi vị của nó không?

Hỏa Kỳ Lân lệ rơi đầy mặt:

- Nếu chỉ như vậy thì ta cũng biết, là do Trầm Phù Đồ thực lực không đủ, dù sao cũng là anh hùng khí thế, bại cũng đáng…

Hắn đột nhiên cúi đầu:

- Nhưng mà năm trước, Trầm Phù Đồ mang ta đi tham gia cuộc chiến U Vân Châu… Ngươi có biết trên chiến trường ta thấy gì không? Ta thấy tứ đại truyền thuyết đứng đầu hiện này, Ca Thư Ứng Long! Vũ hồn của Ca Thư Ứng Long, không ngờ lại là Cửu Thiên Cuồng Long…năm đó đã từng bị ta đánh bại!!!

- Cửu Thiên Cuồng Long thì là gì? Chỉ là bại tướng dưới tay ta năm đó mà thôi, hiện tại hắn theo một chủ nhân cường đại, lại dẫm lên đầu của ta!

- Trầm Côn, ngươi tận mắt thấy Ca Thư Ứng Long thả Trầm Phù Đồ, ngươi cũng thấy trong thế giới linh hồn, Cửu Thiên Cuồng Long cười nhạo ta như thế nào chứ? Hắn mắng ta: "gió mưa xoay vần, Hỏa Kỳ Lân ngươi cũng có ngày hôm nay a! Hào khí năm nào của ngươi đâu? Hỏa Kỳ Lân, trăm năm sau, ngàn năm sau, ngươi vĩnh viễn không bằng ta, chỉ là một vũ hồn cấp vũ tông nhỏ nhoi thôi!"

Hỏa Kỳ Lân phẫn nộ điên cuồng hét lên:

- Nếu chỉ như vậy, con mẹ nó ta cũng chịu được! Nhưng ta không thể … dễ dàng bỏ qua, là Cửu Thiên Cuồng Long lại thắng cấp! Ta là một vũ hồn cấp vũ tông, hắn lại là chiến hồn cấp võ tôn… Ngoại trừ mười chiến hồn võ tôn đứng đầu ra, ta chưa gặp qua vũ hồn nào cường đại như hắn!

- Vì cái gì?

- Cùng là thượng cổ dị thú giống nhau, vì cái gì hắn có thể thăng cấp, ta lại không thể? Sinh ra là anh hùng, sau khi chết ta cũng muốn làm vũ hồn mạnh nhất, nhất định làm vũ hồn cường đại nhất!

Hỏa Kỳ Lân chua sót thở dài:

- Ta muốn thăng cấp, muốn thăng cấp phát điên, nhưng mà Trầm Phù Đồ quá yếu, với tư chất của hắn, đến khi chết ta cũng không thể trở thành vũ hồn giống Cửu Thiên Cuồng Long…

- Cho nên ngươi phát điên, mỗi ngày đều ép bách chủ nhân?

Vương Kiêu hỏi.

Hỏa Kỳ Lân gật đầu:

- Đúng vậy, ta mỗi ngày đều dùng linh hồn chi hỏa dày vò Trầm Phù Đồ, ta không phải muốn hại hắn, ta chỉ muốn hắn thăng cấp nhanh một chút, sau đó giúp đỡ ta, để ta cũng thăng cấp! Ta không muốn bị bất cứ vũ hồn nào dẫm dưới chân, ta không muốn bị Cửu Thiên Cuồng Long cười nhạo!

- Vậy thì ngươi có thể bỏ cha ta mà đi tìm một chủ nhân mạnh hơn mà!

Trầm Côn nói một câu, rất phù hợp với tình hình thực tế.

- Đồ khốn, bỏ chủ mà đi, ngươi cho Hỏa Kỳ Lân ta là cái gì?

Hỏa Kỳ Lân tức giận mắng.

Trầm Côn thè lưỡi, hắn đã hiểu được hoàn toàn "bệnh tình" của Hỏa Kỳ Lân.

Một câu, tính háo thắng của Hỏa Kỳ Lân quá mạnh, không thể chấp nhận được sự nhỏ yếu của mình, chỉ cần thăng cấp là có thể làm hắn thỏa mãn.

Thế nhưng thăng cấp….

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio