Trần Phàm và Hoàng Viên Hạo đang đi trên còn đường dẫn về đình viện, nơi ở dành cho đệ tử ngoại môn, cũng là ngôi nhà mới của Trần Phàm, hắn chắp tay đi phía trước, Hoàng Viên Hạo khúm núm bước theo sau, được một lát bỗng nhiên gã họ Hoàng dè dặt hỏi:
"Sư huynh...ta có thể đi được chưa ạ?".
Trần Phàm nghe vậy cũng dừng lại cước bộ của mình, nhìn gã nhoẻn miệng cười, nói:
"Được chứ, nhưng liệu ngươi có quên mất điều gì không?".
"Điều..."
Hoàng Viên Hạo cổ quái nhìn Trần Phàm, sắc mặt khẽ suy tư, tên gia hỏa này rốt cục đang muốn gì ở hắn, rồi đột nhiên trong lòng gã họ Hoàng chợt trỗi dậy một cảm giác bất an khôn tả.
Trần Phàm vẫn lặng im không nói, chỉ đưa tay lên vân vê lấy một cái nhẫn trữ vật, đang được đeo trên một ngón tay khác của mình, ánh mắt hờ hững nhìn thẳng vào mặt Hoàng Viên Hạo.
"Sư huynh, tiểu đệ có chút lòng thành biếu kính".
Với một kẻ gian manh như Hoàng Viên Hạo thì giờ phút này sao còn có thể không hiểu ý tứ của Trần Phàm, hắn âm thầm kêu khổ, từ trong người lấy ra ba mai nhẫn trữ vật, hai tay cung kính dâng lên phía trước, hắn thậm chí còn không có gan dám giữ lại cái nào, trong lòng đang rỉ máu không thôi, cái này là tích cóp bao lâu nay của hắn a, nhưng thôi coi như vẫn còn may, của đi thay người, chứ Hoàng Viên Hạo hiểu rất rõ với tính cánh của Trần Phàm nếu hiện giờ mình mà có ý kháng cự nhất định sẽ phải nhận lấy kết cục sống không bằng chết.
"Đây là tất cả những gì của ngươi?".
Trần Phàm cầm lấy nhẫn trữ vật trên tay, đôi mắt lạnh như u minh hàn đàm, cứ thế nhìn chằm chằm vào Hoàng Viên Hạo, tựa như một thanh lơi kiếm băng sương xuyên thấu vào tận sâu trong linh hồn của hắn.
Hoàng Viên Hạo toàn thân không tự chủ được run lên cầm cập, cả thân hình như đọa lạc hầm băng, lại có cảm giác giống như bị thái cổ hung thú nhìn chằm chằm, chỉ cần hắn tâm linh có một chút dị động sẽ lập tức phanh thây xé xác.
"Sư huynh minh giám, tiểu đệ quả thực đã lấy ra tất cả".
Hoàng Viên Hạo vội vã chắp tay, cúi người thật sâu mà nói.
"Rất tốt, A Hoàng, vậy tấm lòng của ngươi sư huynh đây xin nhận".
Trần Phàm gật đầu hài lòng, thu hồi lại ánh mắt đáng sợ ban nãy, từ trên tay của Hoàng Viên Hạo mỉm cười tiếp lấy, tên này không những là một đệ tử nội môn, lại còn là tinh anh trên Địa Anh Bảng, một lần xuất ra là mấy cái trữ vật luôn, tài phú hiển nhiên phải giàu chảy mỡ, chuyền này đi tới Tàng Kinh Các không nghĩ tới lại có thu hoạch phong phú như vậy.
"Sư huynh, vậy ta có thể đi chưa?".
Hoàng Viên Hạo lúc này mới có thể thở ra một hơi rồi nói.
"Ừm, nhưng dù gì ngươi cũng đã kính trọng ta như vậy, sư huynh cũng không thể để ngươi thiệt thòi được a, thế này nhé, để sư huynh giúp ngươi..."
"Đi!"
Trần Phàm ánh mắt thân thiết nhìn gã họ Hoàng, lời nói phi thường hòa ái, nhưng ngay sau đó thân hình khẽ động, chân trái tung ra hướng ngay bụng của Hoàng Viên Hạo đá ra một cước, tốc độ như lưu quang thiểm điện, không chút lưu tình.
"A!"
Hoàng Viên Hạo không kịp đề phòng, hắn thét lên một tiếng thê lương thảm thiết đầy đau đớn, cả người bị đánh văng đi, máu tươi cuồng xuất, chỉ nghe răng rắc một tiếng, đan điền của hắn trong tích tắc vỡ vụn, từ nay trở đi vĩnh viễn chỉ có thể làm một kẻ phế nhân.
"Ta đâu có nói sẽ tha cho ngươi, cái loại tiểu nhân chỉ biết lén lút hại người, coi như ta vì tông môn trừ đi một con sâu bệnh".
Trần Phàm trầm giọng nói, ánh mắt lại trở nên lạnh lùng như trước, ngay sau đó thân ảnh lại tiếp tục vọt lên, Vũ Trụ Dung Lô toàn lực vận chuyển, đem toàn bộ cơ thể của Hoàng Viên Hạo hút vào bên trong, bởi vì đan điền đã vỡ, hắn cũng không có mảy may kháng cự được chút nào.
"A...Trần Phàm! Ta có biến thành quỷ cũng không tha cho ngươi..."
Hoàng Viên Hạo chỉ kịp thét lên một tiếng như vậy, sau đó lập tức im bặt, diễn biến xảy ra quá nhanh, quá đột ngột, gã họ Hoàng chỉ trong chốc lát đã chết đến không thể chết thêm được nữa, cả người nhanh chóng bị luyện hóa thành một viên đan dược, rơi ra từ trong hư ảnh của Vũ Trụ Dung Lô, viên đan có màu đỏ tươi như máu, ẩn ẩn còn có tiếng than khóc đầy bi thương, văng vẳng đầy ai oán, phát ra từ sâu thẳm trong linh hồn của kẻ xấu số, đây có thể gọi là một viên Hoàng Viên Hạo Đan.
"Hừ! Muốn làm quỷ sao, buồn cười".
Trần Phàm cười khẩy một cái, một khi bị Vũ Trụ Dung Lô của ta luyện hóa, cả linh hồn lẫn nhục thể của ngươi đều sẽ biến mất khỏi thế gian này, cho dù là kiếp trước kiếp này hay kiếp sau cũng vĩnh viễn không còn tồn tại chút nào nữa, mà kể cả có được như lời ngươi nói, hóa quỷ thì đã làm sao, cũng chỉ là thêm một lần nữa rơi vào số phận bị luyện hóa mà thôi.
Không giống như những lần trước, lần này Trần Phàm quyết định giết chết Hoàng Viên Hạo, loại tiểu nhân hơn nữa còn đã từng có sát ý với hắn, Trần Phàm tuyệt đối sẽ không bao giờ nương tay, dù sao đan điền cũng đã bị phế đi rồi, về sau còn sống cũng chỉ là sống không bằng chết mà thôi, vậy thì hắn ban cho tên này một ân huệ, một ân huệ nhỏ nhoi, coi như là vì khi nãy đã thành thành thật thật giao ra toàn phú trên người cho hắn, giết luôn để sau này khỏi phải chịu đựng thêm giày vò.
Mà đây cũng là lần đầu tiên Trần Phàm giết người ngay tại tông môn, đồng thời thử nghiệm uy lực bá đạo từ Vũ Trụ Dung Lô của mình, hóa ra thật sự có thể luyện hóa được cả một sinh vật sống.
Ngoài ra hắn cũng không sợ tông môn biết chuyện mình đã làm, bởi làm sao mà biết được, cả linh hồn và thể xác của Hoàng Viên Hạo đã biến mất khỏi thế gian này, huống hồ Trần Phàm còn có tấm lệnh bài bí ẩn của lão âm binh tặng cho, nếu vạn bất đắc dĩ có thể xuất ra xem thử.
"Hệ thống, viên đan dược này có thể đổi lấy điểm năng lượng được không?".
Tâm thần câu thông với hệ thống, Trần Phàm thản nhiên hỏi.
"Được, viên đan này là do ký chủ chính tay luyện chế ra, hệ thống có thể tiếp nhận, cao thủ ngưng dịch trung kỳ tương đương điểm năng lượng, tuy nhiên bởi trước đó nạn nhân đã bị phế bỏ đan điền, nên năng lượng đã thất thoát ra gần hết, hệ thống miễn cưỡng tính cho ký chủ một phần mười giá năng lượng là điểm".
Giọng nói của hệ thống vang lên trong thức hải của Trần Phàm.
"Ách! Sao ngươi không nói sớm, biết vậy không phế đi đan điền của tên này làm gì".
Trần Phàm chán nản nói, nhưng nói thì nói như vậy, hắn cũng không cảm thấy tiếc nuối cho lắm, nơi này là thánh địa tông môn, nếu như vừa rồi không phế bỏ đan điền của Hoàng Viên Hạo trước sẽ rất mất thời gian để luyện hóa tên này, không khéo còn dẫn tới một số phiền phức không đáng có.
"Ký chủ có muốn đổi hay không?".
Hệ thống dường như không chút để ý đến tâm trạng của Trần Phàm, giọng điệu vô cùng hờ hững, cái nó quan tâm có lẽ chỉ có điểm năng lượng mà thôi.
"Chậc! Méo mó có hơn không. Đổi".
Trần Phàm tặc lưỡi rồi cũng gật đầu xác nhận.
"Tinh! Trao đổi thành công, hiện giờ ký chủ đang có điểm năng lượng".
Sự việc nói thì dài dòng nhưng thực tế chỉ diễn ra trong chớp mắt, từ lúc Trần Phàm hủy diệt tên Hoàng Viên Hạo kia thời gian cũng không vượt quá ba cái hô hấp, hắn lúc này mới đủng đỉnh bước về nơi đình viện của mình, sắc mặt mười phần thản nhiên, cước bộ không nhanh không chậm, ai cũng không thể nhìn ra người này vừa mới giết đi một nội môn đệ tử.