Trở về bên trong đình viện của mình, Trần Phàm ngồi xếp bằng, khoanh chân suy nghĩ, xem ra càng về sau kẻ thù của ta cứ ngày càng nhiều lên. Vừa rồi thực ra hắn cũng muốn giết chết luôn cả hai người Doãn Lập Thành và ả Bích Lam công chúa đó, luyện hóa thành hai viên đan dược cho rối, đáng tiếc lại bị lũ chấp pháp đội kia phá đám, về sau trong tông nhất định có không ít sóng gió đây, hóa ra ả công chúa kia còn có dính líu tới cái gì Lăng gì đó, nghe nói là một thánh tử. Trong Vạn Linh Tông hiện tại có bao nhiêu thánh tử thì Trần Phàm không biết, chỉ biết rằng nhắc đến thánh tử là nhắc đến quyền uy vô thượng trong hàng ngũ đệ tử, bọn chúng thậm chí hoàn toàn có quyền sinh sát những kẻ dám chống đối với mình, tiền trảm hậu tấu cao tầng cũng chẳng mảy may nói, là lực lượng được tông môn coi trọng nhất, tu luyện ở mức đãi ngộ cao nhất, là yêu nghiệt trong tất cả các yêu nghiệt, tông môn thậm chí còn không dám ước thúc bọn chúng nhiều.
Lấy từ trong người ra một tấm Truyền Tấn Phù, Trần Phàm bắt đầu liên lạc với đám người của mình, trước tiên hắn gọi cho Dương Khôi.
"Lão đại, có chuyện gì thế?".
Dương Khôi lên tiếng hỏi.
"Mọi người bây giờ có đang bận nhiệm vụ gì không?".
"Bọn đệ vốn dĩ định đến Linh Trang Phong để chọn nhiệm vụ, nhưng hôm nay không hiểu sao lại có nhiều người tới Chấp Sự Điện này quá, chúng ta tính ngày mai mới tiếp tục tới đây, mà sao huynh lại đột nhiên hỏi vậy?".
"Tốt lắm, vậy không cần đi nhận nhiệm vụ gì nữa cả, tất cả hãy tập trung tại phòng của đệ đi, ta có chuyện này cần thông báo với mọi người".
"Được".
Một lát sau, nhóm của Trần Phàm đã có mặt đông đủ tại phòng của Dương Khôi, sáu người tụ tập trung một chỗ, Hạ Hoài An vừa vào đến nơi đã thần sắc hăm hở, mồm miệng liến thoắng, hỏi:
"Thế nào lão đại, đình viện mới của huynh có khang trang rộng rãi không, ta nghe nói ngoại môn đệ tử sẽ được tới Tàng Kinh Các lựa chọn bí kíp, huynh đã đi chưa, nơi đó thế nào?".
"Cũng tàm tạm thôi".
Trần Phàm khoát tay nói, hiển nhiên hiện tại không muốn nói tới mấy vấn đề này, hắn phải nhanh chóng chuyển sang chuyện khác nếu như không muốn nghe tên họ Hạ này lải nhải:
"Mọi người nghe đây, ngay bây giờ chúng ta sẽ cùng nhau đi tới Ám Thiên sơn mạch, ta bây giờ đã là đệ tử ngoại môn, đủ tư cách để làm người dẫn dắt các ngươi vào trong sơn mạch săn tìm yêu thú rồi".
Trần Phàm ánh mắt nghiêm túc nhìn mọi người, đây chính là dự tính lúc này của hắn, bởi vì khi nãy đã khiến cho Bích Lam công chúa thành ra như vậy, những thế lực sau lưng nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho mình, bây giờ không phải là lúc ở lại trong tông môn. Huống hồ hiện tại Trần Phàm thiếu nhất chính là điểm năng lượng, đã lâu rồi không vào trong sơn mạch thám hiểm lịch lãm, cứ ở trong nơi này mãi thực lực tới bao giờ mới có thể đột phá được đây.
Thực lực, thứ duy nhất giúp hắn bây giờ chỉ có thực lực, trước kia là vậy, sau này cũng mãi là như vậy, tấm lệnh bài của lão âm binh kia chung quy vẫn chỉ là vật ngoài thân mà thôi.
"Ám Thiên sơn mạch, sao gấp thế lão đại, huynh chỉ vừa mới tấn thăng thành đệ tử ngoại môn thôi mà?".
Đỗ Mậu hơi ngạc nhiên hỏi.
Theo như quy định của Vạn Linh Tông, tân sinh ký danh thì chưa được phép ra ngoài để săn giết yêu thú, trừ khi phối hợp thành một nhóm và được người khác có thực lực cao hơn làm người dẫn đoàn, mà ít nhất phải là ngoại môn đệ tử. Lý do hết sức giản đơn, trong Ám Thiên sơn mạch, yêu thú có thực lực thấp nhất cũng đã là chân khí cảnh sơ kỳ, những con có tu vi yếu hơn vốn dĩ không thể tồn tại được, cũng giống như trong thánh địa tông môn, thực lực quá thấp thì chỉ có thể chấp nhận số phận bị đào thải, cho nên đệ tử ký danh của tông vào trong đó chỉ tổ làm mồi cho yêu thú mà thôi.
Thực ra vẫn còn một lý do nữa, đó là...tông môn cần những đệ tử tạp dịch như đám người Dương Khôi hiện tại, để làm những việc lặt vặt trong tông, cái gì cũng phải có trật tự của nó, nếu như ai cũng có thể ra ngoài sơn mạch kiếm điểm cống hiện vậy những nơi như Linh Trang Phong, Linh Uyển Phong không lẽ phải dùng đến những vị trưởng lão tới dọn dẹp hay sao.
Trần Phàm lúc này bắt đầu kể lại cho mọi người nghe về những chuyện đã xảy ra, từ khi hắn và chấp sự Ngô Chấn đến Tàng Kinh Các như thế nào, sau đó đụng độ với hai kẻ oan gia kia ra làm sao, cuối cùng được hắn chốt hạ lại:
"Là như vậy đó, bây giờ hận thù giữa ta và ả công chúa kia đã càng thêm sâu dày rồi, có thể nói là không chết không thôi, thế lực phía sau nàng ta rất lớn, ta và các ngươi cần phải mạnh mẽ hơn nữa mới có thể chính diện đương đầu, cho nên hiện tại cần phải vào trong sơn mạch một chuyến, chúng ta cần phải nhanh chóng đề thăng lên thực lực của mình".
"Mà này...các ngươi bị làm sao thế?".
Trần Phàm nói rồi nhìn về phía đám người Dương Khôi, phát hiện mấy tên này vẫn cứ đang ngây ngây dại dại, thần sắc chẳng khác nào những kẻ mất hồn, có vẻ đã hiểu ra, Trần Phàm không khỏi lắc đầu quay mặt đi chỗ khác, chờ cho cái đám này bình ổn lại rồi tiếp vậy.
Dương Khôi, Bùi Đình, Hạ Hoài An, Đỗ Mậu, mặc dù cả bốn người đều đã biết lão đại của mình là một kẻ vô cùng biến thái, nhưng không nghĩ tới lại biến thái đến độ này, đây chính là top năm Địa Anh Bảng a, bọn họ cũng chỉ là nghe danh chứ chưa bao giờ được thấy mặt, thế mà ngày hôm nay lại nghe tin tức động trời này, Khoái Thương Doãn Lập Thành bị lão đại đánh cho sống dở chết dở, trong lúc nhất thời khiến cho bốn người có chút không sao tiếp thu nổi.
Chỉ có Trần Thu Nguyệt là vẫn giữ được bình thản của mình mà thôi, trong lòng nàng vốn dĩ nam nhân ấy đã là số một rồi, vậy thì một Doãn Lập Thành hay tên như thế đi chăng nữa cũng không mang lại ý nghĩa nhiều cho lắm.
"Thôi, ngẩn ngơ thế là đủ rồi đấy, giờ theo ta ra ngoài sơn môn, tiến về Ám Thiên sơn mạch nào".
Trần Phàm đứng dậy khoát tay nói.
Âm thanh đủ lớn khiến cho đám người Dương Khôi giật mình bừng tỉnh, cố gắng lấy lại tinh thần, vâng vâng dạ dạ chạy theo phía sau Trần Phàm, trên khuôn mặt ai nấy còn chưa hết sửng sốt, nhưng nội tâm vẫn đủ tỉnh táo để hiểu được hiện tại cũng không nên nán lại trong tông môn lâu nữa, lão đại nói đúng, có thể chí lát nữa thôi người của đại hoàng tử sẽ kéo đến hỏi tội hắn thôi, bọn họ cũng sẽ không tránh khỏi bị liên lụy, đối phương dù sao cũng là đệ tử chân truyền a, đương nhiên trong lòng mọi người ai cũng không sợ, nhưng tuyệt đối sẽ không muốn trở thành gánh nặng cho lão đại của mình. Huống hồ vào trong sơn mạch lịch lãm là chuyện hết sức nên làm, bây giờ Trần Phàm đã là đệ tử ngoại môn, dẫn bọn họ vào đó săn giết yêu thú chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Ngoại môn đệ tử trở lên tại Vạn Linh Tông có thể tiếp nhận thêm một hình thức nhiệm vụ mới, đó là săn giết yêu thú đổi lấy điểm cống hiến cho mình, cấp độ yêu thú càng cao tất nhiên cống hiến điểm sẽ càng lớn, đệ tử chỉ cần lấy bộ phận có giá trị nhất trên người yêu thú đem về là được, và với yêu thú kết đan cảnh trở lên thì cái cần lấy dĩ nhiên phải là nội đan của yêu thú rồi.