(Nhìn Rin là biết Ngôn Thanh. Thật ra cái ảnh này nên đăng chap sau nữa nhưng thôi, cho dân tình đỡ tò mò! Mình chưa đi chơi về nhưng mà đăng cho bạn bè đỡ buồn nha!)
Tối ngày /, h'...
Trường Thanh Lịch đã trôi qua phần phát biểu rườm rà, phần vui chơi tự do nhộn nhịp, và giờ là thời khắc “hầu như” toàn bộ học sinh trường Thanh Lịch mong đợi nhất...
-TRÒ CHƠI CAN ĐẢM, bắt đầu!!!-Tiếng hiệu trưởng vừa dứt, toàn bộ đèn đều tắt phụt.
Xung quanh là một mảng tối om tĩnh mịch đến đáng sợ. Nhật Hạ sợ hãi nép sát vào người bên cạnh. Sukei cũng nhẹ nhàng trấn an Nhật Hạ. Trong bóng tối, Nhật Hạ chỉ cảm nhận được sự xuất hiện của người-cô và Sukei.
-Thử thách đầu tiên, “Những bàn tay chia cắt”!
Tiếng loa vang lên, kèm theo tiếng sóng nhiễu do chỉnh âm mà thành. Những bàn tay xương to trắng chồi lên từ mặt đất nắm chặt cổ chân mọi người.
-Áaaaa......-Những âm thanh la hét vang lên, mọi người hoảng sợ chạy loạn.
Nhật Hạ dường như muốn xỉu. Sukei, Sukei đâu? Vừa nãy Nhật Hạ cố sức dãy dụa khỏi những bàn tay đó đã tuột mất Sukei. Làm sao đây? Chân Nhật Hạ bắt đầu có cảm giác bị sờ, cô hét lên sợ hãi như bao người khác. Cô đơn, tuyệt vọng, Nhật Hạ tay vò đầu, chân giật lùi về phía sau. Tóc của Nhật Hạ đã sớm xoã xuống, chỉ còn vài bông hồng đỏ chói trụ ở một bên đầu, tuy vô ý nhưng lại tạo cho Nhật Hạ vẻ dịu dàng yếu đuối. Nhật Hạ cứ lùi dần lùi dần, đến khi cô va phải một bức tường. Hai cánh tay từ bức tường đó chồi ra, một tay bịt miệng Nhật Hạ, một tay ôm eo cô.
-Ưm... ưm...-Nhật Hạ hoảng sợ dãy dụa, nước mắt luôn như mưa, hai vai cô run rẩy, chân không còn vững. Chúa ơi, cô sắp ngất rồi.
Mất Nhật Hạ gần như sắp nhắm lại thì “bức tường” đó đột nhiên kêu lên:
-Cái mùi trà la hán của cậu thật chẳng lẫn đi đâu được!
-Thi... Thiên?-Nhật Hạ nghe được giọng nói quen thuộc, nước mắt lại tuôn ra không ngừng. Dạ Thiên tuy không nhìn thấy gì nhưng vẫn nghe được tiếng khóc thút thít của Nhật Hạ. Cậu cười thật tươi rồi xoay Nhật Hạ lại, bế bổng cô lên như một đứa trẻ. Nhật Hạ tay quàng vào cổ Dạ Thiên, hai chân chắp vào thắt lưng cậu. Nhìn Nhật Hạ lúc này, ai nói cô không phải gấu Koala? Ai nói cô kiên cường mạnh mẽ?
Qua phút hỗn loạn, mấy cái tay xương cũng chui xuống đất, học sinh cũng đã quen với bóng tối. Đúng lúc đó thì đèn lại bật sáng.
Cả trường 'Oa' một cái, đèn lập tức được chiếu vào cặp đôi “gấu Koala và thân cây“. Thấy đèn chiếu vào, Dạ Thiên vẫn ung dung đỡ Nhật Hạ, nhưng mà cái tư thế đỡ thì mờ ám không thể tả. Đây, đỡ đây, đỡ thì tay phải chắp vào mô-ng Nhật Hạ chứ sao?( À... cái này bạn nào hay bế em thì biết!)
-Phụt... Hahaha...!!!-Cả trường cười rầm rầm. Nhật Hạ ngượng chín cả mặt vùi đầu vào vai Dạ Thiên nhưng vẫn nhất quyết không chịu xuống. Đùa cô à? Chân cô giờ còn run bần bật, đến đứng còn không vững huống chi xuống đi lại. Dù mất mặt, Nhật Hạ vẫn quyết bám chặt vào người Dạ Thiên, cô bám càng ngày càng chặt đến nỗi người nào đó được cô ôm cười đến rách cả miệng.-Tôi... tôi không... đứng xuống được...-Như sợ Thiên yêu quý thả mình xuống, Nhật Hạ giọng run như cầy sấy nói đứt quãng với Dạ Thiên. Dạ Thiên phải kìm nén lắm máu mới không trào ngược lên mũi. Cái giọng run run này cũng hấp dẫn quá đi?
-Có lẽ chúng ta đã tìm được triển vọng cho giải Người nhát gan nhất!-Lại là cái giọng ồm ồm do chỉnh âm của hiệu trưởng khiến Nhật Hạ phát ghét-Giờ xin mời vào vòng hai, “Hồn ma lảng vảng“.
Nhật Hạ lần trước đã bị xa Sukei rồi, lần này cô quyết ăn bám Thiên đến cùng. Dạ Thiên thì một tay đỡ mô-ng Nhật Hạ, một tay xoa xoa cái đầu cô ra vẻ 'Anh thương~'. Thật ra cái cách mà Nhật Hạ ôm Dạ Thiên có hơi vô duyên! May Nhật Hạ cúi đầu xuống chỗ vai cậu, chứ không nếu cô ngồi hẳn dậy thì “phía trước” của cô đã đập hẳn vào mặt Dạ Thiên rồi.
Lần này, đèn không tắt hẳn mà chừa lại một chút le lói màu xanh lam. Ngay sau đó, những bóng ma màu xanh lập tức được hình thành trên tường, trên không trung. Chúng bắt đầu bay lượn về phía học sinh, dang hai tay hù doạ.
-Ưm... hức...hức...-Nhật Hạ sợ hãi rên lên từng hồi, miệng cắn chặt bả vai màu trắng ở áo Dạ Thiên, Dạ Thiên dường như cũng cảm nhận được điều này, vỗ yêu Nhật Hạ lắc lắc đầu cảm thán:
-Hạ yêu quý, cậu có biết cái áo này mấy ngàn đô không???-Để trấn an “trà la hán” nhỏ đang run cầm cậm trên người, Dạ Thiên đành lảng sang chuyện khác.
Nhật Hạ lúc này căn bản là không nghe lọt tai lời của Dạ Thiên. Hai tay đang quàng trên cổ cậu của cô rụt lại, chui rúc vào lồng ngực Dạ Thiên. Chỉ là cái bóng D thôi mà làm Nhật Hạ giật mình, rụt lại như thể hai cái tay “yêu quý” của cô thực sự sẽ bị ăn mất vậy!
Dạ Thiên rủa thầm một câu. Nhật Hạ trên người Dạ Thiên lúc này bắt đầu dãy dụa kịch liệt. Cô lúc này đã ngồi hẳn dậy. Chết tiệt, Nhật Hạ, cô phải biết là khi cô ngồi hẳn dậy thì mặt Dạ Thiên sẽ úp vào cái gì chứ? Dạ Thiên cũng là đàn ông mà? Đương nhiên cũng phải có phản ứng chứ hả?
-Nhật Hạ, ngồi im, hạ người xuống!-Dạ Thiên rống to quát.
Nhật Hạ thấy Dạ Thiên quát thì mới nhận thức được điều mình đã làm. Cô xấu hổ ngồi im thin thít trên người Dạ Thiên nhưng cái chân vẫn không ngừng dãy dãy tránh khỏi mấy con “ma“.
Vòng kết thúc, cặp đôi “gấu Koala và thân cây” vẫn chưa dời nhau bước nào.
Vòng bắt đầu trong thầm lặng, không có tiếng hiệu trưởng chít chít cạc cạc mà Nhật Hạ ghét bên tai nữa. Mấy bóng ma xanh lam nhạt dần, cả sân trường tản ra làn khói mỏng màu trắng. Nhật Hạ thấy các học sinh nữ xung quanh từ từ ngất đi, rồi chính mình cũng phủ gục trên vai Dạ Thiên. Dạ Thiên trợn mắt, là thuốc mê loại nhẹ, chỉ dành gây mê cho con gái. Tiếng hiệu trưởng lúc này mới vang lên dõng dạc:
-Vòng cuối, “Căn phòng giả tạo”!
Nhật Hạ tỉnh dậy, thấy mình bị trói tay trói chân, đang ngồi hàng đống cùng mấy trăm nữ sinh trường Thanh Lịch trong phòng thể chất.
Ở trong gương bước ra một tên mặt đen xì miệng nham nhở máu. Hắn đốt một tờ giấy lớn làm khói bốc lên, kích thích vòi chống cháy xả nước xuống dưới. Cảm nhận được hơi lạnh buốt từ nước, toàn bộ học sinh nữ đều tỉnh, trố mắt nhìn tên kia.Nhật Hạ cùng với các học sinh đã tỉnh trước đó không tin vào mắt mình. Hắn ta... vừa bước từ gương ra? Quỷ dị, quá sức quỷ dị! Phòng thể chất vang lên tiếng ú ớ không thành lời.
-Hỡi toàn bộ các con cừu nhỏ đáng yêu, ta là một bá tước Vampire vượt ngục, là một phạm nhân có tiền án năm tù vì uống quá nhiều máu xử nữ. Nay, do vượt qua không gian, vô tình đáp vào trường của các ngươi, ngửi thấy mùi máu làm ta thèm thuồng. Ta quyết định bắt nhốt toàn bộ các ngươi lại để hút cho đã. Hahaha...hohoho...-Tên đó cất lên một đống lời rồi cất lên loạt cười man rợ.
-”Cười rợn người”? Là cậu à?-Một nữ sinh nghe thấy điệu cười quen thuộc thì bạo dạn hỏi. Cái tên kia là biệt danh cô đặt cho cậu ta.
Tên Vampire nghe vậy thì im bặt. Chết bà! Quên mất con nhỏ thanh mai trúc mã kia nhớ rõ điệu cười của mình. Tên kia thẹn quá hoá giận, quát ầm ĩ:
-Im ngay! Láo toét thật con nhỏ kia! “Cười rợn người”? Mi nhầm ta với thằng khỉ gió nào đấy hả? Ta uy nghi thế kia mà dám... Thế là sao hả? Hả? Hả? Hả-Một loạt từ 'hả' vang lên trong tiếng xì xầm của mấy học sinh nữ.
-Được rồi! Các ngươi vẫn chưa tin phải không? Vậy thì con nhóc kia, mi lên đây!-Tên kia chỉ chỉ vào mặt một con nhóc lớp .
-Tôi ý ạ? Con nhóc kia cất giọng ngọt ngào hỏi. Ai nghe cái giọng đó cộng thêm ngoại hình mũm mĩm của cô bé kia là đều muốn xông đến bảo vệ. Rất tiếc, em ấy là diễn viên nghiệp dư mấy bạn trẻ ạ!
Tên Vampire kia gật đầu ra vẻ đồng ý. Nhìn nữ sinh kia chầm chậm bước lên hắn làm bộ điên máu kéo nữ sinh đó lại, tay ma sát trên eo cô bạn kia. Cô bạn kêu lên thống khổ. Mấy bịch phẩm đỏ ở trên eo cô theo đà vỡ ra, tạo trên tà áo trắng tinh một khoảng ố loang lổ.
-Á...á...á...-Các nữ sinh đồng loạt la hét. Nhật Hạ sợ hãi tròn xoe mắt nhưng chả hiểu cô lấy dũng khí ở đâu mà hét to lên hỏi:
-Nam sinh đâu hết rồi?-Dạ Thiên, Sukei, Shiki, niềm hi vọng và an ủi duy nhất của cô đâu? Cô phải nhìn thấy họ, phải biết họ sống hay chết.
Tên Vampire kia nhướng mày, phất cái tay là tấm rèm trên bục phòng thể chất bị kéo lên để lộ ra tấm gương cỡ lớn. Hai nam sinh đang hì hục kéo rèm ở góc đằng kia, ai nhìn thấy? Nhật Hạ nhìn thấy.
Hiệu trưởng đắc ý nhìn tấm gương. Đây chính là thành quả của ông, “TV gương” mà ông đã hoàn thành từ vài năm trước. Tuy rằng sản phẩm này bà xã ông không cho tung ra thị trường nhưng không sao! Bà xã ông thích thì cái gì cũng OK tất. Tất nhiên, bà nhà không biết bí mật của chiếc TV này.
-Hiện lên!-Tên Vampire hô to. Lập tức, trên gương hiện lên hình ảnh hơi nhoè của hàng loạt nam sinh bị trói đặt la liệt dưới đất. Nhật Hạ nhìn các nữ sinh chỉ chăm chăm vào cái “TV” kia mà không để ý phía đối diện cái gương có một chiếc máy chiếu được nguỵ trang vô cùng cẩn thận và các hình ảnh tương tự trong gương trên bức tường trắng muốt.
Nhật Hạ thở phào. Không phải ma thì lên dạy cho tên “Cười rợn người” đó một trận chứ nhỉ? Không may, bản tính của Nhật Hạ là dị ứng với ma cà rồng nên dù có biết tên kia là người đi chăng nữa thì việc dạy cho hắn một bài học vẫn hơi khó khăn. Cô phải tìm cách.
Nhật Hạ vòng tay bị trói từ đằng lưng ra đằng trước qua đường chân, thành công tháo ra tấm băng dính màu đen quấn quanh tay mình bằng miệng. Tiếp đến, cô dùng tay tháo ra tấm băng dính ở chân, cầm lấy, từ từ di chuyển ra sau phía tên Vampire. Mấy nữ sinh nhìn thấy Nhật Hạ đều phối hợp lấy thân che chắn cho cô. Nhật Hạ không biết đã đứng sau lưng tên kia từ lúc nào.
Cô nữ sinh eo đầy “máu” đang kêu la nhìn thấy Nhật Hạ đứng phía trước, định ra hiệu cho tên kia thì đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết:
-A...a...a...-Nhật Hạ nhanh chóng đeo băng dính vào mắt, mò theo tiếng kêu của tên kia mà nện cho hắn một trận thừa sống thiếu chết.
Nhật Hạ không hề hay biết, lúc cô đang bịt mắt đánh tên Vampire kia, có kẻ lẳng lặng đứng sau lưng cô chụp thuốc mê, rồi lôi cô lên xe trong khi hiệu trưởng và các bạn nam cứ nghĩ đó là trò đùa.
Nhật Hạ càng không biết người đó hợp tác với Sukei để dẫn cô đi...
Tại buổi lễ trao giải hôm đó, danh hiệu Người nhát gan nhất và Người can đảm nhất bị để trống trước con mắt điên cuồng của Dạ Thiên và Shiki...
Phía xa, Sukei mỉm cười nham hiểm khẽ hô:
-GAME START!
Hức hức, mấy bạn trẻ đừng có anti Sukei nha! Anh ý bị bắt buộc thôi!