Chap có cảnh bạo lực. Không khuyến khích các bạn trẻ yếu tim đọc!
Tại nhà Nhật Hạ, Shiki và Dạ Thiên dường như phát điên. Hai cậu cứ đi đi lại lại quanh quẩn làm Nguyệt Đông chả hiểu gì, chỉ biết lúc Nguyệt Đông hỏi 'Chị đâu?' là hai bạn trẻ lại giật thót một cái rồi gãi đầu gãi tai trả lời:
-Có việc!
Hai thanh niên thiên tài chỉ vì lo cho một cô gái mà chỉ số thông minh giảm mạnh như lương tháng, họ cứ mải vò tóc xoa mặt mà không để ý Sukei đi đâu mất rồi.
Ngồi trong BMW đen, Sukei chìm đắm trong hồi tưởng về buổi Halloween vừa rồi.
Anh nhớ lại lúc Nhật Hạ giật mạnh tay mình ra để đến với Dạ Thiên. Cứ cho là Nhật Hạ vô tình, vậy tại sao cô và Dạ Thiên thà chịu xấu hổ chứ quyết không rời nhau nửa bước? Chả nhẽ... Sukei anh không bằng thằng nhóc Dạ Thiên đó sao?
Xe BMW màu đen dừng ở một cái chòi sau quả đồi ở ngoại ô thành phố. Sukei bước khỏi xe, vẻ mặt thống khổ đi đến chòi màu nâu cách đó không xa.
-Ào!-Xô nước lạnh buốt bị rọi vào đầu Nhật Hạ không thương tiếc. Nhật Hạ khổ sở cố mở mắt. Trời đang thu, nước đọng trên da khiến Nhật Hạ thấy lạnh buốt, nước còn làm cơ thể sun lại.
Nước nhỏ vào làm mắt cay xè. Nhật Hạ đang cố mở mắt thì một chậu nước nữa lại rọi vào người cô, lần này là hất thẳng vào mặt. Mũi của Nhật Hạ cũng tràn ngập vị cay.
-Sao? Tỉnh rồi hả?-Ngôn Thanh đắc chí cười. Lần đầu tiên làm loại chuyện thế này, ả cảm thấy hơi sợ.
Thụ Cẩm một thân vận đồ người hầu nhìn cô gái tóc vàng mặc váy không tay, cổ chữ nhật trễ đến gần ngực( xem hình chap trước) thì thở dài một hơi, không biết nên nói cái gì.
Chốc lát, hình ảnh Ngôn Thanh khi chưa yêu Dạ Thiên lại hiện về trong đầu Thụ Cẩm.
-Thụ Cẩm? Váy đẹp thế?
-Thụ Cẩm, cái này hợp với chị đấy!
-Sao vậy? Để em băng bó cho nhé!
-Mai sau, chúng ta sẽ cưới chung một ngày, mặc váy cưới giống hệt nhau, Thụ Cẩm nhỉ?
Lúc Ngôn Thanh khen Thụ Cẩm, lúc Ngôn Thanh dịu dàng luồn cho Thụ Cẩm cái hoa tai, sự lo lắng hiện lên trên khuôn mặt cô bé lúc băng bó cho Thụ Cẩm, lời hẹn ước trong tương lai... gợi lại hình ảnh cô bé tóc vàng đáng yêu ngày nào trong tim Thụ Cẩm. Cô vì học dốt mà bị đúp năm, ấy vậy, Ngôn Thanh không những không dè bỉu cô mà còn cất công dạy kèm cho cô mỗi tối. Cảnh cùng làm con gái nhà khá giả khiến cho đứa ganh ghét, luôn đối địch lẫn nhau. đứa không hề nhận ra sâu trong thâm tâm luôn coi nhau như bạn thân, theo nhau như hình với bóng.
Cho đến khi Ngôn Thanh chia tay với Dạ Thiên...
Khi Ngôn Thanh bắt đầu quen với Dạ Thiên, nhìn cô bé cười nói hạnh phúc với cậu Thụ Cẩm lại thấy dấm dứt trong người. Trước cứ nghĩ là ghen tị vì Ngôn Thanh có người yêu quá đẹp trai, sau nhìn Ngôn Thanh khóc dấm dứt trong phòng mới biết, đấy không phải ghen tị, mà là ghen... tuông!Thụ Cẩm cả đêm đó mất ngủ nên không kịp làm Toán. Sáng sớm hôm sau đang lừa con rối Nhật Hạ thì gặp Dạ Thiên... Thụ Cẩm lúc nhìn Ngôn Thanh đi hẹn hò với Dạ Thiên cũng không nhìn rõ mặt cho lắm. Gặp được Dạ Thiên sáng đó lập tức huyễn hoặc mình phải chiếm bằng được cậu. Đến lúc cậu bảo tên Dạ Thiên thì giật mình, từ đó, cố gắng ghét Ngôn Thanh, cố gắng làm cho mình thích Dạ Thiên, cố gắng loại bỏ những suy nghĩ cấm kị tối đó. Nhưng cuối cùng, nhìn cô bé ngồi trước mặt dần thay đổi, vẫn không nhịn được đành buông thả bản thân, nhìn vào tình cảm thật sự của mình.
Không còn gì để chối cãi! Thụ Cẩm yêu Ngôn Thanh... một tình yêu tội lỗi...
Nhớ đến khuôn mặt nhăn như đí-t khỉ của cô bé lúc cô nhắc đến mấy cuốn tiểu thuyết Bách hợp là lòng Thụ Cẩm lại rỉ máu. Thụ Cẩm từ đầu đến cuối không dám nói gì với Ngôn Thanh, chỉ lẳng lặng đi theo phục vụ như một con hầu chỉ vì sợ Ngôn Thanh dè bỉu cái thứ tình cảm mà cô bé chúa ghét: Tình yêu Bách hợp.
-Sao? Mát chứ? Thích không?
Ngôn Thanh đứng dậy, tiến đến chỗ Nhật Hạ cưới nham hiểm. Ả giật mạnh băng dính đem trên môi Nhật Hạ. Nhật Hạ rùng mình. Đau buốt...
Ngôn Thanh nhìn vào mặt băng dính dính phấn rồi lại nhìn vào đôi môi sưng đỏ của Nhật Hạ, phấn in trên băng dính chỉ chừa lại một hình môi chúm chím.
-May cho mày là mày đánh phấn! Nếu không trên mặt mày đã có một khoảng sưng hình chữ nhật rồi!
Ngôn Thanh phe phẩy cái băng dính, miệng chum lên, 'hứ' một cái chảnh choẹ. Ngay lúc đó, Sukei bước vào.
Nhật Hạ nhìn bóng người trước mặt định gọi to, nhưng... cổ họng không ra tiếng???
Sukei nhìn cô gái bị dây thừng trói đến tím tay, thấy biểu hiện há hốc mồm, trợn tròn mắt kia mà nhíu mày. Anh thong thả ngồi xuống cái ghế đối diện Nhật Hạ. Ai ở đây cũng chờ xem trò hay, riêng chỉ có Nhật Hạ là có cảm giác sợ hãi, không, là không tin vào mắt mình.
-Bị cho uống thuốc câm, cảm giác thế nào?-Sukei hỏi.
Mắt Nhật Hạ chớp chớp vài cái, miệng đớp đớp vài phát, cô lùi dần lại, dựa vào cột, nhắm mắt..... ngủ!
Đây chắc chắn là một giấc mơ!
Không tin? Sukei cười. Nhật Hạ ngây thơ à, em sẽ phải tin sớm thôi!
-...............
A! Nhật Hạ choàng tỉnh, cảm giác đau đớn từ hõm vai chuyền đến. Sukei điên cuồng cắn chảy máu bờ vai lộ ra trên người Nhật Hạ, tạo ra những bông hoa tím cánh đỏ nở rộ trên nền tuyết trắng.
Ngôn Thanh nhìn thế mà hoảng sợ, kéo Thụ Cẩm lại gần. Quá dã man! Nhìn Sukei bây giờ chả khác gì một con ma cà rồng đói khát. Trời ơi hôm nay Halloween mà, đừng làm con sợ!
Nhật Hạ lúc này cảm thấy mình không nói được cũng tốt, đỡ phải kêu lên những tiếng đau đớn đáng hận. Nước mắt Nhật Hạ chảy thành mưa, yết hầu cứ lên cao lại rụt xuống, ấy vậy mà trên mặt cô vẫn nở một nụ cười.
-Tại sao lại cười? Tại sao em lại cười?-Sukei điên loạn như một con thú bị bỏ đói lâu ngày, bàn tay điên cuồng siết mạnh eo Nhật Hạ khiến cho nó bầm tím.
Khóc. Sukei khóc. Tại sao cô ấy lại cười rạng rỡ đến thế? Nụ cười của ánh nắng mặt trời, làm trái tim của anh đen cháy, làm anh phải đau khổ, tại sao?
-Lúc ở lễ hội, vì không an tâm nên em đã gắn một con chip định vị siêu nhỏ vào hoa tai Nhật Hạ, còn chưa kịp nói với anh Sukei, để em gọi....-Shiki ngồi ghế lại phụ trong con xe Lamborghini trắng, vừa chỉ đường cho Dạ Thiên vừa định bấm số gọi Sukei.
-Đừng!-Dạ Thiên vươn tay ra chặn Shiki bấm số.
Shiki trợn tròn mắt, tay run run chỉ:
-Này, đừng nói là.... anh nghi ngờ anh trai em đấy nhé?
-Chú thử nghĩ xem có ai lại ngồi im trong khi người mình thích bị bắt cóc không?
-Anh ấy chỉ đang trấn tĩnh bản thân thôi mà!
-Hứm? Thế chú có thấy ánh mắt 'Tao ghết mày!' lúc anh bế Nhật Hạ không?
-Ai ghen mà chẳng thế?
-Im! Thế anh hỏi anh chú đâu? Giờ đang ở phương trời nào???
-....
Chiếc xe Lamborghini màu trắng lao vút trên đường lớn.
-Chết mày này! Chết mày này!-Ngôn Thanh tát mạnh vào má Nhật Hạ, chân còn ghì vào phần dây thừng đang diết chặt đôi tay Nhật Hạ khiến cô càng đau đớn.
Sukei vì không chịu nổi nụ cười của Nhật Hạ, giờ đang ngồi thẫn thờ trên ghế, xem Ngôn Thanh hành hạ Nhật Hạ.
Quần áo Nhật Hạ giờ ướt sũng, vài chỗ còn nhuộm màu máu đỏ. Phần vai trắng nõn giờ là hàng loạt vết sưng bầm rớm máu đáng sợ, tóc dài rũ xuống vai, bông hồng đỏ chói gài trên tóc theo đà mà rơi xuống đất, bị Ngôn Thanh dẫm cho tan tành.
-Rầm!-Cánh cửa bị bật tung lên. Ngôn Thanh hoảng sợ quay ra nhìn con người đẹp đẽ ở của trối chết.
-Anh...-Shiki nhìn Sukei, đau lòng phang cho anh trai một chưởng bất động.
-Hạ! Hạ! Hạ!!!-Ngôn Thanh và Thụ Cẩm biết điều tránh chỗ cho Dạ Thiên đến gần Nhật Hạ. Thụ Cẩm còn giúp Nhật Hạ cởi dây chói, để Dạ Thiên nhanh chóng đưa Nhật Hạ vào bệnh viện.
-Xin em, muốn làm gì chị cũng được, chỉ cần em để yên cho Ngôn Thanh!-Thụ Cẩm quỳ xuống trước mặt Shiki, níu kéo ống quần cậu.
-Chị yên tâm! Em chỉ làm một cuộc trừng phạt nho nhỏ thôi!-Shiki gật đầu-Alo, tôi muốn công ti Ngôn Thanh phá sản!
-Cái gì??? Thế mà là nhỏ hả???-Ngôn Thanh khóc thét. Trang sức của cô, người hầu của cô, tiền của cô, kiêu ngạo của cô, cứ thế mất hết à? Thụ Cẩm nhẹ ôm Ngôn Thanh vào lòng, vỗ về:
-Chị vẫn là người hầu của em mà!
tuần đã qua, Nhật Hạ vẫn nằm bất động trên giường bệnh viện khiến Dạ Thiên phải giấu Nguyệt Đông khổ sở. Mỗi lần nhìn thấy những vết bầm trên eo, trên cổ Nhật Hạ là Dạ Thiên lại hận không thể đấm cho Sukei vài cái. Chết tiệt, nếu không nể tình Nhật Hạ thì anh đã sống mái với Sukei một phen rồi. Thụ Cẩm và Ngôn Thanh sau một tuần thấy biệt tăm biệt tích chả biết đi đâu, bố Ngôn Thanh vào tù, mẹ Ngôn Thanh và bố mẹ Thụ Cẩm thì vào viện dưỡng lão. Haizz... đúng là ăn ở thất đức có ngày bị quả báo mà!( do ai mà ra?)
Dạ Thiên đang cầm khăn mặt, lau mặt, lau tay, lau chân, lau ... cho Nhật Hạ thì thấy môi hồng cô mấm máy, mắt cô mở to, nhổm dậy ôm lấy Dạ Thiên hỏi:
-Pa?
Hèm hèm! Chap này hơi chán xíu nhưng lại là cầu nối cho chap sau. Nên bạn nào mà thắc mắc thì để lại cái comment nha! Sorry nhưng có lẽ chap sau sẽ ra muộnnnnn..... tí!